Editor: NanaTrang
Tôi một đường lảo đảo. Hoàng thượng kéo cánh tay của tôi khiến tôi sinh đau, tôi lại không gọi được. Tôi bị ông kéo đi về phía trước rất nhanh. Dọc theo đường đi, bọn thái giám cung nữ nhìn thấy chúng tôi, đều cuống quít tránh né.
Có một vài người thấy thế muốn ngăn cản lại, nhưng đều bị hoàng thượng đạp cho một cước.
Mạnh Khách không biết từ chỗ nào đuổi theo kịp chúng tôi, hắn lên tiếng: "Hoàng thượng, hoàng thượng. Thái tử điện hạ ngài ấy......"
Hoàng thượng dừng chân, cười lạnh nói: "Ngươi đi nói cho Thành nhi, hắn không nên tiếp tục phạm vào sai lầm của phụ thân hắn."
Nói xong, ông bước nhanh kéo tôi đi tiếp.
Mạnh Khách ở phía sau hô lên, nhưng lại bị bọn thái giám kéo lại.
Cung Vĩnh Khang. Cung Vĩnh Khang của hoàng hậu triều Đại Cảnh.
Văn công công cúi người, lẳng lặng đứng ở cửa cung Vĩnh Khang. Ông cũng đã già rồi.
Hoàng thượng tiếp tục kéo tôi đi tới trước mặt Văn công công.
Văn công công dường như bị kinh hãi. Ông giương mắt lên, nhìn thấy Hoàng đế thì run rẩy quỳ xuống, rung giọng nói: "Lão nô thỉnh an bệ hạ."
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, nói: "Chủ tử nhà ông đâu?"
Văn công công giương mắt, vẻ mặt hoảng hốt: "Nương nương, ở bên trong."
Hoàng thượng hừ một tiếng, kéo tôi đi vào trong cửa.
Tôi bị mùi hương Phật nồng đậm làm cho ho khan vài tiếng. Hương Phật, khắp nơi đều là mùi hương Phật. Ở bên trong sương khói mù mịt, tôi thấy các cung nữ cũng bịt mũi cau mày, nhưng không ai dám hé răng nói nửa lời.
Lẳng lặng. Chợt có một âm thanh mơ hồ truyền đến: "Ha ha ha, ông trời, Phật chủ, Bồ Tát, ta sẽ làm theo ý của các ngươi. Các ngươi phải phù hộ cho Thành nhi của ta! Phù hộ cho Thành nhi của ta!"
Trong lòng tôi run lên, quay đầu lại nhìn Hoàng đế nói: "Là hoàng hậu!"
Ông gật đầu một cái, buông cánh tay tôi ra.
Ta vội vã đi vào.
Bà ta, đúng là điên rồi.
Chỉ thấy hoàng hậu nương nương tóc mai rối tung, trâm ngọc lỏng lẻo. Quần áo bà ta mặc giống như đã rất lâu rồi chưa từng thay ra, trước vạt áo dính đầy dầu mỡ.
Bà quỳ gối trước bàn thờ Phật, liên tục dập đầu, trên tay nắm chặt một cây hương.
Hương này đã cháy được một nửa, tàn hương mang theo lửa rơi xuống trên tay bà. Nhưng bà lại giống như không cảm thấy nóng, chỉ lo tiếp tục lung tung dập đầu. Những tàn hương kia vì vậy mà rơi trên tóc bà, một mảnh xám mờ.
Có không ít cung nữ đứng ở chung quanh bà, nhưng, lại dường như không dám ngăn cản bà.
Trong miệng hoàng hậu liên tục lẩm bẩm: "Phật chủ ơi, ngươi phải phù hộ cho Thành nhi của ta! Các ngươi nói gì, ta đều tin tưởng! Các ngươi bảo ta làm chuyện gì, ta đều sẽ làm theo! Mười mấy năm qua, ta đều làm theo! Phật chủ ơi!"
Bà ta đột nhiên khóc lên, tiếng khóc bén nhọn, lại xen lẫn tiếng cười: "Phật chủ ơi, Bồ Tát ơi! Tại sao ngươi muốn gạt ta! Tại sao ngươi muốn gạt ta! Ta đều làm theo những gì các ngươi bảo! Nhưng, nhưng Thành nhi của ta, tại sao vẫn sẽ chết!"
Tôi đi tới, đỡ lấy bà, đoạt lấy cây hương trong tay bà, ném lên trên bàn thờ Phật: "Nương nương, ngươi tỉnh lại chút đi."
Bà xoay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn vào tôi.
Đột nhiên, bà kêu lên một tiếng, lại đoạt lấy những cây hương kia, sau đó đánh tôi, nói: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi không để cho ta bái Phật? Ngươi cố ý muốn Thành nhi của ta chết! Các ngươi, các ngươi đều muốn hại hắn! Các ngươi thấy hắn thể cốt không tốt, đám hồ ly tinh các ngươi đều vui vẻ! Đều vui vẻ! Một đám hồ ly các ngươi đều muốn Thành nhi của ta chết! Ta nói cho các ngươi biết! Ta sẽ không để cho các ngươi đắc ý, ta nhất định sẽ cứu sống Thành nhi của ta!"
Tôi vịn lấy hai vai của bà, lắc lắc bà, nói: "Hoàng hậu nương nương! Ngươi tỉnh lại một chút đi. Ngươi nhìn ngươi xem, đã biến thành cái dạng gì rồi."
Hoàng đế cũng đi vào, nhưng chỉ nhìn chứ không nói tiếng nào.
Tôi ngước mắt lên nhìn Hoàng đế, nói: "Hoàng thượng, người mau khuyên nhủ hoàng hậu đi."
Ông nhẹ giọng nói: "Ai cũng khuyên không được nàng ấy. Chỉ có ngươi là có thể khuyên được nàng, Nhậm Lan Châu."
Ba chữ cuối cùng của ông khiến cả người hoàng hậu run lên. Bà vươn tay nắm lấy tóc của tôi, nói: "Ha ha, Nhậm Lan Châu! Ngươi trở về rồi."
Bà kéo tóc của tôi, kéo tôi ngã xuống mặt đất, sau đó án đầu của tôi xuống để ta lạy Phật chủ. Bà ở bên cạnh điên cuồng cười nói: "Ha ha, quả nhiên là Phật chủ phù hộ! Nhậm Lan Châu lại rơi vào trong tay ta. Trước kia Thành nhi cứ cứng rắn muốn dẫn ngươi đi, ta thật sợ, sợ hắn sẽ có chuyện. Nhưng bây giờ, ngươi đã trở về rồi."
Bà đột nhiên dừng lại, kề sát mặt vào mặt của tôi, chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt của bà không khỏi khiến tôi run sợ, tôi muốn giãy thoát khỏi bà, nhưng bà lại nhào lên, đè tôi lại.
Bà cười gằn nói: "Ngươi không thể trốn thoát được nữa! Mười mấy năm trước, lúc ngươi vẫn chỉ là một đứa bé thì đã rơi vào trong tay của ta. Chẳng qua ngươi chỉ là công cụ để ta dùng kéo dài tính mạng của Thành nhi yêu quý mà thôi! Ngươi, không có mệnh lệnh của ta, thì không thể chạy đi đâu được!"
Giọng nói của bà run rẩy bén nhọn, từng chữ từng chữ rơi vào trong tai tôi ong ong vang dậy.
Công cụ? Công cụ để kéo dài tính mạng Cảnh Thành?
Lúc này, Văn công công bổ nhào tới, ông ta đỡ lấy hoàng hậu, khóc ròng nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài, không thể nói, không thể nói."
Hoàng hậu quay đầu lại nhìn ông ta, khóe miệng tươi cười, nhưng ánh mắt lại tán loạn mê mang.
Văn công công lại nói: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng ở chỗ này. Hoàng hậu nương nương, chúng ta qua thỉnh an hoàng thượng đi, nha?"
Ông ta vừa dứt lời, hoàng hậu liền nhảy dựng lên, nói: "Thỉnh an! Vì sao ta lại phải thỉnh an ông ta?"
Bà lung la lung lay đi vài bước, bỗng nhiên lại cười lên: "Thành nhi của ta, cũng sẽ làm hoàng đế. Vì sao ta phải thỉnh an hoàng thượng?"
Văn công công đi lên che miệng của bà lại, sau đó ấn bà trở lại trên mặt đấy, hướng về phía hoàng thượng dập đầu nói: "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Hiện tại nương nương thần chí không rõ, cũng không biết mình đang nói bậy nói bạ cái gì. Hoàng thượng ngàn vạn lần không được so đo với nương nương."
Rốt cuộc hoàng thượng cũng mở miệng: "Văn An. Cũng bởi vì từ trước đến nay ta chưa bao giờ so đo với nàng, nên các người mới làm ra nhiều chuyện như vậy."
Văn công công lệ rơi đầy mặt, nói: "Hoàng thượng, lão nô.... lão nô có tội. Nhưng xin hoàng thượng nể mặt hoàng hậu.... Không, nể mặt thái tử điện hạ, xin hoàng thượng ngàn vạn lần phải tha thứ cho hoàng hậu nương nương."
Hoàng thượng thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống. Ông nâng đầu hoàng hậu nương nương lên, lẳng lặng nhìn bà, nói: "Hoàng hậu, nàng còn nhận ra Trẫm không?"
Hoàng hậu từ trong mớ tóc rối loạn nhìn hoàng thượng, lắc lắc đầu
Hoàng thượng đột nhiên đổi khẩu khí, nói: "Nàng như vậy, có biết Tôn Uyển là người nào không?"
Thân thể hoàng hậu run lên dữ dội. Bà há to miệng, kinh ngạc nhìn hoàng thượng.
Hoàng thượng dịu dàng nói: "Đại Cảnh Trường Quân năm thứ hai, thái tử sáu tuổi, sinh bệnh nặng. Nàng đến Đại Hoài tự kinh giao Cầu Phật, chủ trì trong chùa giới thiệu cho nàng một cao nhân tên Tôn Uyển?"
Thân thể hoàng hậu run lên dữ dội lên, xụi lơ trên mặt đất.
Hoàng thượng tiếp tục nói: "Tôn Uyển đó cặn kẽ hỏi ngày sinh tháng đẻ của Thành nhi, sau đó nói Thành nhi mệnh trung có tai (tai họa), từ lúc sinh ra trên đời, thì sẽ sinh bệnh, e rằng cả đời đều không thể sống tốt. Nàng khổ cầu xin ông ta chỉ dạy phương pháp cứu Thành nhi. Ban đầu Tôn Uyển không đồng ý, mãi đến về sau, mới nói cho nàng biết một phương thuốc."
Hoàng thượng nhìn tôi một cái, lại chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào hoàng hậu, bên môi hiện lên một nụ cười trào phúng: "Tôn Uyển nói, trên người Thành nhi bị hạ Vu Cổ, hết sức khó giải, chỉ có thể tìm một người làm cái bóng của Thành nhi. Cứ như vậy, mỗi khi Thành nhi đến thời điểm phát bệnh, nàng có thể thông qua hành hạ cái bóng này, để bệnh của Thành nhi được khỏi hẳn."
Ông đứng lên, chậm rãi đi từng bước một đến gần tôi, lại nói: "Cái bóng kia, phải nhỏ hơn Thành nhi hai tuổi, còn là một bé gái. Tướng mạo của người này, Tôn Uyển cũng đã vẽ ra, nhất định phải dựa theo hình vẽ của ông ta mà đi tìm, mới có thể tìm được đúng cái bóng đó. Hơn nữa, bé gái này, vô luận trước kia nó tên là gì, một khi bị tìm được, đều phải đổi tên thành, Nhậm —— Lan —— Châu."
Ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi, gằn từng chữ nói ra tên của tôi.
Tên của tôi.
Tôi bịt kín miệng đang mở lớn, sững sờ nhìn ông ta, lại nhìn hoàng hậu một cái, nhìn sang Văn công công.
Văn công công tránh ánh mắt của tôi, cúi đầu.
Bóng dáng, là tôi?
Hoàng thượng tiếp tục nói: "Ha ha, hoàng hậu triều Đại Cảnh ta, đường đường là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thế nhưng lại tin vào lời nói hoang đường vô lý của tên yêu nhân đó, lại tin chắc không đổi, thật sự dựa theo hình vẽ mà đi tìm tiểu cô nương đó, còn thật sự coi nó là cái bóng của Thanh nhi mà nuôi lớn. Nàng động một chút là hành hạ nó, lại để nó bồi ở bên cạnh Thành nhi. Hoàng hậu, nàng thật sự cho là, nàng vô duyên vô cớ hành hạ một tiểu cô nương như vậy, là có thể tiêu tai tiêu nạn cho con trai yêu quý của nàng? Nàng làm như vậy, phạm vào tội nghiệt, e rằng, chỉ tăng thêm bệnh tình cho con trai yêu quý của nàng mà thôi!"
Hoàng hậu ngơ ngác nhìn ông, đột nhiên khóc lớn..
Rốt cuộc tôi cũng đứng không vững nữa, từ từ ngồi bệch xuống đấy. Tôi vô cùng cảm thấy ghê tởm và khó chịu, dường như muốn nôn ra.
Tôi là cái bóng? Cái bóng của thái tử Cảnh Thành?
Tôi nhớ khi đó, Cảnh Thành bị bệnh nặng, tôi bị hoàng hậu phạt quỳ gối ở trong sân nhỏ của cung Vĩnh Khang, băng tuyết đầy trời. Tôi không biết tôi phạm phải lỗi gì. Tôi thật sự không biết vì sao hoàng hậu lại hận tôi như vậy.
Tôi nhớ, tôi chỉ sửa đổi tên cho một nha đầu ở trong phủ thái tử, hoàng hậu cũng chọn lỗi, nhốt tôi lại.
Mỗi lần bà phạt tôi, hành hạ tôi, quả thật đều là lúc Cảnh Thành bệnh nặng.
Nhưng, nhưng bà hành hạ tôi, để cho tôi chịu tội như vậy, tại sao ngần ấy năm, cũng không thấy Cảnh Thành tốt lên.
Chẳng lẽ thật như hoàng thượng nói lúc nãy, hoàng hậu làm như vậy chỉ tăng thêm tội nghiệt?
Lại nghe thấy hoàng hậu kêu gào nói: "Ta không có cách nào khác. Ta biết ta tin tưởng lời của Tôn Uyển là rất ngu xuẩn. Ta hận chính ta. Nhưng, ta còn có biện pháp gì?"
Bà đột nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt hoàng thượng, khóc lóc kéo vạt áo bào của ông, chậm rãi quỳ trên mặt đất nói: "Ngươi nói, ta còn có biện pháp gì? Ta là thái tử phi, sau đó là hoàng hậu của ngươi. Ta vì ngươi mà sinh Thành nhi ra. Nhưng mà, ngươi luôn luôn lạnh nhạt ta, Thành nhi lại ốm yếu, ngươi chưa từng yêu thương Thành nhi. Ta sợ, ta sợ đến cả đêm ngủ không yên. Ta sợ ngươi muốn phế ta, muốn phế vị thái tử của Thành nhi. Sau đó, ngươi sẽ đày hai mẫu tử chúng ta vào lãnh cung, từ từ hành hạ chúng ta cho đến chết......"
Bà điên cuồng cười nói: "Ha ha, ngươi nói, ngươi nói, ta còn có biện pháp gì? Ta còn có biện pháp gì?"
Hoàng đế cúi thấp đầu, mặc cho bà lắc lắc mình, yếu ớt nói: "Trẫm, yêu thương nhất vẫn chính là Thành nhi."
Hoàng hậu cười ha ha nói: "Ngươi gạt người. Ngươi luôn luôn gạt người. Ngươi chưa từng yêu thương hắn! Chưa từng! Từ nhỏ thân thể Thành nhi đã không tốt, người khác đều khi dễ hắn, xem thường hắn. Hắn là một thái tử, lại phải khổ sở như vậy. Ta đều nhìn ở trong mắt. Lòng ta đau. Lòng ta đau. Nhưng, ngươi thân là phụ thân của hắn, lại chưa từng đứng ra che chở cho hắn! Ngay cả.... ngay cả lão sư Tô tiên sinh của hắn bị người gian hại chết, Thành nhi đau lòng như vậy, ngươi lại không nói tiếng nào."
Bà điên cuồng lắc lắc vạt áo bào của hoàng thượng: "Ha ha, ngươi lại còn nói ngươi yêu thương Thành nhi nhất. Thành nhi của ta......"
Hoàng đế sợ hãi cúi thấp đầu. Từng giọt từng giọt nước mắt của ông rơi xuống tóc của hoàng hậu, rơi xuống vạt áo.
Cánh của ‘két’ một tiếng bị mở ra. Ánh nắng rọi vào, ép tôi phải mở mắt nhìn ra phía cửa.
Sắc mặt Cảnh Thành tái nhợt, suy yếu nằm ở trên giường trúc, được thái giám mang tới. Mạnh Khách đi theo phía sau hắn.
Cảnh Thành chậm rãi nói: "Mẫu hậu, người không nên trách phụ hoàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...