Nữ Quái Sân Trường

hơn bạn bè cùng lứa. Cậu thừa biết Vũ Thiên yêu Thúy Thụy và ngược lại, tiếc rằng mối tình đầu học sinh vừa chớm nở đã có sựthử thách cách ngăn.
Ðêm tàn dần, buổi tiệc chiatay, Vũ Thiên dù vô cùng lưu luyến cũng đến hồi dần tàn. Các thầy cô thân thiết dặn dò Vũ Thiên vài điều rồi lần lượt ra về. Vũ Thiên nài nỉ ba người bạn thân nhất là Nhật Nam, Diễm Trâm và Thúy Thụy ởlại với mình một cách tha thiết:
- Ðừng về các bạn ơi, hãy ởlại với Thiên thêm lát nữa.
Nhật Nam siết chặt tay Vũ Thiên:
- Ở lại thêm lát nữa cũng vậy thôi. Rồi tụi tao cũng vẫn phải về.
Tao nghĩ Thúy Thụy mới cần ở lại với mày thêm lát nữa còn tụi tao về thôi Thiên ạ.
Diễm Trâm nhìn Vũ Thiên ngầm đồng ý với Nhật Nam. Vũ Thiên rất cảm động, cậu không biết nói gì hơn là siết chặt tay của mọi người để cho hơi ấm lòng bàn tay thay cậu nói lời tạm biệt chim én bay.
Ra đến đường Nhật Nam nói:
- Qua bên ấy có bận học hay bận gì cũng nhớ Email về cho tụi này thường xuyên nhé!
Vũ Thiên gật đầu hứa hẹn. Diễm Trâm thấy không khísầu lắng đáng sợ quá nên chọc Vũ Thiên:
- Nhưng mà Trâm nghi quá, Thiên sẻ không nhớ bọn này đâu. Người ta nói"xa mặt cách lòng" không phải không có lý do.
Vũ Thiên cả quyết:
- Không đâu, Thiên không phải loại tệ như vậy.
Diễm Trâm khúc khích cười:
- Trâm không có ý nói Thiên tệ, nhưng rồi Thiên sẽ chỉ nhớ đến một người thôi...
Liếc qua Thúy Thụy thấy gương mặt nhỏ đỏ hồng dưới ánh sáng ngọn đèn cao áp. Vũ Thiên hiểu DiễmTrâm muốn ghẹo mình nên cũng thoáng mắc cỡ.
Lưu luyến đến mấy cũng tới hồi phải dứt ra, Nhật Nam và Diễm Trâm ra về, Thúy Thụy cuốn quýt gọi:
- Nam ơi! Trâm ơi! Ðợi Thụy về với!
Diễm Trâm lên mặt:
- Chưa được phép đâu bạn ạ.
Thúy Thụy càng bối rối:
- Chờ Thụy về với, đừng bỏThụy một mình mà.
- Ai nói một mình? Còn mình kia bỏ đi đâu, bỏ cho ai?
Vũ Thiên nói nhỏ nhẹ nhưng chân thành:
- Thụy ở lại với Thiên chút nữa nha! Rồi Thiên sẽ đưa Thụy về nhà mà.
- Nhưng...
Vũ Thiên năn nỉ:
- Thiên không còn nhiều cơ hội, Thụy biết không.
Nét mặt thật thà của Vũ Thiên làm cho Thúy Thụy không thể chối từ. Nhỏ không gật đầu nhưng cũng không lắc đầu. Nhìn lên thì Nhật Nam và Diễm Trâm đã bảo nhau chạy mất. Ðường phố chỉ còn lạiVũ Thiên với Thúy Thụy. Hai chiếc bóng xinh xinh đổ dài trên đường tưởng chừng song hành bên nhau mãi mãi. Trăng vàng đẫn trên lối đi, óng ánh trên tóc Thúy Thụy cái màu vàng bạc, hàng lông mi cong vút của nhỏ cũng ướt sương đêm, nhỏ liên tục rùng mình, không hiểu lạnh hay bồi hồi cảm xúc.
Hai người cứ đứng như vậy rất lâu mà không nói. Trong đêm có mùi hoa ngọc lan ngan ngát từ vườn nhà ai đó thoảng vào không gian thơm đến dịu kỳ. Rất lâu... rất lâu... VũThiên mới dám đưa bàn tay lạnh ngắt nắm nhẹ tay Thúy Thụy, trống ngực cậuđập rầm rầm hệt tiếng trống khai trường hồi cấp I.

Cậu nói mà run lập cập:
- Sao Thụy không nói gì hết vậy?
Lần đầu tiên trong đời Thúy Thụy bị con trai nắm tay một cách đúng nghĩa. Nhỏ cũng run bắn và bàn tay bỗng lạnh kinh khủng. Tiếng nói của nhỏ gần nhưva chạm vào nhau:
- Thụy... Không biết nói gì. Mà Thiên cũng đâu có nói gì với Thụy...
Vũ Thiên mân mê nhè nhẹ bàn tay rất mềm mại của Thúy Thụy:
- Thiên muốn nói rất nhiềunhưng cứ ngần ngại mãi. Thiên... dẫu có đi đâu vẫn nhớ Thụy và Thiên nghĩ nhất định Thiên sẽ trở về.
Thúy Thụy cười buồn:
- Ai ra đi cũng nói như vậy,nhưng ít có người giữ lời. Bởi vì hào quang vật chất của nước ngoài dễ vô tình là lực cản tình cảm của conngười.
Vũ Thiên thấm thía nỗi chát chua của cảnh người đi kẻ ở. Sự so sánh giữa quê hương còn nghèo với xứ người hiện đại. Cậu nói như phân bài:
- Lẽ thường thói đời là thế,nhưng Thiên thì khác người ta. Ít nhất Thụy cũng nên tin có một ngườiđang nói thật lòng chứ!
Không tiện tranh luận về sự đời ở giây phút ngắn ngủi này. Thúy Thụy chuyển hướng:
- Thụy không biết nói gì hơn là chúc Thiên những điều gì Thiên mong ước được thành đạt.
- Cảm ơn Thụy và xin cho Thiên được ấp ủ cái điều mình mong ước.
Thúy Thụy nhìn xuống, nhỏ không ngờ Vũ Thiên uống nhầm mật gấu khi nào mà to gan dám ôm hôn mặt nhỏ vội vàng mộtcái thật nhanh. Thúy Thụy không đề phòng nên không đỡ kịp, nhỏ sợ muốn... xỉu, líu ríu mới thốt nên lời:
- Sao Thiên... dám làm thế?
Ðôi mắt Vũ Thiên đăm đắm lẫn một chút anh hùng đột xuất:
- Không biết nữa. Có lẽ đó là mệnh lệnh của trái tim.
Thúy Thụy cắn môi, bất giác một giọt lệ - giọt sầu -hay giọt hạnh phúc dâng đầy đôi mắt. Thúy Thụy là dân văn chương, nhỏ không đến nỗi ngốc nghếch mà không nhận ra đích thực tình đầu đã đến với nhỏ. Tình đầu thánh thiện, non nớt như một chiếc mầm cây
đẹp không gì bằng, vậy mà sắp vuột khỏi tầm tay nhỏ rồi, buồn đau không? Vũ Thiên cất giọng ấm áp:
- Ðừng giận Thiên nha, hành động của Thiên là"mệnh lệnh" của trái tim thật đấy.
Thúy Thụy vừa thẹn thùngvừa xúc động, im lặng nhưkhông biết nói. Vũ Thiên lolắng:
- Thụy giận Thiên hả, cho Thiên xin lỗi nhá!
Thúy Thụy ngước lên mĩm cười:
- Thụy đang nghĩ đến một việc có phải Thiên rất muốn Thụy tham gia nhóm "Bút me xanh" của trường
không?
- À đúng rồi, Thiên rất vui nếu Thụy nhận lời. Công việc này ách tắc lâu nay cũng vì thiếu "nhân tài" đóng góp công sức.
Thúy Thụy khiêm tốn:
- Thụy có tài cán gì, nhưng Thụy hứa sẽ cùng Nam và Trâm vực nhóm "Bút me xanh" thức dậy. Trước tiên Thụy sẽ viết chuyện của hai đứa mình, Thiên đồng ý không.
Vũ Thiên mừng rỡ:

Thiên đồng ý hai tay hai chân, chuyện của tụi mình vừa ngây thơ vừa vui lắm. Khi nào thành công nhớ gởi bản thảo qua cho Thiên với nhé!
Thúy Thụy đưa tay lên cao:
- Nhất trí.
Vũ Thiên cũng đưa tay lên cao, hai bàn tay ấy lại có dịp gặp nhau:
- Thiên muốn Thụy tiễn Thiên ra sân bay.
Thúy Thụy ngắt lời, giọng pha chút nũng nịu con gái:
- Thụy không ra sân bay đâu. Sân bay đầy nước mắt. Thụy sợ lắm.
Vũ Thiên thở dài:
- Vậy là ngày Thiên lên máy bay Thiên sẽ là người buồn nhất.
Thúy Thụy chạnh lòng, ngập ngừng:
- Có nhiều người tiễn Thiên mà, tại sao nhất thiết phải có Thụy.
Ðêm mênh mang, đêm đọng lại nỗi nhớ trong tâm hồn hai người bạn, ngọn đèn cao áp im lìm đứng bên đường làm nhânchứng ối tình trắng trong.
---------------------
Năm học sau, sân trường vắng bóng Vũ Thiên từ lâu nhưng hoài niệm về Vũ Thiên không lúc nào quên nơi lòng Thúy Thụy. Nhỏ bây giờ thích viết nhật ký, thích nhìn mưa rơi, không thích làm nữ quái quậy phá những kẻ chung trường, chung lớp nữa. Năm học sau có nhiều thayđổi, cận kề bên Thúy Thụy có một gã đẹp trai, má lúmđồng tiền, miệng cười mở rộng, nhưng nhỏ không tàinào cảm nổi. Nhỏ cũng không gây sự liếc xéo, để ai đó không phải ôm thương tích cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Mới qua một năm, nhỏ bỗng hiền lành như "ma - sơ" khiến nhiều kẻ ngạc nhiên như không còn tin đó là sự thật. Trước đây nhỏ ồn ào bao nhiêu, giờ trầm lặng bấy nhiêu. Nhỏ không thiết tha chuyện đi ăn vặt với Diễm Trâm, không buồn để ý mấy chuyện thằng con trai láu lỉnh hoặc vài đứa con gái lẻo mép chuyên tọc mạch chuyện thiên hạ. Thúy Thụy phát sinh cái thú đi dạo một mình và ngồi mơ mộng một mình. Những lúc ấy nhỏ không làm sao quên hương vị nụ hôn buổi chia tay, cái siết tay hồi hộp và lời hẹn trở về của Vũ Thiên.
Ðôi lúc chính Thúy Thụy nhận thấy hai chữ "trở về" quá xa xôi, song nhỏ vẫn âm thầm hy vọng kỳ tái ngộ. Nhỏ cũng không quênbuổi đưa Vũ Thiên ra phi trường. Nhỏ đạp xe đến nhà Diễm Trâm vừa trông thấy đã ồ lên:
- Màu đen nữ hoàng tôn nước da mày trắng đẹp quá. Tao tưởng tượng đây là một cuộc tiễn đưa đầy ấn tượng đây.
Thúy Thụy nghiêm trang:
- Lúc này không phù hợp đùa giỡn đâu. Mày thay đồđi với tao chút coi.
Diễm Trâm nhướng mắt:
- Ði đâu?
- Cứ đi rồi sẽ biết.
Diễm Trâm một mực từ chối:
- Ði tiễn Thiên hả? Người mà Thiên cần là mày đâu phải tao đâu khỉ ạ!
- Nhưng tao sao dám đi một mình, gia đình Thiên bao nhiêu là cặp mắt.
Diễm Trâm trấn an:
- Bao nhiêu mắt mặc kệ. Bạn bè thân thiết bộ tiễn đưa nhau không được hay sao?
- Ai cũng nghĩ như mày thìđời đâu có khổ. Thôi làm ơn đi cùng tao, tao biết ơnsuốt đời không dám quên.
Rốt cuộc Diễm Trâm cũng đành chìu bạn. Hôm nay Thúy Thụy cỡi xe cúb nhìn dáng thật sang. Màu đen buồn của áo quần lại vô tình tô đậm nhan sắc của nhỏ. Diễm Trâm xuýt xoa trầm trồ mãi:

- Tao chơi chung với mày cả chục năm sao lại không phát hiện ra mày đẹp đến thế nhỉ?
Thúy Thụy vả lên miệng bạn:
- Thôi đừng tán tào lao nữa nhỏ ơi! Có thông minhthì chỉ tao mua món quà gìtặng Thiên mang đi cho thật ý nghĩa, mà Thiên nhớtao hoài.
Diễm Trâm rụt vai:
- Ấy da, hôm nay thì đã thành thật "khai báo" rồi ư? Nhưng hôm bữa ba đứamình đã tặng quà chung rồi mà.
- Quà chung khác, tao muốn có một món quà riêng.
- Ra thế, quà riêng thì nỗi nhớ cũng dành riêng ày chớ gì...
Thúy Thụy khó chịu:
- Mày không đứng đắn được hả?
Diễm Trâm đưa tay vuốt tóc, gương mặt nhỏ lúc nào cũng sáng rỡ:
- Tao muốn cho cõi lòng mày bớt nặng nề, vậy mà cũng mắng tao được. Ở đờiđúng là làm ơn thì mắc oán mà. Tuy nhiên, tao vẫnlàm ơn ày chớ còn biết sao. Mày mua nhẫn vàng tặng người đi là ý nghĩa nhất.
Thúy Thụy bán tín bán nghi:
- Ai bảo mày thế?
- Ai cũng bảo như thế mà.
Thúy Thụy băn khoăn:
- Nhưng... tiền đâu mua nhẫn?
Diễm Trâm cốc đầu nhỏ bạn.
- Tao biểu mày mua chiếc nhẫn "một lượng" sao mà không có tiền. Mua chiếc hai, ba phân 18K
thôi...
Nhỏ còn làm tài lanh phân tích:
- Cái gì bằng vàng khó phai khó mờ. Kỷ vật cũng thế, có lý lắm chứ.
Thế là Thúy Thụy nghe theo lời xúi dại của Diễm Trâm, nhỏ vét hết tiền mẹ cho ăn sáng trong tuần, không đủ còn vay thêm tiền của Diễm Trâm để mua chiếc nhẫn vàng có khắc chữ "T". Nhỏ trông đứng trông ngồi đến giờ tròng vào tay Vũ Thiên. Rồiphút giây đó cũng đến, Diễm Trâm vờ chạy mua nước mía uống rồi biến mất cho Vũ Thiên và Thúy Thụy tận dụng mấy phút quý báu cuối cùng cho nhau.
Run run, Thúy Thụy nói:
- Thiên đưa tay ra!
Vũ Thiên không hiểu:
- Làm gì Thụy nhỉ?
- Cứ đưa ra sẽ biết.
Vũ Thiên ngoan ngoãn làmtheo, Thúy Thụy lóng ngóng suýt đánh rơi chiếc nhẫn. Ðến chừng đưa ra thì hỡi ơi chiếc nhẫn nhỏ xíu lại gia công kiểu con gái không thể nào vừa tay Vũ Thiên. Nhỏ méo
xẹo:
- Xin lỗi, Thụy không biết tay Thiên cỡ nào nên mua nhẫn bị trật rồi.
Tình huống éo le, Vũ Thiên nhanh trí nói:
- Hay là Thụy đeo đi, hai đứa mình ai đeo cũng như nhau phải không?
- Thụy chỉ muốn chiếc nhẫn ở bên cạnh Thiên, kẹtnỗi...
Thúy Thụy cũng chẳng tìm ra được cách nào khác. Chạy về đổi nhẫn? Muộn rồi. Mua món quà khác? Hết sạch tiền. Biết làm sao!Thiệt là xui xẻo quá! May mà Vũ Thiên chủ động nói:

- Chiếc nhẫn Thiên đeo không vừa nhưng Thiên sẽxỏ nó vào sợi dây chuyền đeo nơi cổ được không.
Vậy mà nghĩ không ra! Thúy Thụy nghe Vũ Thiên nói thì mừng lắm:
- Giải pháp của Thiên thật tuyệt!
Vũ Thiên lần lựa mãi không chịu vào phòng cách ly. Gia đình cậu gọi đến năm lần bảy lượt cậu mới bước vào phòng kín. Thúy Thụy cố giữ song nước mắt cứ trào ra. Bao giờ? Bao giờ gặp lại hở Thiên? Nhỏ đưa tay để lên lớp kính trong suốt. Vũ Thiên ở bên trong cũng làm như vậy. Hai bàn tay ập lên nhau nhưng không nhận được hơi nóng bởi vìsự ngăn cản của lớp kính. Vũ Thiên viết mấy chữ to lên trang giấy đưa lên. Thúy Thụy đọc:
- Thụy đừng khóc, nhất định Thiên sẽ về.
Thúy Thụy gật đầu, nước mắt vẫn tràn mi, bây giờ không ai nói với ai tiếng nào nữa bởi chẳng thể nghe được lời của nhau. Khi Vũ Thiên bước lên nấc thang máy, Thúy Thụy òa khóc. Nhỏ vẫy tay, vẫy tay... Vũ Thiên lên cao dần, xa dần... nhỏ mấp máy môi:
- Chúc Thiên thượng lộ bình yên!
Diễm Trâm đột ngột ở ngay sau lưng Thúy Thụy, ôm nhỏ vào lòng vỗ về:
- Chia tay nào mà không có nước mắt, mày cứ khóc đi cho đã!
Một năm, mà ấn tượng cứ như ngày hôm qua. Trung bình mỗi tháng Thúy Thụy có thư, email hoặc điện thoại của Vũ Thiên một lần. Mối liên hệ thường xuyên này đã cho nhỏ những niềm vui thật lớn. Thúy Thụy đang đứng trong lớp mơ màng thì Diễm Trâm ầm ầm chạy vào. Nhỏ giơ cao cuốn sáchnhỏ, miệng la ong óng:
- Hoan hô đứa con "tinh thần" của Thúy Thụy đã ra đời.
Thúy Thụy chụp vội cuốn sách nhưng Diễm Trâm nhanh hơn đút ra sau lưnggiấu.
- Khao món gì mới được ẵm "con" vào lòng chứ!
Thúy Thụy phồng mang:
- Khao cái gì! Sách của tao được xuất bản tao phải cầm nó trước chứ không phải mày.
Diễm Trâm gân cổ:
- Nói ày biết, sách của mày viết kệ mày, nhưng cuốn này tao mua chứ bộ!
Thúy Thụy khựng người trong giây lát:
- Ủa, bộ mày mua thiệt hả?
- Còn không thiệt! Tao thấy sách của mày lập tức không tiếc rẻ mười ngàn mua ngay. Còn mày ấy hả, mày phải đến nhà xuất bản nhận mới được sách biếu khỉ ạ.
Thúy Thụy xuống giọng:
- Cho tao xem nó chút coi!
Diễm Trâm hỉnh mũi:
- Giọng nghe được đó. Nè, coi đi! Nhưng mà tao sẽ kiện mày hai tội: thứ nhất, mày dám viết về tao là conăn hàng khét tiếng trong trường. Ðiều này sẽ ảnh hưởng đến giá trị của tao thì sao? Thứ hai, tao và nhật Nam "có gì" với nhau hồi nào sao mày láo thế?
Thúy Thụy trề môi dài lừ:
- Mày còn không phải là đứa ăn hàng rách mép sao? Còn chuyện tình cảm giữa mày với Nhật Nam cảtrường biết chẳng phải một mình tao biết mà bảo tao bịa.
Diễm Trâm cứng giọng, nhỏ tức quá bắt đầu moi móc:
- Mày còn chối rằng viết chuyện này không bịa mộtmớ hả. Tiễn Vũ Thiên ra sân bay đứa nào khóc hết nước mắt. Vậy mà trong truyện thì... "lặng nhìn nhau, không một hạt lệ nhưng ai hiểu lòng nhỏ buồn da diết...". Xạo! Trời ơi xạo! Còn nữa, ban đầu chửi "người ta" hơn kẻ thù, không thèm ăn bất cứthứ gì mà Vũ Thiên mời hoặc cho. Còn lừa đảo giả bệnh để người ta đưa về bằng xích lô, rồi khóc ấm ức khi người ta không quan tâm đến mình trong giờ lao động, rồi chuyện con sâu...
Thúy Thụy bất thình lình cắn vào vai Diễm Trâm một cái, nó nhảy dựng lên và mới chịu "tắt đài" châmkích:
- Trời ơi, có người ám sát tôi!
- Cho mày chừa thói nhiều chuyện.
Diễm Trâm nhăn mặt:
- Tao đang "phê bình văn học" thử, mày làm gì ngăn chặng bước đường tương lai của tao?
- "Con" lạy "mẹ", đừng có quậy phá nữa, chiều nay tao đãi một chầu bò nhúng giấm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận