Thượng Quan Dung Khâm đến gần vài bước, thấy rõ đó là trung y và quần lót của nữ tử. Hắn hơi ngạc nhiên, rồi lại nghe được không biết từ nơi nào truyền đến tiếng thở dốc dồn dập, tiếng rên rỉ và những câu nói trêu đùa của nam nhân, tuy rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được vài câu.
"Khinh Âm, nàng thật thơm..."
"Kẹp ta thích chết đi được... Để ta xoa ngực cho nàng nào..."
"Bên trong có cái gì đó... Khinh Âm, cho ta bắn vào trong được không..."
Thượng Quan Dung Khâm nghe đến đó thì cái gì còn cái gì không rõ nữa. Trên khuôn mặt thanh nhã của hắn nổi lên một rặng mây hồng, hắn phải lui vài bước mới miễn cưỡng ổn định tâm thần.
Nàng đã có người trong lòng, nên khó tránh khỏi ở trong này...Tuy Cố Khinh Âm còn trẻ nhưng cũng nên không đến mức phóng đãng đến mức này, nơi này vẫn là án phòng của nàng mà.
Thượng Quan Dung Khâm hồi tưởng lại những lời ngày ấy Minh Tiểu Hạc nói với mình, một suy đoán nháy mắt hiện lên. Hắn nhìn xung quanh án phòng, đi đến gần lò huân hương ngửi thử, hắn chau mày, đã hiểu ra ý của Minh Tiểu Hạc.
Hắn không chớp mắt nhìn cửa nhỏ, lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, trong mắt lại khôi phục vẻ thanh minh. Hắn xếp bàn ghế lại ngay ngắn, nhặt đống quần áo lên gấp gọn gàng đặt trên giá sách, xác nhận không còn chỗ nào không ổn mới đóng cửa rời đi.
Thượng Quan Dung Khâm vừa bước ra khỏi Lan uyển thì tình cờ gặp Vương ngự sử có chút giao tình với hắn. Hai người khẽ nói chuyện với nhau vài câu.
Vương ngự sử hơi kinh ngạc, nhìn Thượng Quan Dung Khâm mấy lần, mới tiến vào cổng chính Lan uyển, còn cố ý lớn tiếng nói: "Cố đại nhân có ở đó không?" Gọi liền ba tiếng nhưng không thấy ai ra, Vương ngự sử quay đầu nhìn Thượng Quan Dung Khâm, thấy hắn gật đầu, mới rời đi.
Thượng Quan Dung Khâm nghe thấy bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh, thấy hai có bóng người đan vào nhau sau tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, mắt hắn chợt lóe lên, xoay người rời khỏi Ngự sử đài, đêm đó không gặp Minh Tiểu Hạc.
Lúc đó Kỷ Trác Vân vẫn còn đang nhéo ngực Cố Khinh Âm, từ phía sau hung hăng ra vào trong tiểu huyệt của nàng. Hai người đều đang đứng thẳng nên d*m thủy từ chỗ ái ân dọc theo bắp đùi của Cố Khinh Âm, nàng nhắm chặt hai mắt, hai tay chống lên vách tường, sắc mặt ửng hồng, bên môi tràn ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Kỷ Trác Vân thở hổn hển, bụng dính sát vào bờ mông cong của nàng, gậy th*t ra vào liên tục thêm vài chục lần nữa hắn mới chịu bắn ra.
Tinh dịch nóng bỏng khiến cả người Cố Khinh Âm run lên, đồng thời đến miền cực lạc, d*m thủy lẫn tinh dịch trào ra, tích trên nền đất đen, một cái túi hương nhỏ cũng rơi bịch xuống đất.
Kỷ Trác Vân hoàn hồn, đưa tay nhặt lên, ôm chầm lấy thân thể trần trụi mềm mại của Cố Khinh Âm. Hắn đang muốn giễu cợt nàng vài câu, chợt nghe bên ngoài có người kêu tên Cố Khinh Âm.
Cố Khinh Âm liếc nhìn hắn một cái, vì dục vọng chưa tan hết, hai người lưu luyến không muốn rời ra, nhưng lại cũng không thể không nhanh chóng chỉnh trang lại.
Về phần Hàn Cẩm Khanh, sau khi được mời đến chính phòng, hắn yên lặng ngồi một lát, thì thấy một người từ bên ngoài bước vào.
Minh Tiểu Hạc mặc cẩm y màu trắng bạc, trên mặt vẫn giữ ý cười đẹp như vẽ, "Tướng gia, đã tối rồi mà ngọn gió nào còn thồi ngài đến miếu nhỏ này của ta?" Hắn vừa nói vừa khom người thi lễ.
Hàn Cẩm Khanh nở nụ cười lười biếng, "Ngự sử đài mà là miếu nhỏ? Tấm lòng của Minh đại nhân quá rộng lớn rồi." Đôi mắt như hắc ngọc của hắn nhìn chằm chằm Minh Tiểu Hạc.
Minh Tiểu Hạc rùng mình, nhưng trên mặt vẫn giữ ý cười, nói: "Hạ quan đang nói tướng gia mà, Ngự sử đài không phải cũng chỉ là một tòa miếu nhỏ trong tay tướng gia sao."
"Ngồi đi" Hàn Cẩm Khanh cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Từ lúc Minh đại nhân nhậm chức đến nay, bản tướng chưa bao giờ đến đấy."
Minh Tiểu Hạc vừa ngồi xuống lập tức lại đứng lên, chắp tay nói: "Hạ quan không dám, là hạ quan không phải. Hạ quan cũng đang định hai ngày tới rảnh rỗi đến bái kiến tướng gia."
Hàn Cẩm Khanh nhìn tư thế cung kính của hắn, sau một lúc lâu, mới từ từ nói: "Minh đại nhân có lòng là được rồi."
Minh Tiểu Hạc vốn không muốn đối phó với Hàn Cẩm Khanh, nhưng phải khom người đứng đó lại khiến hắn thấy tức, cộng thêm câu nói không mặn không nhạt ấy nữa chứ. Hắn hít một hơi, thầm nghĩ: “Ngươi đã không cho ta thoải mái thì sao ta phải nhường nhịn. Ta sẽ cho ngươi xem Cố Khinh Âm uốn éo dưới thân nam nhân thế nào.”
Minh Tiểu Hạc đang muốn nói tiếp, chợt nghe Hàn Cẩm Khanh nói: "Lần xuân tuần này của Ngự sử đài vào hai ngày tới phải không?"
Minh Tiểu Hạc ngẩn ra, lập tức trả lời: "Là ba ngày sau."
"Đã sắp xếp xong chưa?" Ngữ khí của Hàn Cẩm Khanh vân thản nhiên như trước.
Minh Tiểu Hạc trả lời: "Đã thu xếp xong, hạ quan đã lên lịch trình rồi."
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, mắt sắc u ám, nói: "Đưa bản tướng xem."
Minh Tiểu Hạc cười lạnh trong lòng, chuyện của Ngự sử đài khả không tới phiên ngươi quản. Đôi mắt lưu ly của hắn xoay chuyển, trên mặt vẫn trưng ý cười, "Tướng gia, chuyện này không hay lắm, lịch trình do Cố đại nhân định ra, lúc này Cố đại nhân..."
"Bản tướng nghe nói tối nay hình như Cố đại nhân phải ở lại trực, người đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...