Aikaba Hikori. "
Thân ảnh cao lớn của Mặc Lãnh Phong đè chặt lấy người Hạ Tuyết rồi ẩn cô xuống chiếc ghế sôfa gần đó. Cả quá trình diễn ra quá nhanh khiến Hạ Tuyết không kịp định thần, chỉ biết kêu lên:
" Anh....anh làm cái quái gì vậy!!! "
Mặc Lãnh Phong làm như không nghe thấy lời Hạ Tuyết, hắn chỉ ấn cô xuống mặt ghế, rồi dùng thân mình to lớn áp lên. Thân thủ cũng bắt đầu không an phận mà di chuyển khắp thân thể cô.
Hạ Tuyết không thể tin nổi hành động hiện tại này của hắn. Cô rõ ràmg có thể cảm nhận bàn tay đàn ông to lớn nóng hổi của hắn cứ như vậy mà lướt trên làn da của mình, di chuyển từ mông đến thắt lưng rồi cuối cùng là giữa hàng cúc áo sơ mi và...
" Phựt!!! "
Chiếc cúc gỗ rơi xuống nền đá hoa, vang lên những âm thanh lạnh ngắt. Lúc này Hạ Tuyết như chợt lấy lại ý thức, lửa giận không hề che giấu, cô hất tay hắn ra rồi tiện tay nắm chặt lấy cổ áo hắn, đè hắn xuống ghế:
" Tên đốn mạt, anh còn dám...!!! Nói đi, công thức của thuốc giải là gì! "
Mặc Lãnh Phong bị ẩn xuống bất ngờ nhưng vẫn điềm nhiên liếc xéo Dương Hạ Tuyết. Đoạn hắn vươn tay chạm vào chiếc cằm cương nghị của cô mà ve vuốt đùa bỡn:
" Cô cũng thật nóng vội, thời gian từ đây đến lúc độc tố phát tác còn rất dài kia mà! Chúng ta sẽ còn cả một năm chơi đùa với nhau nữa! "
" Vậy thì trong khoảng thời gian một năm này anh muốn làm gì tôi? Bắt tôi phục tùng hay làm ấm giương cho anh? Nếu anh nghĩ tôi sẽ khoanh tay chịu trói như thế thì anh nhầm to rồi đó, Mặc Lãnh Phong! "
Hạ Tuyết còn muốn nói gì đó nhưng tất cả đã bị ngăn chặn do cơn đau rát truyền tới từ cằm mình. Khi ấy, Hạ Tuyết mới nhận ra bàn tay đang vuốt ve cằm của cô đang trở nên gắt gao hơn, giọng nói lúc này của hắn cũng không biết có bao nhiêu là sự cảnh cáo:
" Cô nên hiểu rõ vị trí lúc này của mình thì hơn đấy. Tính mạng hai đứa nhóc đó đang nằm trong tay tôi, chỉ cần tôi muốn chúng phải chết thì nhất định chúng sẽ không tránh khỏi số mệnh! "
Câu nói của hắn truyền đến tai Hạ Tuyết như một tia sét xé tan bầu trời. Cô lúc này đã không thể tin nổi vào tai mình, trong con ngươi lấp lánh lại phản chiếu hình ảnh của Mặc Lãnh Phong, tựa như một con ác quỷ u ám và đen tối nhất mà cô từng gặp. Đây mà là người đàn ông cô muốn cảm tạ và biết ơn sau khi gặp lại sao? Không, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ khát máu và không từ đoạn nào thôi!" Tại sao chứ? " Hạ Tuyết đè nén lửa giận, thẳng thắn đối diện hắn:
" Nếu anh muốn, chỉ cần nhằm vào tôi là đủ rồi, tại sao phải là vào con của tôi. Chúng vô tội.... "
Vẻ đau đớn bỗng xuất hiện trong cặp mắt tuyệt đẹp kia, dù rất mỏng và nhẹ nhưng không tránh khỏi tài quan sát tài tình của Mặc Lãnh Phong. Chính hắn cũng cảm thấy lạ lẫm, rõ ràng đây vốn là thủ đoạn mà xưa nay hắn luôn coi thường nhất, thế mà hắn lại đi áp dụng đối với người phụ nữ này, chỉ vì muốn thấy cô ta bày ra một chút yếu đuối mỏng manh. Và lúc này đây, khi thấy sự tổn thương nơi sâu thẳm của Hạ Tuyết, hắn bỗng cảm thấy hả hê vô cùng... Bởi giờ thì hắn đã hiểu, thứ hắn muốn lúc này chỉ đơn giản là
" Tôi muốn cô phải chịu sự dày vò tột cùn, không được sao? "
" Anh...!!! " Hạ Tuyết cắn môi, bàn tay nắm cổ hắn càng siết chặt, nhưng không cần suy nghĩ, cô vội đáp nhanh:
" Nói đi, anh muốn thế nào mới đưa ra thuốc giải? "
Mặc Lãnh Phong nheo mắt nhìn cô, sự ngạo nghễ nơi khuôn miệng trễ nải càng nở rộ, rồi lợi dụng lúc Hạ Tuyết mất cảnh giác, hắn nắm chặt lấy tay cô rồi bật dậy, kéo sát người cô vào thân thể cao lớn của mình. Ánh tím đẹp đẽ đối diện với làn sương mù mờ nhạt, rồi từ từ di chuyển khắp thân thể cô. Ánh nhìn ấy lỗ mãng đến độ tựa như muốn lột trần hết tất thảy của Hạ Tuyết. Ngay sau đó, hắn ngước mắt, nói bằng chất giọng trầm khàn, quyến rũ:
" Cô nghĩ tôi muốn thế nào? "
Hàm ý trong câu nói của hắn kẻ mù cũng có thể hiểu được. Khẽ thở dài một hơi, Hạ Tuyết ẩn tay hắn rồi trước con mắt sững sờ của hắn, cô đưa tay lên vạt áo, những ngón tay nhỏ trắng vừa cởi cúc vừa hỏi hắn:
" Làm sao tôi có thể biết anh sẽ giữ lời? "
Mặc Lãnh Phong ngạc nhiên trước hành động của cô, nhưng hắn lại chỉ ngả người ra phía sau, đơn giản xem xét:
" Cô có thể lựa chọn bây giờ. Để tôi dày vò cô và tôi sẽ cho cô công thức, hoặc giết tôi tại đây và đẩy con của cô vào nguy hiểm. Tất cả đều là do cô quyết định! "
" Hừ!!! " Hạ Tuyết nghe mà cười khẩy, bàn tay đặt trên vạt áo sơ mi trắng lại bắt đầu di chuyển. Từng chiếc cúc cũng dần được tháo ra dưới lần tay trắng muốt rồi tuột khỏi bờ vai trần.
Mặc Lãnh Phong thoáng ngạc nhiên trước hành động bạo gan của cô, nhưng tuyệt nhiên không có ý ngăn cản. Hắn chỉ ngồi đó, nhìn như thôi miêm vào đôi tay đang di chuyển đến chiếc áo lót đen nhánh, nhỏ nhắn trên người Hạ Tuyết. Từ lúc cô mở nút, cởi áo cho đến khi chiếc áo con rơi xuống mặt sàn, một chút hắn cũng không rời mắt, như thể đang quan sát một con mồi đang chuẩn bị đưa đến cho mình.Nhìn xuống một chút nữa, tới cặp đùi nhỏ nhắn dần dần lộ ra, rồi đầu gối xinh đẹp và những ngón chân thon nhỏ....
Để rồi cuối cùng đọng lại nơi đáy mắt Mặc Lãnh Phong là một thực thể khiến hắn ngỡ ngàng. Một làn da trắng, mịn màng hài hoà với một ngũ quan tầm thường không tô điểm. Mái tóc nhuộm hai màu đen trắng xoã dài, che đi cái cơ thể nhỏ nhắn, gầy và có phần thô sơ kia.
Tầm thường và giản đơn là vậy nhưng lại làm nổi bật lên một cái gì đó thật đạm, thật nhạt, khiến cho hắn cảm giác như Dương Hạ Tuyết là một cái gì đó không thật sự tồn tại. Cô trông cứ như một cơn gió, sẵn sàng bay đi nếu như không được ai níu giữ.
Bất chi bất giác, Mặc Lãnh Phong muốn thử xem cô có phải là thật hay không. Hắn vươn tay, chạm vào làn da trắng nhạt của Hạ Tuyết, hơi ấm từ đó tương phản với hơi lạnh từ bàn tay hắn khiến Hạ Tuyết bất giác nhăn mặt. Cái nhăn mặt ấy khiến Lãnh Phong hiểu ra, vô thức lại rụt tay về. Xem ra cô gái này rất ghét sự động chạm của hắn:
" Sợ rồi sao? " Hắn cười mà như không hỏi cô
" Không!!! " Hạ Tuyết đáp thẳng thắn rồi chuyển sang một nụ cười vô cùng phong tình:
" Tôi thậm chí còn mong chờ xem Mặc Tổng có chút tiến bộ gì so với 6 năm trước không thôi! "
Đoạn cô vòng tay qua vai Mặc Lãnh Phong, càng lúc càng ép sát cái thân thể rắn rỏi kia vào nửa thân trên trần trụi của mình. Qua lớp áo sơ mi mỏng của hắn cô có thể cảm nhận từng thớ thịt rắn chắc, đẹp đẽ và đầy uy lực của một người đàn ông, cũng như khuôn mặt tuyệt mĩ mà hắc ám của hắn, giống nhau đến không tìm ra điểm khác biệt. Một vẻ đẹp trái ngược với nhan sắc chẳng có gì nổi trội của Hạ Tuyết.
Nhưng cũng chẳng sao! Hạ Tuyết nhủ thầm. Nếu có thể chung đụng với người đàn ông này trong quá khứ thì sao bây giờ cô không thể. Hạ Tuyết biết cô chẳng phải thánh nữ, giả vờ thuần khiết, bảo toàn gì. Bọn họ đều là người của thế giới ngầm, lời nói đôi khi lại chẳng có tác dụng bằng một thứ hành động đơn giản mà hiệu quả...
Hành động bạo dạn của Hạ Tuyết khiến Mặc Lãnh Phong bật cười, hắn vội đổi thế bị động thành chủ động. Hắn xoay người, đặt Hạ Tuyết dưới thân mình, cuối cùng cười trừ:
" Dương Hạ Tuyết, với thân thể này của cô một chút dục vọng tôi cũng không thể có... "
... Hạ Tuyết nhìn hắn từ từ cởi quần áo của mình, để lộ một vẻ đẹp nam tính và hoang dã trước mắt cô, thế nhưng trong đôi mắt hắn lại chẳng có một chút ấm áp, cũng như lời nói đầy tuyệt tình từ vừa vang lên:
" Đừng mong tôi sẽ nhẹ nhàng với một tiện nhân như cô!!! "
" A!!!! " Một tiếng kêu đau đớn vang lên xé tan màn đêm ngoài biệt thự. Hạ Tuyết chỉ cảm thấy hạ thân mình bị tấn công một cách bất ngờ đến đau đớn tột độ. Nỗi đau còn khủng khiếp hơn cả lần đầu tiên của mình. Hạ Tuyết cắn chặt môi, cố gắng để không phát ra bất kì tiếng kêu đau đớn nào. Đầu ngẩng cao, cô nhìn người đàn ông đang ra sức vận động trên cơ thể mình mà trừng mắt. Tưg đầu đến cuối chỉ tràn ngập hận ý. Mặc Lãnh Phong mặc sức tàn phá, đôi tay gân guốc và thô ráp chạm vào vòng eo cô mà bóp chặt khiến nó tím bầm lại nhanh chóng. Hắn căn bản chính là dã thú, khác xa tới cái đêm của 6 năm trước. Khi ấy, hắn dịu dàng săn sóc cô, khi hắn đau lòng an ủi cô và cả khi hắn trìu mến gọi cái tên Dã Liên kia!
Đúng rồi, bây giờ mọi thứ đã khác, người trước mắt cô lúc này chẳng phải Lục Tâm, mà cô trong mắt hắn cũng chẳng phải Dã Liên. Bọn họ đơn giản chỉ là Dương Hạ Tuyết và Mặc Lãnh Phong, hai kẻ thù không đội trời chung của nhau. Chỉ dựa vào đó cũng đủ để khiến cho Hạ Tuyết cảm thấy việc này thật vô vị mà thôi!
Mặc Lãnh Phong đang trở nên điên cuồng. Từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn vũ nhục cô, cho cô thấy cô bất lực như thế nào, dù sức mạnh của cô có ngang hàng hắn, dù cho sự nhạy bén của cô có tuỵet vờ hay thân phận của cô có cao như thế nào. Cuối cùng cũng phải quy phục trước hắn, Mặc Lãnh Phong này.
Hắn muốn bẻ gãy ý trí của cô...
Nhưng lạ chưa, Dương Hạ Tuyết lại chỉ cười, vừa nhìn hắn vừa cười. Hắn không biết một con người có thể cười một cách như vậy, khát máu và đầy nguy hiểm. Cô ngẩng đầu, càng quan sát hắn thì cô cười càng tươi, một chút đau khổ hay nhục nhã Hạ Tuyết cũng trả cảm thấy, cứ như thể người phải cảm thấy uỷ khuất là hắn chứ không phải cô.
Cơn phẫn nộ bắt đầu nảy sinh khi hắn nhìn thấy khuôn mặt giễu cợt này của Hạ Tuyết. Động tác của hắn mỗi lúc một mạnh mẽ va chạm, hắn muốn khiến cô sống giở chết giở dưới bàn tay của hắn. Thế nhưng Hạ Tuyết vẫn chỉ dành cho Mặc Lãnh Phong một ánh nhìn lãnh đạm:
" Mặc Lãnh Phong, anh chỉ có thế này thôi sao?
Mặc Lãnh Phong vẫn tóm chặt lấy cô không buông, hắn cũng tà ác nói:
" Chả lẽ Dương tiểu thư vẫn còn thấy chưa đủ? Liệu có cần tôi gọi thêm người phục vụ không? "
Sắc mặt Hạ Tuyết lúc này đã tái nhợt, đôi môi không còn sức sống nhưng vẫn cô vẫn không run sợ mà đáp trả lại hắn:
" Mặc Lãnh Phong, anh muốn làm
gì tôi thì tuỳ anh. Nhưng anh nên nhớ, chỉ cần sau khi lấy được thuốc giải, người đầu tiên mà tôi sẽ huyết tẩy trong Reaper sẽ là anh đấy, tên khốn! "
" Ha!!!" Mặc Lãnh Phong cười khẩy nhưng hàm răng nghiến lại ken két. Rất thú vị, cũng thật lâu lắm rồi hắn chưa có cảm giác muốn khuất phục một ai đó như vậy! Người phụ nữ này, thật đủ để làm hắn muốn chơi đùa rồi huỷ hoại...
" Được thôi!!! " Mặc Lãnh Phong thản nhiên nói rồi cúi xuống cắn mạnh vào vành tai cô. Một cơn đau nhói tràn đến khiến Hạ Tuyết nhăn mặt cùng một cảm giác ươn ướt nơi vành tai khiến Hạ Tuyết chỉ có thể nghe loáng thoáng câu được, câu mất:
" Tôi rất chờ mong đến ngày đó đấy, Dương Hạ Tuyết! "
***Trong căn phòng ngủ xa hoa, diễm lệ, Lâm Nhã thở dài liếc nhìn hai thân ảnh đang nằm trên giường. Trong chiếc chăn bông màu vàng kim cung đình, hai thiên thần đang sâu vào giấc ngủ nhưng khuôn mặt tái xanh lại cho thấy chúng như đang trải qua một cơn ác mộng.
Lâm Nhã quan sát từ chân mày, mí mắt rồi tỉ mỉ từng mĩ quan của hai đứa trẻ mà thầm cảm thán. Thật quá giống người đàn ông kia, khiến cho giây phút đầu tiên hắn gặp mà đã ngỡ ngàng, cứ nghĩ rằnh chỉ là một sự trùng hợp, chỉ là hiện tượng "người giống người " ngẫu nhiên. Thế nhưng đúng là sự trùng hợp nào cũng có bàn tay sắp đặt của số phận, mới cho một người đàn ông như Mặc Lãnh Phong có hai đứa con rơi. Và lạ kì hơn là với cả một thành viên của Dương gia nữa!
Tay đặt trên cằm, đau đầu suy nghĩ,Lâm Nhã bỗng quay về phía người đàn ông đang điềm nhiên đọc sách ở phía sau mình:
" Cận Nhiên, cậu nghĩ tên đó làm chuyện này có hơi quá đáng không? "
Chung Cận Nhiên lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lâm Nhã rồi đặt quyển sách xuống cái bàn cà phê nhỏ bên cạnh mà nói:
" Lâm tiên sinh có ý nghi ngờ quyết định của Mặc tiên sinh sao? "
" Thật sự tôi không rõ!!! " Lâm Nhã gãi gãi đầu rồi ái ngại nhìn Lam Thiên và Tử Y vẫn hôn mê trên giường:
" Chỉ là áp dụng nó lên hai đứa nhóc này liệu có quá đáng lắm không! Dù gì chúng cũng chỉ là những đứa trẻ vô tội mà thôi! "
Chung Cận Nhiên đăm chiêu một lúc, rồi lại thở dài theo Lâm Nhã:
" Lâm tiên sinh, tôi đã đi theo hai người từ lúc Mặc Thị chỉ mới chập chững thành lập. Phục tùng rất nhiều mệnh lệnh, ra tay hạ sát cũng không phải chỉ một hai người, trong số đó có cả những kẻ đốn mạt lẫn người dân vô tội. Đối với tôi quyết định của Mặc tiên sinh là tuyệt đối, tình cảm cá nhân của tôi sẽ chỉ cản đường ngài ấy mà thôi!"
" Cận Nhiên, cậu trở thành một kẻ hèn nhát từ bao giờ thế! " Lâm Nhã nhếch mép, hỏi lại hắn...
" Xin thứ lỗi cho tôi, Mặc tiên sinh " Chung Cận Nhiên vô cảm nói. Thật đúng như những gì hắn vừa trình bày, thời gian thật đã làm hắn thập phần thay đổi....
Đúng lúc ấy, một tiếng " kẹt " vang lên sau lưng. Hai người đàn ông ngẩng đầu, ngắm nhìn cái bóng đen như tử thần ở cửa ra vào mà giật mình...
" Mặc tiên sinh!!!! "
" Phong...!!! "
Lâm Nhã và Cận Nhiên đột ngột đứng bật dậy rồi cứng người. Bởi bọn họ thấy người đàn ông ở cửa lúc này tuy vẫn đạo mạo và uy nghi như thường ngày nhưng cả người lại tản mát ra một khí thế bức bách vô cùng đáng sợ. Cứ như thể có một ai đó đang nợ hắn một món nợ rất lớn vậy!
Nhìn Mặc Lãnh Phong lúc này mà Lâm Nhã phải hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm tiến lại:
" Phong, cô ta... sao rồi...? "
Mặc Lãnh Phong lấy tay nới lỏng cà vạt rồi lại lục lọi trong túi áo của mình như thể không muốn để ý đến lời nói của Lâm Nhã. Có trời mới biết lúc này hắn đang thèm thuốc đến thế nào, còn đâu tâm trí để để ý đến chuyện khác...
" Phong, "phù thuỷ " vừa gọi cậu xong đấy!!! "
....
" Bà ta vẫn đang đợi nơi đầu dây "
Quả nhiên lời nói đấy đã tạo nên một tác động lớn đối với Mặc Lãnh Phong, đôi đồng tử tím thẫm càng thêm đen đặc. Phải mất một lúc sau hắn mới tiếp tục tìm thuốc rồi vừa lôi một điếu xì gà mà châm lửa. Vừa hút thuốc hắn vừa quay ra nói với Chung Cận Nhiên:
" Cận Nhiên, nối máy cho bà ta!!? "
" Vâng, Mặc tổng!!! " Chung Cận Nhiên nhanh nhẹn đáp rồi chỉ vài phút sau một chiếc điện thoại đã được đưa đến trước mặt Mặc Lãnh Phong. Cầm lấy nó, hắn thờ ơ trả lời cuộc điện thoại, khuôn mặt vô cảm như đã làm điều này vô số lần rồi:
" Bà muốn gì!? "
Đầu dây bên kia bỗng truyền ra một tiếng xầm xì to nhỏ. Không biết người đó nói gì, chỉ biết cuộc nói chuyện càng kéo dài sắc mặt của Mặc Lãnh Phon càng lúc càng kém đi. Hắn lạnh giọng nói:
" Thì sao? Người phụ nữ họ Tôn đó thật phiền nhiễu, tôi cũng không cần phải lấy một người như cô ta "
Lại một phút trôi qua, người bên đầu dây có vẻ bực tức....
" Ha, bà đừng tưởng có thể kiểm soát tôi chỉ bằng một người đàn bà. Chúng ta đã thoả thuận, tôi có thể tìm kiếm một người vợ nhưng tuyệt đối sẽ không phải là một người mà bà chọn "
"Vậy sao...!!!??? " Hắn lại cười phá lên, ánh mắt lúc này lại tình lướt qua hai thân ảnh đang lặng im trên giường. Ánh mắt đang dao động vì giận dữ bỗng chốc trở nên bình thản. Tiến đến bên chiếc giường lớn, hắn đặt lên vuốt ve hai khuôn mặt xinh đẹp mà tái xanh kia...
Đôi mắt màu hoàng hôn bỗng sáng lên đầy toan tính. Bàn tay lạnh ấy chạm đến khoé mắt Lam Thiên và Tử Y khiến chúng trong vô thức rùng mình. Nụ cười trên môi hắn càng thêm âm lãnh, cứ như muôan báo trước một trận sóng gió nổi lên, thay đổi tất cả:
"Vậy nếu như tôi nói tôi đã có một ngườu vợ... bà sẽ làm thế nào? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...