Nữ Quan Vận Sự

Người đang quỳ là Công bộ thị lang Hạ Chính Quyền mới được đề bạt tháng trước, cùng thế hệ với Hàn Cẩm Khanh, là thám hoa của khoa thi năm đó, xuất thân áo vải, sau khi làm quan được Hàn Cẩm Khanh một tay đề bạt, nay mới ba mươi tuổi mà đã ngồi vào vị trí Công bộ thị lang, đúng là hiếm có.

Nghe thấy câu hỏi của Hàn Cẩm Khanh, y cẩn thận trả lời: "Tướng gia còn có gì phân phó?"

Đôi mắt đen láy của Hàn Cẩm Khanh vẫn chưa rời khỏi cuốn sách, chỉ lơ đãng nói: "Ngự sử đài tuần tra Công bộ thế nào rồi?"

"Lúc này Ngự sử đài kiểm tra khá kỹ càng, nhưng Vương Thành Giác đều kế sách đối phó, chắc bọn họ cũng không điều tra được gì." Hạ Chính Quyền cân nhắc xem tướng gia có phải đang lo lắng vì y mới nhậm chức ở Công bộ hay không, lại nói: "Hiện nay Vương Thành Giác đều giao việc tuần tra cho Thẩm Linh Trăn làm, nàng cũng lanh lợi, hạ quan nói gì nàng cũng không dám cãi lời."


Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, buông cuốn sách, vuốt nhự nếp nhăn trên cổ tay áo, "À? Vương Thành Giác thật to gan, dám động tay động chân trong thời kì tuần tra."

Hạ Chính Quyền trả lời: "Nghe nói ông ta mới xung đột với Ngự sử trung thừa Cố Khinh Âm, nên âm thầm ngáng chân. Hiện nay Ngự sử đài bận tối tăm mặt mũi, nhưng lại chẳng mấy hiệu quả. Vương Thành Giác thì nhiều ngày không thấy bóng dáng đâu, đúng là không thèm để Ngự sử đài vào mắt."

Hàn Cẩm Khanh cong môi, lười biếng nói: "Vương Thành Giác ngồi ở vị trí Công bộ thượng thư cũng lâu lắm rồi." Ngữ điệu của hắn thanh lãnh.

Hạ Chính Quyền giật thót, không dám tiếp lời.

"Bản tướng nghe nói Công bộ đã gây ra sự cố khi mở đường sông, rất nhiều nhân công đã biến mất vô cớ, sau đó triều đình dùng lý do thiên tai để che đậy. Chuyện này Công bộ nhất định có ghi lại." Hàn Cẩm Khanh chậm rãi ngồi thẳng dậy, nói: "Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, nhưng nhất định phải để Ngự sử đài tra ra được vụ án này."

Hạ Chính Quyền sợ hết hồn, ba năm trước đây vụ án đường sông liên lụy sâu rộng, khi đó triều đình không thể tra ra, mới lấy lý do thiên tai để qua loa tắc trách. Nay nhắc lại chuyện xưa, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng những người ở Công bộ từng trải qua việc năm đó đều phải sợ run.

Y cúi đầu đáp vâng, thầm phỏng đoán dụng ý của Hàn Cẩm Khanh, mấy thân tín của Giang Lăng vương đều xảy ra chuyện, này Vương Thành Giác cũng là người của Giang Lăng vương nhân, chẳng lẽ... Y lại nghĩ tiếp, nếu đã làm việc cho Tướng gia, biết khi nào nên làm gì là được rồi, chuyện khác có nghĩ nhiều cũng vô ích.


Ninh Phi Nhiên đến châm cứu bắt mạch Cố mẫu, nên hai người cũng dần thân thiết.

Vì Cố Đức Minh gặp chuyện không may, trong phủ đột nhiên mất đi chỗ dựa nên Cố mẫu vừa buồn bực, vừa lo lắng cho nữ nhi đang làm quan trong triều. Hôm nay sau khi Ninh Phi Nhiên bắt mạch xong, Cố mẫu đành làm phiền hắn đến Công bộ thăm Cố Khinh Âm.

"Ninh thái y, ta biết chuyện này làm thái y khó xử. Ai da, Kính Đình cũng từng nói trong thời gian tuần tra cấm gặp mặt người thân, " Cố mẫu than nhẹ một tiếng, "nhưng hai mí mắt ta lúc nào cũng nháy, thật sự không yên lòng vì Khinh Âm."

Ninh Phi Nhiên nhìn ánh mắt Cố mẫu, đồng ý đến gặp Cố Khinh Âm.


Hắn từ nhỏ lớn lên ở trong cung, quen nhìn tranh đấu đến ngươi chết ta sống, không dễ mềm lòng vì chuyện gì, cũng không biết ai nên trả giá vì ai, nhưng Cố Khinh Âm không giống vậy. Từ lần đầu gặp mặt nàng, nàng đã lưu lại dấu ấn trong lòng hắn, dung mạo thanh lệ ôn nhã, ánh mắt thong dong kiên định đó đã khơi dậy khát vọng bị giấu kín của hắn, dẫn dắt hắn, cho hắn hy vọng, nhưng hắn lại không thể làm gì cho nàng.

Chạng vạng ngày tuần tra thứ năm, Cố Khinh Âm tìm thấy một tập tư liệu rất dày, những tờ giấy Tuyên Thành đã hơi ố vàng, có vẻ lưu giữ được vài năm rồi. Tâm nàng sinh nghi, thời hạn tuần tra là trong vòng một năm, đương nhiên hạng mục công việc cũng không bị hạn chế, theo tình hình chung, cứ xem thử cũng không phải chuyện thừa. Nàng cẩn thận xem từng trang, hàng mày nhíu lại càng lúc càng chặt.

Nàng gọi Phùng Thì Viễn tới, bảo y cùng xem. Đến khi xem xong, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ kinh sợ.

Vì phần tư liệu này mà Cố Khinh Âm trở về hành quán muộn hơn mọi ngày một canh giờ, bèn vội vã dùng bữa cho xong. Lúc về phòng, bước trên hành lang gấp khúc, xa xa nàng nhìn thấy một người đứng dựa vào cửa viện, y bào thâm sắc, dáng người cao gầy, trong tay còn cầm một túi. Dáng người tuấn tú ôn nhu ấy được ánh nến mờ nhạt trên hành lang bao phủ, lúc hắn trông thấy nàng, bèn cười nhẹ, "Sao giờ mới về?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui