Editor: NanaTrang
Tôi chỉ đành cười nói: "Ra mắt Đại Nguyên soái."
Cảnh Nhiên cười nói: "Đại Nguyên soái gì chứ, ta nghe xong lại thấy đau đầu. Ngươi gọi ta Vương gia là được rồi."
Hắn giương mắt nhìn về phía xa kia, nói: "Ngươi để ý lão binh kia?"
Tôi còn chưa kịp trả lời thì hắn đã nói tiếp: "Hay là để ý đến đoạn ca từ thái tử ca ca viết mà Phương Khải mới đọc xong?"
Tôi cười nói: "Vương gia cần gì phải nói lời như vậy. Đã lâu rồi không thấy, biệt lai vô dạng?"
Hắn cười cười, nói: "Những lời này phải để ta hỏi ngươi mới đúng. Nếu không phải trong lúc rãnh rỗi ta can thiệp trong nôm chuyện tổng thương, làm sao lại phát hiện vì một tổng thương nho nhỏ mới nhậm chức không bao lâu, Binh bộ lại đột nhiên chọn lỗi, cứ thế mà bãi chức một Tham tướng? Ta còn tưởng là ai có thể kinh động đến Binh bộ, khiến Phương Khải dụng tâm đem đám tổng thương tra xét một lần. Ha ha, thì ra lại là ngươi."
Bỗng nhiên, hắn khẽ vẫy tay, nhất thời từ trong góc đường có mấy thị vệ đi ra, bao vây tôi lại.
Trên mặt Cảnh Nhiên vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Nhậm Lan Châu, đã lâu không gặp, chúng ta có thể ôn lại chuyện xưa một chút. Thế nào? Đi đến phủ của ta một chuyến chứ?"
Phủ Tây Cương Đại Nguyên soái nằm ở Tây Tuyền. Tây Tuyền ở phía Nam Tây Cương, cách Tây Mẫn rất xa. Tôi bị bọn họ áp lên xe ngựa, một đường lắc lư chậm rãi đi về phía Nam. Trên đường không dính chút giọt nước nào. Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở Tây Cương chênh lệch rất lớn, ban này mặt trời rất nắng, đợi đến lúc tới Tây Tuyền, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Tôi cố chấp hất tay của thị vệ đang giữ lấy tôi ra, tự mình xuống xe ngựa.
Cảnh Nhiên đã sớm xuống ngựa, nhìn thấy ta xuống thì khẽ mỉm cười, nói: "Dọc đường đi cực khổ rồi."
Tôi không đáp.
Những thị vệ kia còn muốn đi lên áp giải tôi, Cảnh Nhiên phất tay một cái, nói: "Ở chỗ này, chúng ta phải tiếp đãi khách cho thật tốt."
Hắn bước lên trước một bước, cười nói: "Nhậm Lan Châu, mời."
Tôi thong thả bước vào phủ Nguyên soái của hắn. Trong phủ ngược lại thanh thanh đạm đạm, thậm chí bố trí có chút khó coi.
Cảnh Nhiên vẫn tao nhã lễ độ dẫn tôi vào phòng trước ngồi xuống, sai tùy tùng đi hâm rượu và thức ăn đưa lên, nói: "Trên đường tới đây chắc hẳn là mệt rồi nhỉ? Ăn chút đồ ăn trước đi."
Tôi cười nói: "Vương gia khách khí."
Tôi tự nhiên uống rượu dùng bữa, không để ý tới hắn.
Cảnh Nhiên cũng không mở miệng, cứ thế mà ăn đồ ăn.
Chợt có người hầu vội vã bước nhanh đi vào, nhìn Cảnh Nhiên nói: "Khải tấu Đại Nguyên soái, Phương tướng quân Tây Mẫn có cấp báo."
Cánh tay cầm ly rượu của Cảnh Nhiên hơi dừng một chút, nói: "Trình lên."
Tôi cúi đầu không hề để ý tới.
Một lúc lâu, lại nghe thấy Cảnh Nhiên nói: "Ngươi đi nói cho Phương tướng quân biết, lão già điên đó, tuyệt đối không thể lưu lại."
Người hầu bước nhanh đi ra ngoài.
Rốt cuộc tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Nhiên.
Hắn vẫn uống rượu như cũ, có lẽ là cảm nhận được tôi đang nhìn hắn, hắn cười nói: "Ngươi thấy quyết định này của ta như thế nào?"
Tôi lắc đầu nói: "Đây là chuyện trong quân các ngươi, tôi không muốn nhiều lời."
Cảnh Nhiên cười nói: "Ta thay thái tử ca ca trừ đi lão già điên này. Ngày sau thái tử ca ca gặp ta, chắc hẳn còn phải cảm tạ ta đấy."
Tôi nói: "Các ngươi và ông ta có thâm thù đại hận gì? Nhất định phải đưa ông ta vào chỗ chết?"
Cảnh Nhiên cười ha hả, quay đầu lại nhìn tôi một lúc lâu, mới nói: "Đúng rồi, ta ngược lại có chút lo lắng thái tử ca ca sẽ trách ta lòng dạ độc ác. Ông ta chỉ là một kẻ điên bị giáng chức, nhưng tốt xấu gì cũng nên bảo trụ lại tính mạng của ông ta. Ta cũng chỉ đưa tiễn lão già điên kia một đoạn đường, không cần ở Tây Cương này nữa chịu tội chịu khổ nữa. Nói cho cùng, đưa ông ta vào chỗ chết chính là ta."
Hắn nói đến mạng người vậy mà không một chút để ý như thế, lời nói cợt nhã. Lòng tôi nảy lên một cỗ chán ghét, nghiêng đầu không thèm nhìn hắn.
Nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ như cũ, tôi hỏi: "Lão già điên đó… rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì?"
Cảnh Nhiên có chút kinh ngạc nói: "Sao? Ngươi không biết?"
Tôi chậm rãi lắc đầu một cái.
Hắn yên lặng một lát, mới nói: "Cái này cũng kỳ quái. Tính ra, khi đó ngươi vẫn còn ở trong phủ thái tử, vì sao lại không biết chuyện này. Vừa nãy ta thấy ngươi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm vào lão điên kia, ta còn tưởng ngươi cũng biết ông ta."
Tôi và lão điên kia, chỉ từng có gặp mặt một lần. Đêm đó ông ta hát ca từ của Cảnh Thành nên tôi mới để ý đến ông ta.
Tôi không đáp lời. Bốn phía im lặng được một lát, đột nhiên Cảnh Nhiên vỗ một chưởng lên trên bàn, ly rượu ‘lách ca lách cách’ lăn xuống, sau đó nghe thấy Cảnh Nhiên cười ha ha: "Ta lại đánh giá cao ngươi. Không ngờ thái tử ca ca lại giấu nhiều người bên cạnh hắn như vậy, ở Tây Cương đẩy ta vào hoàn cảnh này."
Hắn dường như cười đến thở hổn hển, lại đứt quãng nói: "Ha ha, cũng không biết thái tử ca ca nghĩ như thế nào. Lão điên đó, vốn tinh thông thuật vu cổ. Thái tử ca ca thích ông ta như thế, chắc là muốn ở trong quân lén lén lút lút làm trận vu cổ gì đó, sau đó lại lo lắng bị phụ hoàng phát hiện, vội vàng cách chức ông ta, nhưng lại không giết ông ta, để cho ông ta ở trong quân đội Cảnh Nhiên ta yên tâm mà sống. Sau khi ta tới nơi này, lão điên đó không biết truyền tin tức gì đến trong cung."
Mấy chữ cuối cùng, dường như hắn có chút cắn răng nghiến lợi.
Thì ra Cảnh Nhiên nhận định lão binh kia là thái tử phái tới tiềm phục ở trong quân hắn.
Tôi lắc đầu một cái, thở dài nói: "Vương gia, tôi thấy lão binh này chỉ hơi thông hiểu âm luật được thái tử nhìn trúng, nếu nói đến dò la tin tức gì đó, sợ rằng thật đúng là không thể nói."
Cảnh Nhiên cười nói: "Cho tới bây giờ thái tử ca ca đều không tuân theo lẽ thường. Ta là đệ đệ của hắn, nhiều năm như vậy cũng đoán không ra tâm tư của hắn. Nói ví dụ như Tây Cương này, rốt cuộc hắn đang giúp ta hay là đang hại ta? Những lương thảo kia của Cảnh Phi, hiện nay thái tử ca ca ngược lại không hề liên tục sung sung túc túc đưa đến cho ta. Nhưng trước đó, hắn cần phải hạ ngục Cảnh Phi, như vậy mới có thể hoãn hơn mấy ngày. Ta ở chỗ này giống như kiến bò trên chảo nóng, ngày đêm ăn ngủ không yên, qua rất nhiều ngày mới có lương thảo đưa đến đây. Nếu như cần phải đưa đến đây, vì sao trước đó không đưa?"
Hắn dừng một chút, đột nhiên đứng lên đi tới trước bàn, lại nói: "Lúc trước nghe nói, bởi vì ta ở đây chiến sự bất lợi, Cảnh Phi muốn tới trấn thủ, ta đã hết sức lo lắng, chỉ sợ Cảnh Phi vừa đến, tất cả công lao của ta ở nơi này sẽ ghi hết vào phần của hắn, còn hắn có thể đi tranh công với phụ hoàng. Nhưng về sau, Cảnh Phi bị giam, mặc dù ta cũng không rõ nguyên nhân là gì, nhưng ta lại vui mừng trong lòng, công việc của Tây Cương này rốt cuộc cũng trở lại trong tay ta. Mới đầu cũng may, chiến sự Tây Cương dần dần thuận lợi, mấy tấu chương dâng lên phụ hoàng đều được khen ngợi. Nhưng nửa năm trước, lại nghe thấy thân thể của thái tử ca ca không ổn, tất cả công việc ở Tây Cương đều do tên cẩu nô tài Đinh Hữu trông nom, từ đó Binh bộ liền dồn ép tấu chương của ta. Vô luận ta dâng lên bao nhiêu tấu chương, trong kinh đều là yểu vô âm tín."
Hắn cười nói: "Cũng không biết thái tử ca ca này bị bệnh thật hay là giả bộ bệnh? Muốn cố tình thỉnh thoảng gây cho ta chút chuyện?"
Tôi thở dài, nói: "Vương gia, lần này ngươi kể cặn kẽ cho tôi nghe như vậy không sợ tôi truyền lời lại cho thái tử sao?"
Hắn ha ha cười nói: "Ban đầu ta nghe nói thái tử ca ca muốn giết ngươi, sau đó ngươi lại chạy trốn khỏi kinh thành. Nhưng không nghĩ ngươi lại chạy trốn tới Tây Cương. Thái tử ca ca đối với ngươi như vậy, ngươi còn muốn giúp hắn sao? Chỉ là cũng khó nói, chuyện của ngươi thậm chí ngay cả Binh bộ cũng sử dụng, ai biết thái tử ca ca đang giở tâm tư gì. Cho dù.... Cho dù những người muốn giết ngươi đều dưới sự sắp xếp của thái tử ca ca, cũng dấu chúng ta diễn trò đấy, Nhậm Lan Châu, ta thật sự không sợ ngươi bán đứng ta."
Tôi ngẩng đầu lên, hắn cười càng vui vẻ hơn, một vẻ mặt ta hiểu rất rõ.
Hắn đột nhiên "Hừ" một tiếng, sau đó kêu lớn: "Dẫn người vào."
Sau một loạt tiếng chân rối loạn, có người bị áp giải đi vào, sau đó nghe thấy tiếng nũng nịu kêu lên: "Châu lão bản, Châu lão bản mau cứu ta." Xen lẫn với tiếng khóc.
Tôi vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Dung, Nhị di nãi nãi Hạ gia, thê thiếp của Hạ Dung, Vương Bá, tất cả đều bị áp giải vào quỳ rạp xuống mặt đất.
Thê thiếp của Hạ Dung đã sớm khóc thành một bầy. Hạ Dung thì bình tĩnh, mím môi, không hề nhìn tôi.
Dưới sự kinh hãi, tôi quay đầu lại nói: "Vương Gia, người làm vậy là sao?"
Cảnh Nhiên nói: "Ta đang cá cược với chính mình, rốt cuộc có nhìn thấy rõ Nhậm Lan Châu ngươi hay không."
Hắn cười một tiếng, trở lại chỗ ngồi của hắn ngồi xuống, cười nói: "Ta cá là cá lương tâm của ngươi, Nhậm Lan Châu. Ta nghe nói người Hạ gia vẫn đối đãi với ngươi không tệ. Hôm nay bọn họ ở trên tay ta, nếu Nhậm Lan Châu ngươi muốn bảo vệ mạng nhỏ của bọn họ, thì thành thành thật thật làm việc cho ta."
Tôi cười lạnh nói: "Ngươi thân là Đại Nguyên soái Tây Cương, giết người bừa bãi như vậy, không sợ có người buộc tội ngươi sao?"
Cảnh Nhiên cười nói: "Buộc tội? Ta chấp pháp nghiêm minh, có cái gì có thể buộc tội ta?"
Hắn nhíu lông mày, nói: "Ngươi nói cho ta biết, các ngươi thân là tổng thương Tây Mẫn, tạo ra vật liệu thấp kém gây ra bất lợi cho chiến sự Tây Cương, nên đáng tội gì?"
Buộc thêm tội khác sợ không có lý do. Hắn có lòng hại muốn chúng tôi, chứng cứ gì đều cũng có thể tìm được.
Tôi cười lạnh, hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn tôi làm chuyện gì?"
Khóe miệng hắn nhướng lên, phất tay một cái để thị vệ áp giải người Hạ gia xuống, lúc này mới cười nói: "Ta muốn ngươi trở lại kinh thành. Ngươi đến kinh thành, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng ngươi, sẽ nói cho ngươi biết ngươi nên làm gì."
Tôi nói: "Vương gia thật là lợi hại. Chỉ cần mấy mạng người, là có thể thoải mái lập kế ở Tây Cương, quyết thắng ngoài vạn dặm."
Cảnh Nhiên cười ha ha, âm thanh quỷ dị. Lời nói ban nãy của hắn dĩ nhiên có chút lộn xộn. Trong nháy mắt, tôi cho là hắn đã điên rồi.
Rốt cuộc hắn cũng ngừng cười, nhìn chằm chằm vào tôi nói: "Ngươi không cần châm chọc ta. Ngươi càng không cần trách ta lòng dạ độc ác."
Hắn chợt thở dài, lại nói: "Bởi vì ta rời xa kinh thành, không thể không cẩn thận từng bước đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...