Ánh nhìn thâm trầm của Thượng Quan Dung Khâm làm cả người Cố Khinh Âm như nhũn ra. Nàng đưa tay tay che ngực, hôn chụt lên môi hắn, kiều mị cười khẽ, "Hương vị của ngài."
Nốt ruồi son trên trán của Thượng Quan Dung Khâm đỏ rực như muốn nhỏ máu, dung nhan trác tuyệt thêm vài phần quyến rũ. Hắn liếm liếm khóe môi, nhẹ nhàng tách hai tay nàng ra, đầu ngón tay gảy nhẹ, cái yếm của Cố Khinh Âm tuột xuống, để hai bầu vú nở nang mê người rung rinh trước mắt hắn, nội khố mỏng manh cũng bị hắn kéo xuống.
Đôi mắt của Thượng Quan Dung Khâm bỗng co rút nhanh, trong mắt không thể che giấu sự kinh ngạc. Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi xoa vòng eo mảnh dẻ của nàng, vuốt dọc theo đường cong lả lướt, lướt qua làn da trơn bóng như ngọc, chạm nhẹ vào bầu ngực sữa, cảm sự mềm mại trơn trượt. Bàn tay hắn tiện đà bao lấy bầu vú đầy đặn của nàng, da thịt trắng nõn tràn ra giữa kẽ ngón tay hắn.
"Ưm..." Từ trong yết hầu Cố Khinh Âm phát ra rên rỉ. Nàng hơi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Thượng Quan Dung Khâm.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như một tấm lưới bao chặt lấy nàng. Tay hắn vuốt ve ngực nàng, từ dịu dàng âu yếm dần tăng thêm sức lực, khiến bầu vú mềm mại biến thành đủ các hình dạng dâm mỹ. Ngón cái và ngón trỏ kẹp quả mâm xôi đỏ tươi, chậm rãi kéo ra phía trước, lúc buông ra hai bầu vú nàng rung rinh mê người.
"A Âm, ta cũng muốn biết hương vị của nàng." Giọng hắn trầm thấp. Nụ hôn nóng rực của hắn chạm vào cần cổ duyên dáng và đầu vai mượt mà của nàng, xẹt qua xương quai xanh mẫn cảm, in mạnh lên bầu ngực mềm mại hương diễm, còn đầu lưỡi liếm láp nụ hoa đỏ tươi.
"Ngô... Không cần... A..." Bên môi Cố Khinh Âm tràn ra tiếng rên rỉ kiều mị. Nàng ngẩng đầu lên, ưỡn cao ngực, thân thể mảnh mai căng lên như dây cung.
Tay nàng ghìm chặt vai hắn, ngón tay luồn vào mái tóc đen của hắn. Thượng Quan Dung Khâm vừa hôn vừa liếm nhũ hoa, cũng đủ làm toàn thân nàng nóng lên, bụng ngứa râm ran, trong tiểu huyệt đã chảy không biết bao nhiêu xuân thủy.
Mặt Thượng Quan Dung Khâm úp lên ngực nàng, trong hơi thở của hắn đều là mùi hương thanh đạm ngọt ngào của nàng. Hắn hoàn toàn tuân theo bản năng, hút nhũ hoa kiều diễm mê người của nàng trong miệng, lúc thì dùng đầu lưỡi trêu đùa, lúc lại dùng răng nanh cắn nhẹ.
Hai điểm mẫn cảm trên ngực Cố Khinh Âm bị hắn cọ sát vừa đau vừa ngứa. Nàng kêu lên, như khóc như tố, quyến rũ tâm trí hắn.
Hai nhũ hoa đỏ tươi bị hắn mút đến trướng căng lớn, nghe được tiếng cầu xin tha thứ của nàng, hắn mới lưu luyến nhả ra, tận lực khắc chế dục vọng, lo lắng hỏi: "Xin lỗi nàng, thật sự đau lắm sao?"
Cố Khinh Âm nhìn thần sắc của hắn, hé miệng, chu môi, "Nếu thật sự rất đau, ngài có thể không chạm vào không?" Giọng nàng uyển chuyển, như oán như giận.
"Ta..." Thượng Quan Dung Khâm dừng một chút, nói: "Nếu đây là hy vọng của nàng."
Cố Khinh Âm bị hắn làm nghẹn họng, mặt đỏ lên, nói: "Ngài, vậy ngài đừng chạm vào nữa!"
Nàng giận dỗi, quay mặt sang một bên, đưa tay đẩy bờ vai rắn chắc của hắn.
"A Âm, " Hắn đưa hai tay nâng mặt nàng, để nàng đối mặt với mình, "Thật sự xin lỗi nàng."
Cố Khinh Âm cố ý không nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ, ánh mắt sắc bén hàm chứa xuân cộng thêm một chút giận hờn, "Thượng Quan đại nhân có gì đâu?"
Hắn hôn nhẹ lên gương mặt thâm trầm của nàng, kề sát bên tai nàng nói nhỏ: "Ta không nên nói dối."
Hắn quay đầu nàng lại, tiếp tục nói: "Ta không thể không chạm vào nàng, cho dù đấy là hy vọng của nàng, nhưng ta sẽ đổi phương thức khác, ví dụ như vậy..."
Hắn cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm qua nhũ hoa của nàng, lượn một vòng rồi lần xuống phía dưới, đến vùng bụng mềm mại của nàng, nhẹ nhàng mút lấy.
Cảm giác tê dại từ bụng nháy mắt truyền khắp toàn thân, Cố Khinh Âm cắn chặt môi, nhưng vẫn không thể ngăn tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng.
"Hiện tại còn đau không?" Hắn ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...