Kỷ Trác Vân thở dốc, vội vàng hôn lên vầng trán nhẵn mịn, lướt xuống chóp mũi, lên má, lên môi Cố Khinh Âm. Quanh quẩn bên mũi nàng đều là hơi thở của hắn, có muốn tránh cũng không thể, tất cả dục vọng nàng vất vả đè nén đều bị kéo ra.
"Ưm... Ngài, đừng như vậy..." Sau khi cho hắn biết suy nghĩ trong lòng, nàng không thể kiên định cự tuyệt hắn giống như trước nữa, nhất là trong lúc đầu óc nàng ngày càng đặc quánh lại, thần chí không rõ ràng như giờ phút này.
Kỷ Trác Vân trầm giọng hỏi: "Đừng thế nào?" Bàn tay to của hắn lướt nhẹ trên người nàng, đi đến bộ ngực đầy đặn, nhào nắn sờ soạng một phen, "Như vậy?"
"A..." Thân thể mẫn cảm của Cố Khinh Âm không thể chống lại sự trêu chọc của hắn, nàng lập tức căng lưng lên.
"Khinh Âm..." Hắn cúi đầu than thở một tiếng, lại hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng.
Kỷ Trác Vân hôn vừa bá đạo vừa ôn nhu, trằn trọc mút lấy cánh môi non mềm của nàng. Hắn cạy mở răng nàng, xâm nhập vào bên trong khoang miệng, triền miên với lưỡi nàng, từ từ nhấm nháp nước bọt của nàng. Trong miệng hắn đều là hương vị trong veo của nàng, đồng thời cũng để hơi thở bá đạo của mình trong từng khe răng nàng.
Cố Khinh Âm mặc hắn tàn sát bừa bãi trong miệng mình. Trong đầu nàng hiện lên cảnh mấy tháng trước hắn cứu nàng, ôm nàng vào trong ngực. Dù lúc đó nàng không đủ tỉnh táo, nhưng vẫn nhớ mang máng dáng vẻ của hắn, đĩnh đạc, tuấn tú, lạnh lùng. Nàng vạn lần không nghĩ tới còn có thể dây dưa với hắn như thế này.
Hắn thở hổn hển lùi lại một chút, nhìn đôi mắt như phủ một tầng hơi nước của nàng, trầm giọng hỏi: "Nếu không có Nguyễn Hạo Chi, nàng có thể cự tuyệt ta lần nữa không?"
Cố Khinh Âm nhìn hắn, ánh nến mờ nhạt phủ một quầng sáng quanh thân hắn. Trong cơn mơ màng, suy nghĩ từng thoáng qua trong đầu nàng trở nên vô cùng rõ ràng.
Đã trải qua những việc này, nàng xác định mình không có cái gọi là tình yêu nam nữ với Nguyễn Hạo Chi. Nàng đã không còn trinh trắng nữa, lời đồn đại trong triều nhất định cũng rơi vào tai hắn. Nguyễn Hạo Chi có để ý đến nàng, nhưng hắn càng coi trọng thanh danh của Nguyễn gia hơn. Vốn dĩ tất cả cũng là do nàng sai, nếu khiến hắn gặp khó khăn đau khổ chỉ vì hôn ước, chẳng thà để nàng kết thúc, đau dài không bằng đau ngắn.
Thấy nàng không đáp, dù Kỷ Trác Vân sớm dự đoán được, nhưng hai mắt vẫn tối sầm lại, "Nàng không cần đáp, ta biết, không có nếu..."
Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, vươn r hai tay ôm cổ hắn, khẽ hôn lên gương mặt hắn, dịu dàng nói: "Kỷ tướng quân, không bằng chúng ta đính ước đi?"
"Nàng... Khinh âm..." Kỷ Trác Vân trố mắt nhìn nàng, quả thực không thể tin vào tai mình. Hai ngày trước khi nói chuyện với Hàn Cẩm Khanh, hắn cũng đã có ý định này. Nếu là trước kia, có lẽ hắn không dám mơ tưởng, nhưng hiện tại Cố Khinh Âm lại chính miệng nói với hắn, nói bọn họ đính ước?!
"Nàng, nàng nói thật? Hay là, nàng vẫn có gì khó nói? Cứ nói cho ta biết." Kỷ Trác Vân nhất thời kích động, hắn vẫn không dám chắc chắn. Hắn cứ nghĩ làm gì có chuyện đơn giản như thế, Khinh Âm đột nhiên thay đổi thế này, chắc chắn là có nguyên nhân.
Thân thể Cố Khinh Âm ngày càng khô nóng, mới chỉ nói mấy câu mà đã làm người nàng ướt đẫm mồ hôi. Hai tay nàng run run cởi nút áo của Kỷ Trác Vân, càng muốn nhanh thì lại càng loạn, cởi nửa ngày cũng chẳng được một cái. Nàng gấp đến mức không thể chờ được hôn lên da thịt lõa lồ phía dưới xương quai xanh của hắn.
Kỷ Trác Vân thét lớn một tiếng, suy đoán trong đầu bị chặt đứt, không rối rắm tìm đáp án nữa. Cố Khinh Âm vừa hôn vừa cắn, làm cho hắn khó chịu, từng cơn run rẩy từ xương quai xanh lan ra toàn thân. Dục long dưới thân hắn bắt đầu rít gào, hắn cắn răng nín thở, lập tức kéo quan phục và trung y của Cố Khinh Âm ra, bên trong chỉ còn duy nhất cái quần lót màu vàng nhạt gần như trong suốt, bao trọn lấy hạ thể tuyệt đẹp của nàng.
Hai vú cao ngất đầy đặn như ẩn như hiện, hai cả mâm xôi đứng thẳng, vô cùng hương diễm, vô hạn phong tình, khiến hai mắt Kỷ Trác Vân đỏ sọng lên.
Hắn há mồm cắn một bên nhũ hoa, vừa liếm vừa cắn, tìm mọi cách đùa, một bàn tay bao lấy bên ngực còn lại của nàng, tùy ý vuốt ve.
"A... Ân..." Cố Khinh Âm ưỡn người lên, khoái cảm dâng lên vô hạn trong cơ thể nàng, tiểu huyệt phía dưới không ngừng chảy ra xuân thủy, khiến người nàng mềm nhũn ngứa ngáy, hai chân không thể khép lại được.
Đầu lưỡi ấm nóng của hắn không ngừng kích thích bầu ngực non mềm mẫn cảm của nàng. Nàng khó chịu vặn vẹo trong lòng hắn, rốt cuộc nàng bất chấp tất cả, mở miệng cầu xin: "Cho em, Trác Vân..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...