Vương Thành Giác ngồi trong kiệu, sắc mặt đen tối, tâm thần không yên, cứ liếc mắt nhìn ra ngoài qua rèm cửa sổ xuyên thấu, đâu còn vẻ ngày thong dong trấn định thường ngày.
Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm mất tích ở Minh Cẩm Viên đã tròn một ngày, đây là đại sự, không thể gạt đi được. Ông ta đã thông báo cho Giang Lăng vương, để vương gia báo cáo ngọn nguồn với Thánh Thượng, dù sao có Giang Lăng vương ở đây, cùng lắm ông ta cũng chỉ gánh tội thất trách thôi.
Lúc Vương Thành Giác bước vào Ngự Thư phòng, gặp Thánh Thượng đang đánh cờ với một người. Người nọ mặc cẩm bào tím, hoa văn thêu chìm, bên hông thắt đai lưng bằng tơ bạc, tóc mượt như nhung buộc gọn trong mũ quan, mặt như quan ngọc, mi sắc như kiếm, mắt như sao sa. Thấy ông ta đứng ở cửa thư phòng, hắn chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt.
Trán Vương Thành Giác đổ mồ hôi, nhưng đã đến nơi này thì không có đường lui, chỉ có thể kiên trì đi vào, thỉnh an Thánh Thượng, chào Hàn Cẩm Khanh.
Vương Thành Giác còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Đế đã nói trước: "Minh Cẩm Viên của Trẫm còn chưa khánh thành, ai cho ngươi lá gan một mình dẫn người vào đó?"
Vương Thành Giác lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Thần nhất thời hồ đồ, phạm vào đại sai, quấy nhiễu Thánh Thượng."
Hoàng Đế kẹp một quân cờ trắng giữa hai ngón tay, cân nhắc một lát mới chậm rãi đặt xuống bàn cờ, để mặc Vương Thành Giác quỳ ở đó, nói: "Ngươi tới gặp Trẫm là để nhận tội à?"
Nghe Thánh Thượng nói vậy, Vương Thành Giác còn gì không rõ nữa, có lẽ Người đã sớm biết hôm nay ông ta đến đây để bẩm báo việc gì.
Nói đúng ra, Công bộ dẫn người đi dạo trong Minh Cẩm Viên chưa làm xong cũng chẳng phải chuyện gì to tát, trước đây không phải chưa từng có tiền lệ như vậy, huống chi lại là quan viên tuần tra của Ngự sử đài. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện, mọi chuyện không thể đánh đồng được nữa, Vương Thành Giác quỳ dưới đất, nghĩ vậy, không thể tỏ ra bình tĩnh được nữa.
Mặt mày ông ta đen thui, cố giữ vững trấn định nói: "Thượng Quan đại nhân cùng Cố đại nhân mất tích ở Minh Cẩm Viên, thần làm Công bộ Thượng thư tất nhiên khó thoát khỏi trách nhiệm, chuyện quá khẩn cấp, nên đặc biệt đến báo cáo Thánh Thượng, xin Người định đoạt."
Lúc này Hoàng Đế mới quay sang nhìn, Người cả ngày trầm mê tửu sắc, mới năm mươi tuổi mà trông như tám mươi, mí mắt phù thũng, ánh mắt đục ngầu, nhìn thần tử quỳ gối trước mặt, lãnh lệ nói: "Hai vị mệnh quan triều đình mất tích trong Minh Cẩm Viên hơn một ngày, ngươi thân là Công bộ Thượng thư lại kéo dài đến tận bây giờ mới đến bẩm báo, ngươi cũng biết trong vòng một ngày sẽ có bao nhiêu chuyện xấu xảy ra?!"
Vương Thành Giác run lên, "Thần ngu dốt."
"Nếu hai vị đại nhân có sơ xuất gì, cả Công bộ sẽ phải chịu tội, đến lúc đó ngươi cũng không cần làm Công bộ Thượng thư nữa!" Vẻ mặt Hoàng Đế tàn khốc.
"Thánh thượng không cần tức giận. Theo vi thần thấy, công bộ tự tiện mời quan viên vào trong viên, để xảy ra chuyện lại giấu diếm không báo, đúng là đáng tội. Nhưng bây giờ nên điều binh mã đi đến Minh Cẩm Viên cứu người trước, sau đó sẽ định tội Công bộ." Hàn Cẩm Khanh vuốt ve quân cờ đen, thản nhiên nói.
Hoàng Đế gật đầu, nói: "Hàn thừa tướng nói có lý, việc này may mà có người báo kịp báo thời, nếu không toàn thể cấm quân đang ở trong núi thao luyện chỉnh đốn, Trẫm có muốn điều binh mã nghĩ cách cứu viện cũng không thể."
"Tướng gia anh minh thần võ, Thánh thượng và triều đình đúng là có phúc." Vương Thành Giác lớn tiếng nói.
Gặp Hàn Cẩm Khanh ở đây, Vương Thành Giác còn có thể nói gì nữa. Thánh thượng còn chưa định tội Công bộ mà hắn đã định sẵn cho hai tội rồi.
Dù thế nào, ông ta cũng tranh thủ cơ hội cho mình và Công bộ, nên lại nói tiếp: "Khẩn cầu Thánh thượng cho vi thần cơ hội lập công chuộc tội, tạm thời giao quyền chỉ huy cấm quân cho vi thần, vi thần chắc chắn dốc hết toàn lực..."
"Thánh thượng, việc này không bằng giao cho thần làm, lần này thần và Thượng Quan đại học sĩ đều được giao đốc thống xuân tuần." Hàn Cẩm Khanh cắt ngang.
Vương Thành Giác cắn răng, lúc này Hàn Cẩm Khanh mà xen vào, mọi việc sẽ không cứu vãn được nữa.
Cỗ kiệu chậm rãi đi về phía trước, Vương Thành Giác xốc lại tinh thần, nhấc mành kiệu lên nhìn bóng người đang ngồi trên lưng ngựa đằng xa, mà chỉ hận mình sao lại ngồi kiệu vào cung. Bây giờ ông ta có muốn đến Minh Cẩm Viên trước Hàn Cẩm Khanh, nhắc nhở quan to quan nhỏ của Công bộ chuẩn bị chu toàn cũng không có thể, tình trạng ông ta lúc này y như kiến bò trên chảo nóng5.
Lúc bọn họ cơ hồ đến Minh Cẩm Viên, còn có một đội cấm quân khác, khoảng năm mươi nhân người. Điều làm Vương Thành Giác vô cùng kinh ngạc chính là quan chỉ huy lại là Kỷ Trác Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...