" Aikaba tôi xl vì viết chuyện muộn, chả là tôi đã ra nc ngoài du học, chuyển nhà rất mệt mỏi. Bây giờ mới xong nên chương này viết dài hơn 1000 từ. Mong mọi ng đón đọc...
Aikaba Hikori "
Biết vậy nhưng Mặc Dung Di cũng không thể làm gì Hạ Tuyết, đành để cô tự tung tự tác thoải mái còn mình thì trở lại công việc. Khẽ cúi đầu nhìn xuống đống văn kiện đang được Mặc Lãnh Phong xem xét, Mặc Dung Di từ từ nói:
" Chủ tịch, 1h chiều nay Steven tiên sinh sẽ đến đây để xem xét dự án khu nghỉ dưỡng trong rừng chúng ta đề xuất. Tôi thấy ngài cũng nên chuẩn bị đi ạ! "
" Ừm! Tôi biết rồi" Mặc Lãnh Phong đáp ngắn gọn,sự chú ý vẫn không rời khỏi tập tài liệu trong tay. Mặc Dung Di thấy hắn không có gì phản ứng bèn ra ngoài tiếp tục công việc. Cuộc họp hôm nay quan trọng như vậy, cô càng phải đến sớm ở phòng hội đồng để chuẩn bị.
Mặc Dung Di đi rồi, Mặc Lãnh Phong mới cúi đầu xuống bàn tiếp tục công việc dang dở, mãi đến khi từ bộ đàm ở phòng thư ký báo cáo cho hắn đã đến giờ họp, hắn mới từ từ đứng dậy. Cầm tập tài liệu trên bàn mà bước ra khỏi phòng làm việc, tay đặt trên nắm cửa chợt bị một giọng nói chặn lại:
" Họp hành vui vẻ, ông già! "
Tiếng kêu đó khiến hắn đưa mắt về phía sôfa, nơi có cô gái đang ra hiệu bằng ngón tay cái về phía hắn trong tình trạng nằm dài. Khẽ lắc đầu một chút hắn tiếp lời:
" Cô còn 30 phút nữa, nhớ mà thu sếp "
" Biết rồi, anh thật dài dòng " Hạ Tuyết nói rồi lại tiếp tục giấc ngủ của mình. Mặc Lãnh Phong thấy thế cũng chả lên tiếng nữa, mở cửa đến phòng hội đồng.
Mặc Lãnh Phong đi rồi, Hạ Tuyết vẫn yên vị trên ghế sofa. Cô nhắm mắt, nhưng lăn qua lăn lại không ngủ được bèn bật dậy. Tay mò mẫn sờ điện thoại, mới có 5 phút trôi qua mà cô đã mất ngủ là sao? Bình thường dù có bị đánh thức giữa chừng Hạ Tuyết vẫn có thể quay ra ngủ ngon lành cơ mà. Vậy mà hôm nay dù cố gắng bao nhiêu cũng khôg được.
" Tất cả là tại anh hết! " Hạ Tuyết lầm bầm, tay cầm lấy áo khoác da, định bụng có lẽ sẽ quay lại cửa hàng sớm một chút, bất chợt cô nảy một ý tưởng.
Thời gian còn những 30 phút, cô cũng rảnh rỗi, sao không tranh thủ thăm thú một chút nhỉ ? Cô đường đường là phu nhân chủ tịch, mà chưa bao giờ thấy công ty của chồng, chả phải đó là một điều vô cùng lạ lẫm sao? Biết đâu còn có thể biết một số thứ nhằm trêu ghẹo hắn?
Hạ Tuyết cười thích thú với ý nghĩ này của mình, thế nên thay vì đi thang máy xuống đại sảnh, cô lại rẽ sang một hướng khác rồi cứ thế từ văn phòng tổng tài đi thẳng ra các bộ phận xung quanh.
Mặc thị đúng là một tập đoàn cao cấp, thậm chí có vẻ u ngoài u ám y như chủ nhân của nó. Đá hoa cương đen được sử dụng chủ đạo, kết hợp với các giếng trời làm nới rộng không gian, màu vàng hoàng kim rải rác xung quanh, không hề có một cảm giác thừa thãi, lung tung mà trái lại mang lại cho nơi đây khí thế vương giả. Thậm chí những nhân viên trong toà nhà cũng mang một vẻ đẹp tri thức, hoà nhã bao trùm, khiến cho Hạ Tuyết cảm tưởng đây không phải là một công ty tài chính mà tựa như một công ty tuyển dụng người mẫu thì hơn.
Quả thật nội thất công ty so với không gian trắng muốt và tĩnh tại của văn phòng Mặc Lãnh Phong thì khác xa một trời một vực. Thật khiến người ta nghi ngờ khiếu thẩm mĩ trái ngược của hắn.
Hạ Tuyết sải bước qua dãy hành lang, tiến về phía bộ phận chăm sóc khách hàng. Dọc đường đi không thiếu những ánh mắt tò mò nhìn cô. Không chỉ với mái tóc nhuộm màu kì dị cùng trang phục đen tuyền từ đầu tới chân mà còn bởi những tin đồn bao quanh sự xuất hiện thần bí của cô gần đây.
Hạ Tuyết biết điều đó nhưng chỉ cười khì, từ hồi học cao trung tới giờ cô ở trong trường cũng bị mọi người soi mói nhiều như vậy. Nhiều người không vừa mắt cô thì cũng chặn lại đòi đánh, kết quả bị Hạ Tuyết đánh bầm dập. Hồi đó ỷ mình có tiền và quyền thế, không ai làm gì được cô, Hạ Tuyết khiến cho toàn bộ trường Đường Yên và khu vực lân cận quanh đó phải biết tới danh tiếng của mình. So với cô, cái công ty này với trường Đường Yên đó thật chả khác gì nhau, chỉ có điều bây giờ cô đã làm mẹ, giữ gìn ý tứ của người trưởng thành cũng là điều nên làm rồi...
CHOANG!!!!
Tiếng đổ vỡ của chén đĩa rõ mồn một khiến Hạ Tuyết chững người, cũng như bao người gần đó cô hướng mắt về phía âm thanh. Chỉ thấy ở nơi một khu vực nghỉ chân sang trọng gần đó có bóng dáng một người phụ nữ đang ngồi yên vị. Ngũ quan tinh xảo, đẹp đẽ ngời sáng nhưng đôi mắt hung dữ thật khiến cho người ta phải e dè. Cô gái đó khoác lên người một bộ váy trắng cũng thật cao cấp, kiểu dáng hai dây nhưng kín đáo, có vẻ thanh thuần hoa mĩ thật khác xa với người mặc. Bên cạnh cô ta là một cô gái khác, vóc người thấp bé, có vẻ là cấp dưới đang cuống quýt xin lỗi. Nhìn người phụ nữ trên ghế kia, Hạ Tuyết suýt thì ồ lên...
Chà! Chẳng phải đó là cô gái tên Tôn Hoài Vĩ đó sao? Sao cô ta lại ở đây...
Hạ Tuyết cau mày, cô vốn không thích cô ta, nay nhìn thấy khuôn mặt khó coi đấy lại càng không vừa mắt. Chân không tự giác mà từ từ bước đến chỗ Tôn Hoài Vĩ và cô gái kia đang nạt nộ nhau. Đến gần Hạ Tuyết mới nghe rõ câu chuyện:
" Xin lỗi, cô xin lỗi mà được sao? Cô biết đây là bộ đồ gì không, Givenchi tận mấy ngàn đô đó, một nhân viên quèn như cô bê tách trà còn không xong, sao mà đền nổi hả? "
" Thật xin lỗi, xin lỗi, Tôn tiểu thư. "
Cô gái kia mếu máo, mắt đã ngân ngấn nước. Chết cô rồi, cô chỉ không cẩn thận đánh rơi tách trà nóng đó xuống sàn, chỉ văng một chút lên váy của vị tiểu thư này thôi mà bắt cô phải đền lại cả bộ đồ sao? Lương cô một năm còn chả đền đủ kia mà. Còn chưa hết, cô Tôn tiểu thư này còn là khách quý của tập đoàn, hành vi của cô chắc chắn sẽ làm tổn hại danh tiếng, đến lúc đó cũng chết, làm sao bây giờ?
Tôn Hoài Vĩ ngồi đó, tâm trạng cô ta đã tồi tệ sau từ sáng tới giờ như tìm được chỗ xả giận nên càng mắng cô nhân viên này thêm tệ hại. Cuối cùng cô ta nói dõng dạc:
" Có lẽ tôi nên báo cáo cấp trên để cho họ thấy cô làm ăn thế nào? Chứ nếu để yên thì mọi người sẽ thấy được nhân viên ở đây làm ăn thật bôi trác quá! "
Cô nhân viên kia nghe vậy mà rụng rời, chân gần như khuỵ xuống. Làm sao bây giờ, nếu báo cáo với cấp trên thì chả khác nào công việc này cô đi tong luôn quá. Mà mất việc thì cô biết sống thế nào?
Mọi người xung quang nhìn thấy cảnh này, người thì suýt xoa cảm thông cho cô nhân viên xấu số nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, ít ra họ cũng không phải kẻ bị dây vào với cô gái xấu tính đó. Thế nhưng họ đã nhầm, trong số mấy người đứng gần đó cũng có một giọng điệu không sợ chết vang lên:
" Công ty này làm ăn như thế nào tôi nghĩ Tôn tiểu thư phải biết rõ hơn ai hết chứ? "
Giọng điệu thách thức quen thuộc này làm cho toàn bộ nhân viên dựng tóc gáy, Tôn Hoài Vĩ cũng ngẩng đầu. Ngay lập tức con ngươi bắt gặp thân ảnh kia càng thêm phần hung ác:
" Cô.... " Cô ta gằn giọng, chằm chằm quan sát cái nguyên nhân của tâm trạng tồi tệ từ sáng đến giờ của mình đang tiến tới gần.
Dương Hạ Tuyết bước đến gần Tôn Hoài Vĩ một cách thật tự nhiên, đoạn cô quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình mà nói:
" Cô đi đi, tiền quần áo tôi sẽ đền cô ta, lần sau hãy nhớ cẩn thận đấy! "
Cô gái kia như bắt được vàng, cám ơn Hạ Tuyết rối rít, không chờ Tôn Hoài Vĩ nói gì chớp thời cơ chạy thẳng. Hạ Tuyết theo đó cũng đưa mắt tới mấy người hiếu kì xung quanh mà ra lệnh:
" Mọi người cũng về chỗ làm đi, không thể để cấp trên của mọi người thấy nhốn nháo ở đây chứ? "
Như bị trúng tà, đoàn người nghe lời nói của Hạ Tuyết cũng bàn tán với nhau một hồi rồi mới rời khỏi. Kịch hay thì lúc nào trả xem được, nhưng nếu đắc tội với nhầm người thì còn rắc rối hơn đó.
Khi chỉ còn lại một mình mình với Dương Hạ Tuyết, Tôn Hoài Vĩ vẫn ngồi yên vị trên ghế. Cử chỉ kiêu ngạo rõ mồn một:
" Không thể tin Mặc thị lại có cung cách phục vụ như vậy. Một người không rõ lai lịch cũng có thể tuỳ tiện sai bảo nhân viên, thậm chí cho phép nhân viên đổ trà vào người khách như thế? "
Câu nói của cô ta khiến Hạ Tuyết cười lạnh trong lòng, quan sát tà váy trắng trên người Tôn Hoài Vĩ một hồi. Phải mãi một lúc sau cô mới phát hiện nơi tà váy dính khoảng vài giọt trà, căn bản còn khó phát hiện chứ nói gì đến gây bỏng. Cô nhân viên kia rõ ràng không phải chịu mắng mỏ nặng nề như thế!
Hàng lông mày thanh mảnh của Hạ Tuyết thoáng chau lại một chút rồi giãn ra, cô tiến đến gần Tôn Hoài Vĩ, chọn một vị trí để được ngồi sát gần cô ta rồi an toạ. Chân vắt lên cao, tay tựa vào thành ghế xem xét đối tượng:
" Chúng ta chưa có dịp biết nhau chính thức phải không Tôn tiểu thư? Tên tôi là Dương Hạ Tuyết! "
Tôn Hoài Vĩ ngước đôi mắt phượng nhưng đầy vẻ ganh ghét nhìn tướng ngồi thoải mái của cô, một chút cũng không nể nang nói:
" Vậy sao? Tôi không nghĩ tên cô có gì đáng để tôi phải lưu tâm cả. "
" Ha... " Hạ Tuyết phì cười, ánh nhìn thách thức trong cặp mắt sương mù kia lộ rõ. Nếu những người xung quanh cô mà biết có ai nói với cô bằng cái giọng điệu này, chắc chắn nên đi chầu Diêm Vương đi là vừa:
" Thế sao? Vậy mà bộ dáng của Tôn tiểu thư lại cho thấy là cô rất để ý tôi. Ánh mắt cô nhìn tôi khi nãy rất khác lạ đó có biết không? "
" Cô... " Tôn Hoài Vĩ ngập ngừng, nhìn Dương Hạ Tuyết như người từ trên trời rơi xuống hỏi:
" Cô nói vậy là có ý gì? "
" Phì.... " Dương Hạ Tuyết ma mị nhìn cô, màu mắt sương mù như một đầm lầy đầy vẻ giẫn dụ. Rồi trong chớp mắt, cô nhổm dậy, ghé sát vào tai cô ta, thì thầm:
" Cô biết không? Tôi thích nhất là các cô gái bướng bỉnh đó, càng ương ngạnh tôi càng thích... Nhất là những cô bé xinh đẹp như cô! "
Tôn Hoài Vĩ đứng hình, định bụng mắng chửi Hạ Tuyết, chợt tất cả các giác quan của cô ta đột ngột tắt ngấm. Tôn Hoài Vĩ căn bản có thể cảm thấy một bàn tay mảnh khảnh nhưng đầy uy lực đang vuốt ve tà váy của mình. Những ngón tay đó mơn trớn trên làn da nơi bắp đùi một cách thật chậm rãi, tựa như là thưởng thức một món bảo vật chân quý vậy. Sự đụng chạm này quá bất ngờ khiến cô ta không thể phản ứng nổi, mãi cho tới khi có một giọng nói ngọt ngào rót bên tai:
" Cô biết không, nếu tôi là cô nhân viên kia tôi sẽ không chỉ làm rớt vào giọt trà như thế này. Tôi sẽ cho cả chén trà đó hất vào người Tôn tiểu thư, tôi chắc chắn khi cô cởi quần áo ra trông cô rất đẹp! "
Tôn Hoài Vĩ thoáng run rẩy...
" Nhất là khi nó đỏ lên vì bỏng đấy! "
Tôn Hoài Vĩ mở trừng mắt, liều mạng đẩy Dương Hạ Tuyết ra, miệng hô lớn:
" Đồ bệnh hoạn, cút ra! "
Hạ Tuyết bị đẩy mạnh liền đập mạnh người vào thành ghế. Cú đẩy chả ảnh hưởng gì tới cô, chỉ khiến cho nụ cười trên môi cô nở lớn, Hạ Tuyết nâng mâu quang. Cô thấy con mồi của mình đang run rẩy đầy lo lắng, ánh mắt nhìn cô như kẻ điên. Nụ cười trên môi cô bèn đổi sắc, đủ để Tôn Hoài Vĩ hoảng loạn. Đúng lúc đó có giọng nói vang lên đầy bất ngờ :
" Tuyết Nhi? "
Bị tiếng động xem ngang, cả hai cô gái đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Ở trước mặt họ, thân ảnh cao lớn của Lâm Nhã lộ ra, hắn và Tôn Lập đang đứng sánh vai với nhau, theo sau họ còn là một toán người, chắc chắn là các cổ đông của tập đoàn LS. Bọn họ vốn đi qua đây để đến phòng hội đồng nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng hét thất thanh của phụ nữ mới đứng lại xem xét, chỉ là Tôn Lập không ngờ đó lại là từ con gái của mình.
Thấy cha mình, Tôn Hoài Vĩ như kẻ chết đuối vớ được cọc, tiến lại chỗ ông ta nói:
" Cha, là cô ta, cô ta khi dễ con "
Tôn Lập nhìn khuôn mặt mếu máo của con gái mình. Thấy cô đang bám chặt tay ông, khuôn mặt vùi vào trong ngực, nhưng khoé môi lại ra hiệu bằng một nụ cười. Lập tức hiểu ý, giữa chốn đông người ông ta không nể nang, mắng:
" Vị tiểu thư này, cô đã làm gì con gái tôi! "
Tiếng động ồn ã vang lên khiến các cổ đông kia dành sự chú ý vào cô gái kì lạ ở trước mặt. Hạ Tuyết lúc này mới từ từ đứng lên, bộ dạng ma quỷ cũng không còn, thay vào đó là vẻ ngoài thân thiện, tao nhã:
" Tôn tiên sinh, tôi nghĩ ngài hiểu nhầm gì rồi! "
" Hiểu nhầm là thế nào? " Tôn Lập hùng hổ, ông ta cảm nhận được cánh tay đang run rẩy của con gái mình mà nói lớn:
" Đừng có nguỵ biện, Vĩ Vĩ nhà tôi đã nói vậy, con gái tôi, tôi hiểu, làm gì có chuyện hiểu lầm như cô nói cơ chứ? Cô đã làm gì con bé hả? "
Đám cổ đông vây quanh đó cũng bắt đầu xì xầm to nhỏ. Những ánh mắt dành cho Hạ Tuyết cũng không mấy hảo cảm, Lâm Nhã nhìn quanh một hồi rồi làm bộ mặt bó tay với Hạ Tuyết. Lần này hắn không thể ra mặt cho cô rồi, hay nói chính xác hơn là hắn không muốn. Hắn muốn thử sức cô thì đúng hơn.
Đứng trước thái độ doạ nạt của Tôn Lập cùng sức ép của mọi người, Dương Hạ Tuyết càng không nao núng. Thậm chí trong thâm tâm còn có chút khinh thường. Cổ nhân có câu " Cha nào con nấy " thật không sai, nếu không phải do lão già này nuông chiều con thái quá, con gái ông ta cũng sẽ không có bộ dạng hống hách như vậy. Xem ra cô nên dạy dỗ bọn họ một chút mới phải nhỉ:
" Tôn tiên sinh " Hạ Tuyết từ tốn nói:
" Tôi nghĩ tiên sinh là người có đạo lý sẽ không phán đoán tình hình một cách bừa bãi chứ? Tôi nghĩ ít ra tiên sinh cũng phải cho tôi một lời giải thích, sau đó hãng trách cứ tôi, có đúng không ạ! "
Tôn Lập cùng Tôn Hoài Vĩ nhíu mày, còn Lâm Nhã thì đứng khoanh tay một bên xem xét. Có vẻ giống một khán thính giả chuẩn bị được thưởng thức một màn kịch hay. Tôn Lập với sự có mặt của mọi người dù không muốn nghe nhưng vì thể diện nên cũng làm bộ nói:
" Được, cô có gì cần giải thích! "
Hạ Tuyết được sự chấp thuận bèn tiếp lời:
" Chả là tôi đi qua thấy một nhân viên ở đây không cẩn thận làm đổ trà vào người Tôn tiểu thư. Nhân viên đó không đủ tiền chuộc váy cho tiểu thư nên tôi chỉ ra mặt giúp đỡ cô ấy, Tôn tiểu thư lúc đó cũng nói mình có vấn đề nặng nề về váy áo nên tôi mới tiến lại xem xét. Chả hiểu sao tiểu thư lại đẩy tôi ra, lại còn nói tôi là bệnh hoạn. Chính tôi cũng không hiểu được thưa Tôn tiên sinh! "
" Nói dối, cô ta nói dối! " Tôn Hoài Vĩ la lên, đôi mắt ngân ngấn nước, trông nhìn như đoá bạch liên hoa sắp bị tổn thương. Tay chỉ vào Hạ Tuyết:
" Cha ơi, mọi người, cô ta lấy cớ. Cô ta... cô ta lợi dụng điều này để... để "
Nói đến đây Tôn Hoài Vĩ bật khóc nức nở, ban cổ đông thấy vậy cũng không khỏi thương cảm. Có người quan sát sự việc bèn lên tiếng:
" Tôn tiểu thư, có gì hãy nói! "
"Phải " Một người phụ nữ cũng lớn tuổi nói:
" Chúng ta sẽ làm chủ cho cháu "
" Đấy, con gái " Tôn Lập an ủi:
" Con sẽ ổn thôi, nói đi! "
" Hức, vâng ạ! " Tôn Hoài Vĩ gạt hàng mi đẫm nước, mắt đỏ ngước nhìn mọi người nói:
" Con đúng là có bị bỏng nên cũng có nhờ cô ta xem xét, ai ngờ, cô ta lại lợi dụng điều này... Để... "
" Sao con nói đi! "
" Xâm, xâm phạm con... Oa!!! " Tôn Hoài Vĩ bật khóc nức nở, bộ dáng bi thương. Đám đông ngỡ ngàng, một số người còn dành cho Hạ Tuyết ánh nhìn kinh tởm nữa. Chỉ riêng Hạ Tuyết lúc đó là suýt ngã ngửa với khả năng diễn xuất Hollywood của Tôn Hoài Vĩ, rồi không ngoài dự đoán của mình, Tôn Lập thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Dương Hạ Tuyết, phẫn nộ:
"Cô, cô dám làm thế với con gái của tôi? Sao lại có người bẩn thỉu vậy ở đây cơ chứ? "
Các cổ đông chau mày với Hạ Tuyết, bọn họ không thể ngờ trong công ty này còn có một kẻ biến thái, thậm chí còn dám sàm sỡ con gái của cổ đông bên họ. Thật là một chuyện nói là nhỏ thì không thể nhỏ, thậm chí là ảnh hưởng đến tiếng tăm của Mặc thị nữa kia mà. Một môi trường như vậy, sao có thể làm bọn họ yên tâm đầu tư đây?
Trước bão táp dư luận, Lâm Nhã nãy giờ vẫn im lặng thần bí một bên chợt lên tiếng:
" Các vị xin hãy bình tĩnh, tôi biết Dương tiểu thư đây từ rất lâu, cô ấy chắc cũng không phải người như vậy? Chúng ta phán xét như thế không phải hơi bất công với cô ấy sao? "
Dương Hạ Tuyết thấy hắn ra mặt giúp mình thì vội liếc xéo hắn một chút. Lâm Nhã bắt gặp ánh mắt của của cô cũng nháy mắt đầy tinh nghịch. Khẽ hiểu được tâm ý của hắn, Hạ Tuyết cũng tự nhiên phối hợp:
" Thật thứ lỗi Tôn tiên sinh, tôi không ngờ hành động của mình lại thiếu tế nhị đến vậy. Tôi thực ra thấy váy của tiểu thư có một vết rách nữa, nên chỉ định chỉnh tranh y phục cho tiểu thư thôi lại khiến cô ấy có thể hiểu nhầm đến mức đó. Mong tiểu thư tha lỗi! "
Tôn Hoài Vĩ không chấp nhận, muốn gây thêm bất lợi, cô tiến lên trước mặt Hạ Tuyết:
" Cô đừng có nguỵ biện, váy áo của tôi là thương hiệu quốc tế, đường kim mũi chỉ hoàn hảo như vậy, làm sao có thể hỏng hóc được? "
Nói rồi Tôn Hoài Vĩ nâng tà váy của mình lên, trong không khí liền có tiếng xé rách chói tai ập lại. Cả đoàn người như bị thu hút tập trung hết vào cô, chỉ kịp thấy tà váy bị bục một đường lớn dọc bên sườn, lộ ra bộ nội y màu hồng lấp ló, lộ liễu vô cùng.
Cả hội đồng trừng mắt nhìn, Tôn Lập và Tôn Hoài Vĩ thì như hoá đá, chỉ có Lâm Nhã là vội liếc mắt sang ngay cô gái đang chắp tay thản nhiên bên cạnh, khoé môi không tử chủ được trào phúng cười.
Tôn Hoài Vĩ ngay lập tức cúi rạp mình, cuống cuồng che lấp thân thể. Tôn Lập thì sững người trước các cổ đông, bộ dáng khó xử ra mặt. Thôi rồi, giờ thì còn đâu là thể thống Tôn gia nữa..... Chỉ có thể...
Nhìn loanh quanh một hồ, ông ta đột ngột lớn tiếng với Hạ Tuyết:
" Cô, có phải là cô nhúng tay vào không? "
Tôn Hoài Vĩ được cha mình dẫn dắt càng phụ hoạ:
" Đúng, là cô ta, là do cô ta đó cha... "
" Ô hay thật đó? " Dương Hạ Tuyết phì cười,vẻ giễu cợt không thể che giấu. Cô nhìn hai cha con Tôn Lập một cách thảm bại:
" Chỉ là một bộ váy mà có thể đổi trắng thay đen được. Khi thì bảo hỏng, khi thì không hỏng. Lúc bảo tôi sàm sỡ tiểu thư, khi lại nói tôi cố tình làm rách váy? Chẳng phải người ta gọi đó là vu khống sao? "
Hạ Tuyết nói bóng gió rồi lại thẳng thừng như vậy khiến Tôn Lập giận tím mặt, nhưng ông ta lại không thể tìm ra lí lẽ, mọi người lúc này ai cũng tò mò nhìn cha con họ. Tiếng xì xào vang lên mỗi lúc một to... Đúng vậy, bọn họ không thể phủ nhận mọi lí lẽ nãy giờ của Tôn Hoài Vĩ đều nhắm vào cô gái này. Mà rõ ràng một người bình thường cũng không đủ sức để giật một chiếc váy thành ra như thế? Không giống vu khống thì còn giống gì....
Mặt hai cha con họ Tôn đen lại, Dương Hạ Tuyết lúc này mới ngẩng cao đầu, trịnh trọng tuyên bố:
" Thôi, tôi nghĩ cuộc đời này ai chả cũng có sai lầm, Tôn tiểu thư hiểu lầm tôi chắc cũng là chuyện bất đắc dĩ. Mọi người đừng nghi ngờ họ...! "
Lâm Nhã tí thì phì cười, Hạ Tuyết cũng tiếp tục ra vẻ đạo đức:
" Tôi chỉ mong sau này sẽ không có những phán quyết một chiều không suy xét. Như vậy người ta sẽ nói là Tôn tiên sinh không biết phải trái lí lẽ đấy ạ! "
" Cô... " Tôn Hoài Vĩ hiện giờ thật chỉ muốn tiến lên cấu xé khuôn mặt Hạ Tuyết nhưng tà váy hở hang như vậy cô ta không thể cử động, chỉ có thể nhìn Hạ Tuyết như hổ đói vồ mồi.
Đạt được mục đích, Hạ Tuyết thoả mãn xoay người lại, cô tiến tới Lâm Nhã ở sau mình, đoạn chạm vào vai hắn rồi lợi dụng một một góc khuất, nhét một thứ gì đó vào tay phải Lâm Nhã:
" Giờ tôi có việc phải về rồi, anh giúp tôi thu xếp quần áo cho Tôn tiểu thư nhé? "
" Tuyết Nhi, cái này cô không phải lo đâu " Lâm Nhã cười, cầm chặt thứ đó. Lúc cảm nhận được vật trong tay mình, lúm đồng tiền càng nở rộ " Tôi sẽ bảo người chuẩn bị "
Hạ Tuyết gật gù, bước nhanh qua Lâm Nhã, cô hướng về thang máy ra khỏi toà nhà. Lâm Nhã ngước theo bóng dáng thẳng tắp của cô rồi lại liếc xuống vật ở trên tay mình.... Một sợi chỉ trắng dài mềm mại đang nằm gọn trong tay hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...