Cố Khinh Âm nhìn tuấn mỹ khuôn mặt dưới ánh trăng, lui lại từng bước. Từ đó ngày lên nhầm xe ngựa của hắn ở ngoài tướng quân phủ, nàng chẳng còn cách nào, phải ở bên ngoài gần một tháng. Về công về tư nàng đều rất muốn hồi kinh, Ngụy Lãnh Nghiêu còn hai lần phóng thích trong cơ thể nàng, càng khiến nàng thêm lo lắng. Nhìn người dẫn đường có vài phần quen mặt, mới khiến nàng mạo hiểm thử một lần đi theo hắn. Dù trong thâm tâm nàng phát hiện có điều không ổn sau khi trốn đi, nhưng vẫn tốt hơn là tiếp tục ở lại.
Nhưng nàng không bao giờ nghĩ tới người đó lại do Hàn Cẩm Khanh phái đến, nàng muốn chạy trốn, nhất quyết không được lên xe của hắn.
"Thì ra là tướng gia, hạ quan bái kiến tướng gia." Nàng hành lễ với hắn, rồi lại lui hai bước, "Tướng gia là quý nhân bận nhiều việc, nên sớm khởi hành thì tốt hơn."
Nàng vừa mới xoay người thì cảm thấy cánh tay bị một sức mạnh kéo về phía trước, cả người bị nhấc lên, trời đất quay cuồng, rồi người nàng bị ôm chặt, má áp vào lớp vải lụa lạnh lẽo.
Màn xe thật dày buông xuống, khiến toa xe trở nên yên tĩnh.
Cố Khinh Âm giãy dụa vài cái, lạnh nhạt nói: "Buông ra."
Hàn Cẩm Khanh buông tay, để nàng rời khỏi lòng hắn, ngồi vào góc cách hắn xa nhất, đề phòng nhìn hắn.
Trong lòng không còn mỹ nhân, bỗng nhiên thấy hơi trống vắng, hắn thu hồi nụ cười nhẹ vốn có, nhìn thẳng vào mắt nàng một lát, nói: "Cố đại nhân bị bản tướng phá thân, nên hành vi ngày càng phóng đãng."
Cố Khinh Âm nghe hắn nói vậy, nhất thời khí huyết dâng lên, hai tay nắm chặt. Nàng không nghĩ tới hắn có thể vô sỉ đến mức này, nói với một nữ nhân bị hắn cường bạo có hành vi phóng đãng?!
"A, là do tướng gia ban tặng, mới khiến hạ quan có cơ hội cảm nhận nhân gian cực lạc." Nàng ưỡn thắt lưng, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào hắn. Ở trước mặt hắn, nàng không thể yếu đuối, nếu không sẽ biến thành vũ khí lợi hại để hắn công kích.
Hàn Cẩm Khanh híp mắt phượng lại nhìn nàng. Dung nhan thanh lệ dưới ánh nến càng thêm linh động, dáng người tinh tế linh lung, dù chỉ mặc quần áo bằng loại vải thô bình thường nhưng vẫn tôn được làn da trắng như ngọc, kiều diễm như hoa của nàng.
Hắn không phủ nhận thích thân thể nàng, không có gì hơn. Nhưng lúc hoàng hôn đó, từ xa nhìn nàng dâm đãng phóng túng cầu hoan dưới thân Ngụy Lãnh Nghiêu, một cảm giác chưa bao giờ từng có dâng lên trong lòng hắn, hắn hận không thể lập tức kéo Ngụy Lãnh Nghiêu ra, đưa dục vọng nóng rực dưới thân vào trong cơ thể chặt chẽ của nàng, khiến xuân tình quyến rũ của nàng chỉ nở rộ vì một mình hắn.
Nghe được nàng không biết xấu hổ đáptrả, mắt hắn càng lạnh đi, đôi mắt như ngọc đen như băng hàn nhìn nàng/ "Nhân gian cực lạc? Kỷ Trác Vân hay là Ngụy Lãnh Nghiêu? Hay là... chỉ cần là nam nhân đều có thể cho cô?" Hắn sát lại gần nàng, lời nói càng thêm ác độc.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, tựa vào vách xe, tận lực khống chế hơi thở, nở nụ cười mỉa mai, "Đúng, chỉ cần không phải ngài..."
Hàn Cẩm Khanh đột nhiên dùng sức nắm cằm nàng, dùng lực rất, như muốn bóp nát cằm nàng. Khuôn mặt tuấn mỹ cách nàng trong gang tấc, giọng điệu lạnh lẽo: "Cần gì khẩu thị tâm phi, mấy ngày trước còn rên rỉ dâm loạn dưới thân ta cơ mà. Ngụy Lãnh Nghiêu làm cô sung sướng nên mới trở mặt vô tình với ta?!"
"Trở mặt vô tình? Chẳng có người nào phù hợp với mấy chữ này hơn tướng gia đấy!" Hai gò má nàng vì tức giận mà ửng đỏ, hai mắt sáng lấp lánh, liều mạng lắc đầu, muốn thoát khỏi kiềm chế của hắn, nhưng làm thế nào cũng không được. Nàng càng tức giận: "Giả vờ thả tôi đi, lại phái người đuổi giết tôi, chẳng lẽ không phải là ý của tướng gia?!"
Hàn Cẩm Khanh thâm trầm nhìn nàng, ngón tay quấn lấy vài tóc đen rũ xuống của nàng, một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: "Cho nên, cô đang oán ta?"
"Không dám." Nàngquay đầu, không nhìn hắn.
"Ta cũng không biết cô sẽ đi cùng Thượng Quan." Hắn vuốt nhẹ hai gò má nàng, cảm nhận cảm giác mịn màng từ đầu ngón tay, "Hoặc là, ta nghĩ khả năng này rất thấp, dù sao đêm trước chúng ta hoan ái trắng đêm..."
Cố Khinh Âm quay đầu lại, lườm hắn, "Ngài không cần nói lại chuyện ngày đó, tôi không muốn nghe."
Hắn nhếch môi, ánh mắt sáng quắc, "Là ta sai đánh giá tầm quan trọng của cô trong lòng Thượng Quan Dung Khâm, không nghĩ tới hắn ta lại bỏ rơi cô, chỉ mang theo Dương Tuyết Dao rời khỏi."
Mắt Cố Khinh Âm tối sầm lại, nhưng vẫn quật cường nói: "Thì sao? Dương Tuyết Dao là quận chúa tôn quý, Thượng Quan Dung Khâm che chở cho nàng ta cũng là chuyện phải làm, tôi và Thượng Quan Dung Khâm không thân chẳng quen, dựa vào cái gì cũng phải cứu tôi?"
Hàn Cẩm Khanh cười khẽ, con ngươi đen thâm thúy lấp lánh dưới ánh nến, "Bỏ rơi cứu tính, cô vẫn muốn nói giúp cho hắn ta sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...