Theo thường lệ là phủ nội vụ tuyên đọc thánh chỉ của Hoàng Thượng, khắp chốn mừng vui, bãi triều ba ngày, vân vân.
Đầu tiên là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu kính rượu bách quan, kế tiếp chính là bách quan cùng uống, ca múa mừng cảnh thái bình.
Cố Khinh Âm đi theo Tống đại nhân cùng Hạ Tử Ngang, bắt đầu thói quen đi kính rượu. Nàng bưng ly rượu lên, đi sau cùng, hy vọng lúc này đây cũng có thể qua loa lừa dối cho qua cửa ải.
Lúc kính rượu xong mấy vị Vương gia, Cố Khinh Âm mới thở ra một hơi, lại nghe Tống đại nhân ở phía trước cung kính nói: “Hàn tướng, lão hủ thay mặt Ngự sử đài kính ngài một ly.”
Hàn Cẩm Khanh đang cùng một vị đại nhân nói chuyện với nhau, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, “Thì ra là Tống đại nhân“. Chén rượu được rót đầy, Hàn Cẩm Khanh chỉ cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm, còn Tống đại nhân cùng Hạ Tử Ngang đã ngửa đầu, một hơi uống cạn.
Hạ Tử Ngang dù sao cũng còn trẻ tuổi, lại sinh ra trong thế gia, thấy thái độ kiêu ngạo của Hàn Cẩm Khanh, thì khuôn mặt thanh tú hơi trầm xuống dưới, nhưng bị Tống đại nhân âm thầm cầm cánh tay nhắc nhở. Tống đại nhân cười nói: “Sau này công vụ của Ngự sử đài còn dựa vào Tướng gia chỉ điểm nhiều hơn.”
“Ngự sử đài đông đúc nhân tài, sắp tới cũng làm không ít án lớn, hai chữ chỉ điểm thật sự không dám nhận.” Hàn Cẩm Khanh mặc dù có vẻ ngoài tuấn mỹ, nhưng lời nói, cử chỉ thậm chí khí tràng quanh thân đều bị tản mát ra lãnh ý, hết sức khó thân cận.
Tống đại nhân làm quan nhiều năm, làm người khéo đưa đẩy, nghe vậy chỉ cười ha ha, làm động tác cung thân chuẩn bị dẫn người rời khỏi.
“Chậm đã, Tống đại nhân” Lúc này Hàn Cẩm Khanh lại mở miệng nói, “Vị này là?” Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Khinh Âm đã muốn tận lực tránh né ánh mắt hắn.
Hôm nay Cố Khinh Âm mặc một thân triều phục chỉnh tề, đầu đội mũ quan, mái tóc dài buộc gọn ở trong mũ, áo gấm màu đỏ sậm mặc trên người nàng có vẻ quá rộng, che khuất dáng người linh lung thướt tha, nhưng cũng có loại phong tình khác.
Đôi mắt đen phiếm lãnh ý của Hàn Cẩm Khanh híp lại, như có chút suy nghĩ.
Tống đại nhân túm Cố Khinh Âm đến trước người, nói: “Đây là người nhậm chức phó sử Cố Khinh Âm Cố đại nhân.”
“Cố đại nhân, còn không mau đến bái kiến Tướng gia.”
Cố Khinh Âm thở sâu, bàn tay trái đang giấu trong tay áo rộng nắm chặt thành quyền, run nhè nhẹ, cố gắng làm giọng nói của mình bình tĩnh: “Ngự sử đài phó sử Cố Khinh Âm bái kiến tướng gia.”
Nàng cảm giác được ánh mắt làm càn không chút né tránh của hắn, điều này làm nàng càng thêm xấu hổ, giận dữ.
Trong mười ngày qua, nàng chỉ dùng ý niệm không ngừng nhắc nhở chính mình phải chịu đựng, phải đứng lên một lần nữa, trở lại Ngự sử đài, trở lại làm công tác trước kia, tất cả vẫn tốt. Nàng không ngừng thôi miên chính mình, quên hết thảy, một đêm đáng sợ, thống khổ, sỉ nhục. Nàng nghĩ rằng mình đã thành công, nàng bình tĩnh lặng lẽ trở lại quan trường, tựa như không có chuyện gì phát sinh.
Thì ra tất cả những biểu hiện này đều là giả dối, chính nàng tự tạo cho mình biểu hiện giả dối. Lúc đối mặt với Hàn Cẩm Khanh, tất cả phòng ngự của nàng hoàn toàn sụp đổ.
“Nga, thì ra là Cố đại nhân, đã là người của Ngự sử đài, vì sao không chịu kính bản tướng một ly rượu?” Hàn Cẩm Khanh hưng trí nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần chuyển thành trắng bệch.
Cố Khinh Âm nắm chặt ly rượu, rượu trong chén sóng sánh. Nàng biết Tống đại nhân cùng Hạ Tử Ngang đều đang nhìn mình, thậm chí chung quanh có không ít quan viên khác cũng bắt đầu chú ý động tĩnh nơi này, nàng trả lời cứng ngắc: “Là hạ quan không phải.” Nàng nâng ly rượu lên, “Hạ quan kính mong đại nhân nhận một chén này.” Nói xong, liền muốn nâng tay uống cạn ly rượu, nhưng lại bị đoạt mất.
Nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của Hàn Cẩm Khanh phóng đại trước mặt, hắn nói: “Nhận cái gì, Cố đại nhân nói quá lời rồi, bản tướng uống ly rượu này của Cố đại nhân là được.”
Hắn kéo tay Cố Khinh Âm lại gần, khẽ cầm lấy tay nàng, uống một hơi cạn sạch ly rượu, cuối cùng, môi còn cố ý vô tình đụng phải ngón tay nàng. Một màn này diễn ra trước mắt công chúng, Cố Khinh Âm vội vàng rút tay về, thất kinh đứng đó, trong đám quan viên nhanh chóng vang lên tiếng bàn tán.
“Cố Khinh Âm này có lai lịch gì, Tướng gia dường như...”
“Là nữ nhi của Cố đại học sĩ, không nên nha.”
“Không phải cũng chỉ là một nữ quan sao, chức quan lớn thì có ích lợi gì? Còn không phải... Ha ha ha...”
“Chẳng lẽ nàng là người của Tướng gia? Sau này thấy nàng phải cẩn thận chút...”
Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, báo với Tống đại nhân một tiếng, vội vã ra khỏi đại hiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...