Trong khoảnh khắc ấy, lời nói của Mặc Lãnh Phong như một tia sét giáng trúng người Hạ Tuyết. Mọi cảnh vật chung quanh cô cũng dường trở nên cực kì mờ nhạt, chỉ còn lại đôi mắt tím thẫm màu hoàng hôn kia như tử thần chiếu rọi vào tâm khảm của cô.
Một màu tím thật thân thương, một màu tím thật đẹp đẽ, một màu tím mà cô yêu mến hơn bất cứ một sắc độ nào trên thế gian này, mà nay lại tồn tại trên cái con người trông như ma quỉ kia. Không ấm áp mà cũng chả có vui vẻ, chỉ còn lại vẻ đẹp lạnh lẽo và tàn nhẫn đến rợn người.
Người đàn ông của cái đêm định mệnh 6 năm trước, kẻ mà cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa. Thế mà giờ đây lại hiện hữu trước mắt cô...
Nhưng tại sao lại là hắn, không thể là hắn, bất cứ là ai khác, dù có là một tên tội phạm hay là một kẻ đầu đường xó chợ cũng được. Nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không thể là người đàn ông này.. Tuyệt đối không được.
Quá xúc động cũng quá phẫn nộ, Hạ Tuyết không kìm chế được mà gào lớn :
" Không... Không thể là anh. Tuyệt đối không thể là anh được ! Sao có thể..."
Nhìn thấy sự hoảng sợ trong đôi mắt của Dương Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong nhếch môi, căn bản bỏ qua sự tức giận khác thường của Hạ Tuyết. Lúc này, hắn chỉ có một cảm giác chiến thắng không thể xem nhẹ len lỏi trong lòng. Ngước đôi mắt đầy hoang dại ấy đối diện với cặp mắt nhạt màu vô cùnh lạc lõng của Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong khẽ cười :
" Sao vậy, Dương Hạ Tuyết, cô đang muốn chối bỏ tất cả sao ? Cô muốn quên đi việc cô đã ở dưới tôi mà hoang lạc như thế nào à ? "
Hạ Tuyết trừng mắt, nghe những lời bỉ ổi phát ra từ miệng hắn mà nhăn mặt. Tức giận, cô rống lên :
" CÂM MIỆNG ! ANH KHÔNG ĐƯỢC NÓI !! KHÔNG ĐƯỢC NÓI GÌ HẾT CẢ !!! "
Càng nhìn khuôn mặt tức giận của Hạ Tuyết Mặc Lãnh Phong càng cảm thấy vô cùng hả hê. Tiến lại gần cô, hắn cúi xuống rồi đưa tay muốn chạm vào mặt Hạ Tuyết :
" Tại sao tôi không thể nói chứ ! Dương Hạ Tuyết, cô hẳn hơn ai hết phải nhớ rõ cái cảm giác ấy chứ. Khi bàn tay tôi ở trên cơ thể cô, khi cô từ từ tận hưởng khoái cảm. Dương Hạ Tuyết, là một người đàn bà, cô phải rõ hơn ai hết chứ ? "
Giọng nói trầm khàn của Mặc Lãnh Phonh như từ từ nhắc lại cái quá khứ xấu hổ của cô đêm đó. Trừng mắt nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, Hạ Tuyết dời mắt sang đôi mắt thạch anh kia rồi bất thình lình siết chặt tay. Đoạn cô hất bàn tay đang chuẩn bị chạm vào mặt mình của hắn ra rồi trừng mắt :
" Thì sao, chuyện giữa hai chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một cuộc trao đổi thể xác. Mặc Lãnh Phong, anh để ý như vậy, chẳng phải người tận hưởng nhất cũng là anh hay sao ? "Thái độ tự tin của Hạ Tuyết khiến cho khoé môi của Mặc Lãnh Phong khẽ nhếch lên. Ngón tay hắn lại đưa ra nhưng không phải là chạm vào mặt mà là mái tóc giả của Hạ Tuyết. Kéo mạnh nó một chút, khiến cho mái tóc dài của Hạ Tuyết theo đó cũng xoã tung ra, sợi đen sợi trắng lẫn lộn vào nhau che đi khuôn mặt vô cùng tự tin của cô. Loà xoà lên cả đôi mắt sương mù mờ nhạt nhưng sáng rọi tựa như một viên lưu ly quý hiếm...
Một hình ảnh trong quá khứ thoáng ẩn thoáng hiện trong trí nhớ của hắn. Hình như 6 năm trước cô gái này cũng như vậy với hắn, bất thường, mạnh mẽ và không chịu khuất phục.
Một vẻ đẹp phiền nhiễu mà hắn chỉ muốn phá nát !
Nhìn gương mặt của Dương Hạ Tuyết một lúc lâu, Mặc Lãnh Phong khẽ cười đầy hứng thú :
" Dương Hạ Tuyết, cô có thể mạnh mồm tuỳ ý cô muốn nhưng tôi đảm bảo cô không thể thoát ra khỏi đây, dù cho cô có đánh thắng tôi đi chăng nữa "
" Ý anh là sao ? " Hạ Tuyết dò xét hỏi thì chỉ nhận được một cái nhìn lạnh lẽo của Mặc Lãnh Phong. Nụ cười ngạo nghễ càng lúc càng nở rộ, hắn cúi xuống nhìn cô rồi tiếp lời :
" Xung quanh đây người của tôi đã đến và bao phủ cả câu lạc bộ này. Dù cô có thể hạ hết thuộc hạ của tôi nhưng cô cũng không phải là người có thể tránh được súng đạn, không phải sao ? "
" Tức là nếu tôi không đi theo anh, anh sẽ bắn chết tôi sao ? " Hạ Tuyết hất hàm nói, bộ dáng một chút cũng chẳng có vẻ nhún nhường. Có lẽ Dương Hạ Tuyết là như vậy, dù cho có rơi vào cạm bẫy, dù cho có phải bị ép đến đường cùng, cô cũng không cho kẻ thù được chiêm ngưỡng dù chỉ là một phút yếu đuối của mình.
Mặc Lãnh Phong nghe cô nói vậy cũng không một chút phản bác. Chỉ một mực đứng dậy, nhàn nhã cho tay vào túi rồi chờ đợi. Và quả thật không để hắn đợi lâu từ cầu thang bỗng phát ra những tiếng bước chân như vỡ trận.
" Chết tiệt " Hạ Tuyết lập tức đứng dậy, hắn thật sự không đùa, việc hắn gọi thuộc hạ đến để cưỡng chế cô cũng đã nằm trong kế hoạch. Ngay từ đầu, tên đàn ông này thực sự đã giăng ra một cái bẫy vô cùng hoàn hảo mà Hạ Tuyết cô là kẻ ngu ngốc khi để mắc phải.
Ngẩng mặt nhìn về phía Mặc Lãnh Phong đang vô cùng ngạo mạn ở trước mặt mình, Hạ Tuyết nghiến răng :
" Hừ, anh cũng thật hèn hạ, không thể hạ gục được tôi nên gọi người đến uy hiếp sao ? Tôi không ngờ thuộc hạ của Grim lão đại có thể nhát gan như vậy đấy ! "
" Đó không phải là việc cô nên lo lắng lúc này đâu ! " Mặc Lãnh Phong khoanh tay, rõ ràng hắn đã nằm ở thế chủ động :
" Cô nên biết đây là quy luật, cả trong hắc đạo lẫn bạch đạo. Muốn làm chủ một thứ gì đó thì sức mạnh thôi chưa đủ, còn phải biết dùng cả thủ đoạn nữa. " Hạ Tuyết nhăn mặt, một sự lo lắng bỗng trào dâng trong cô. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, nhanh hơn, cấp tập hơn. Từ đằng xa, những giọng nói đàn ông đan xen đầy hỗn tạp :
" Chủ tử... Chủ tử, chúng tôi đến rồi ! "
Vô thức nắm chặt tay, Hạ Tuyết nhìn tình hình tiến thoái lưỡng nan trước mặt mà toát mồ hôi lạnh. Dựa theo giọng nói của đám đàn ông kia thì có vẻ lực lượng của bọn chúng rất đông, và dù cô có thể hạ hết lũ thuộc hạ này thì cũng không tránh khỏi việc bị sát thương do vũ khí chúng mang đến.
Trong tình huống này cô phải làm sao bây giờ ? Cô phải nghĩ ra cách gì đó ! Chắc chỉ còn...
Trong đầu Hạ Tuyết bỗng vụt léo ra một ý nghĩ. Rồi không chút do dự cô đưa tay lên cổ rồi giật mạnh sợi dây chuyền . Ngay lập tức, Mặc Lãnh Phong nhận ra hành động khác thường này của Hạ Tuyết và toan lao lên ngăn cản nhưng lại không kịp.
" Choang "
Viên đá mỏng manh bị va đập mạnh xuống mặt sàn, vỡ tan và phát tán ra một làn khói màu xanh dương dày đặc khắp khu vực hành lang. Làn khói ấy che lấp đi hình dáng của Hạ Tuyết trước ánh mắt của Mặc Lãnh Phong, đồng thờ cũng cản luôn tầm nhìn của những người thuộc hạ vừa kịp đến chỗ hắn...
" Bom khói, Dương Hạ Tuyết cô đã chuẩn bị !!! " Mặc Lãnh Phong lầm bầm trong cuống họng khi nhìn vào màn khói dày đặc. Theo phản xạ hắn lập tức hô lên :
" Bao vây chỗ này, dù chúng ta không nhìn thấy cô ta thì cũng không thể để cô ta chạy thoát được "
" Rõ, thưa chủ tử " Đám thuộc hạ lập tức tuân mệnh nhưng chưa được bao lâu thì đã bị một âm thanh dữ dội cản lại. Theo bản năng, Mặc Lãnh Phong ngước đầu, hướng về phía nơi có tiếng động kinh hồn vừa rồi. Qua làn khói mờ ảo, hắn cơ hồ có thể thấy cánh cửa thông gió trên trần đã bị bật tung tự lúc nào. Trong cục diện hỗn loạn, một giọng nói đan xen của ai đó vang lên :
" Cô ta thoát ra ngoài bằng đường thông gió rồi thưa chủ tử "
" Chậc!!! Dương Hạ Tuyết cô cũng nhanh quá đấy !!! " Mặc Lãnh Phong gằn giọng, trong ánh tím lộ rõ vẻ khẩn trương. Quay lại, hắn ra lệnh với lũ thuộc hạ vẫn đang còn chìm trong màn khói :
" Một nửa các anh xuống dưới tầng, bao vây tất cả các ống thông gió. Cho người lên mái nhà và tất cả các phòng. Đưa hết nhân viên và khách hôm nay ra ngoài kiểm tra. Nửa còn lại ở trên này tiếp tục tìm kiếm, rõ chưa ? "
" Vâng thưa chủ tử " Đám thuộc hạ đồng thanh hô lên. Chỉ vài phút sau đó theo lời dặn dò của Mặc Lãnh Phong, các ống thông gió bị bao phủ và được kiểm tra chặt chẽ. Từ các khách hàng cho đến cả nhân viên, không một ai là bị chừa lại khỏi cuộc tra khảo của Mậc Lãnh Phong. Thế nhưng dù cho có kiểm tra và xem xét toàn bộ cũng không thể thấy được một ai nào khả nghi trong toà nhà. " Chủ tử " Một tên thuộc hạ chạy đến chỗ Mặc Lãnh Phong giờ đây đang đốt một điếu thuốc lá ở giữa sảnh lớn rồi cung kính :
" Chúng thuộc hạ đã kiểm tra hết rồi ạ ! Không hề có một dấu vết gì trong ống thông gió. Khách khứa và nhân viên cũng không có gì bất thường "
Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì vẫn tao nhã hút thuốc ròii từ từ quay đầu nhìn lũ người trước mặt.
Tên thuộc hạ kia bỗng chốc co người, một chút cũng không dám ngẩng lên, bởi hắn có thể thấy được đôi mắt tím lạnh lùng kia đang từ từ quét qua mình, mang theo giá lạnh còn kinh khủng hơn cả sương tháng Chạp. Một cơn thịnh nộ không tên bỗng lan toả khiến cho bọn vệ sĩ lũ lượt cúi đầu, lo sợ nếu bắt gặp ánh mắt giận dữ của chủ tử thì hối hận không kịp.
Đứng bật dậy, Mặc Lãnh Phong gầm mạnh :
" Một lũ vô dụng, không thể bắt nổi một đứa con gái ! "
" Xin lão đại chịu phạt !!! " Bọn thuộc hạ nghe vậy thì càng cúi thấp hơn, trông chẳng khác gì một đám rùa rụt cổ. Mặc Lãnh Phong tức giận đập mạnh tay xuống bàn gỗ, tiếng va đập kinh hồn đánh thức lũ người trước mặt hắn cùng một tràng mệnh lệnh đanh thép :
" Tìm cô ta về đây, không thì các người chỉ có nước tự sát "
Đám thuộc hạ nghe thấy thế thì gần như khuỵu xuống sàn đất, nhưng trong lúc hoảng sợ lại chẳng biết nói gì, chỉ biết sợ hãi gật đầu rồi lui ra ngoài để mặc Mặc Lãnh Phong ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế bành lớn.
Mặc Lãnh Phong nắm chặt, làn khói mờ ảo che đi đôi mắt giận dữ và hung ác cực độ. Nhưng trong cái giây phút mải đắm chìm ấy, hắn lại tuyệt nhiên không nhận ra một cái nhìn đầy tự tin cùng đắc thắng của một người vệ sĩ ở phía xa dành cho mình. Một ánh mắt màu sương mù lấp lánh thật đẹp đẽ
***
Chạy nhanh chiếc xe Range Rover đi ra khỏi phạm vi toà nhà, Dương Hạ Tuyết thở phào rồi cởi bỏ mớ tóc giả, để mặc cho những lọn tóc xinh xinh khẽ tung bay. Đoạn cô nhìn xuống cái cổ hiện đang trống rỗng của mình một lúc lâu rồi khẽ thở dài.
Sư phụ luôn luôn nói cô phải giữ thứ đó bên mình phòng khi cần kíp. Tuy nhiên Hạ Tuyết chưa bao giờ nghĩ đến việc mình phải dùng đến nó, huống hồ chi là trong cái tình huống như vừa rồi.
Khẽ cười khẩy một chút, cô thầm cảm phục tài suy nghĩ nhanh nhạy của mình. Thực ra Hạ Tuyết chỉ đơn giản là lợi dụng bom khói để phá cửa thông gió rồi giả vờ như mình đã chạy thoát bằng hướng trên trần. Ngay khi bọn lính canh xác định nhầm đối tượng cũng là lúc tạo thời cơ thuận lợi cho cô trà trộn vào hàng ngũ của bọn chúng. Với loại âu phục đơn giản như vậy và một bộ tóc mới cô đã chuẩn bị sẵn thì chẳng có khó khăn gì để hoà nhập trong lúc hỗn loạn ở toà nhà. Việc còn lại cần phải làm chỉ là hoàn tất nốt vở kịch tìm kiếm và rồi trốn đi là xong. Kế hoạch hoàn tất...
Đâu có ai ngờ được kẻ đang bị truy đuổi lại tham gia cuộc truy đuổi chứ ! Hạ Tuyết vừa nghĩ vừa tưởng tượng đến khuôn mặt tức giận của Mặc Lãnh Phong mà mừng ra mặt. Nhưng cũng trong giây phút này cô chợt nhận ra một sự thật không thể chối cãi...
.... Mặc Lãnh Phong là người đàn ông của 6 năm trước thì đồng thời hắn cũng chính là cha ruột của Lam Thiên và Tử Y....
Nghĩ đến đây Hạ Tuyết phanh gấp xe lại khiến cho nó được tấp bên cạnh dưới một tán cây ven đường. Cô ngả cơ thể mình ra đằng sau, đôi mắt thất thần vì vậy mà đối diện với một màu đen đặc của trần xe...
Trong suốt 6 năm qua nuôi dạy Lam
Thiên và Tử Y, dù rất vô tình nhưng Hạ Tuyết cũng thỉnh thoảng nghĩ đến cảnh mình sẽ gặp lại cha của hai đứa nhỏ.
Quả thật, Hạ Tuyết chưa bao giờ hận người đàn ông đó, thậm chí còn coi hắn là ân nhân lớn nhất của đời mình. Hắn không chỉ mang lại cho cô hai sinh mệnh quý giá, mà còn giúp cô có được cuộc sống bình ổn như bây giờ...
Hàng vạn tình huống, hàng vạn cuộc trò chuyện diễn ra trong trí tưởng tượng của Hạ Tuyết. Thế nhưng dù có tận thế cô cũng không thể ngờ, người đàn ông đã từng chung chăn gối với cô năm đó lại là Mặc Lãnh Phong...
Tại sao lại là hắn ? Bất kì ai cũng được nhưng sao phải là hắn...
Một kẻ đối nghịch cô hoàn toàn.
Một thành viên của Reaper.
Thậm chí đây còn là kẻ đã sát hại Lục Tâm.
Đập mạnh tay xuống vô lăng, Hạ Tuyết siết chặt những ngón tay trắng ngọc cho tới khi chúng ửng đỏ lên. Một sự chua xót cùng bi hài bỗng dâng lên nơi sâu thẳm nhất của cô...
Dương Hạ Tuyết, mày thật xấu xa, có con với kẻ đã giết người mình yêu nhất. Mày nghĩ gì vậy ? Bây giờ phải làm thế nào đây ? Còn cha, anh trai rồi Mẫn Đường, cả Lam Thiên và Tử Y nữa ? Nếu họ biết chuyện này, họ sẽ đau lòng đến chết mất...
Con của cô
Cả người Hạ Tuyết bỗng bật dậy như lò xo, ánh mắt bối rối một hồi thất thần. Ngay sau đó, không kịp suy nghĩ, cô nhanh chân nhấn mạnh chân ga, để mặc cho chiếc xe lao đi với vận tốc cao nhất .
Trong cô lúc này không khỏi xuất hiện một sự khẩn trương khó giấu. Mặc Lãnh Phong giờ đây đang cho truy lùng cô khắp cả thành phố mà theo tính toán của hắn thì chắc chắn căn nhà của cô cũng không ngoại lệ.
Lam Thiên và Tử Y vẫn còn ở nhà, nếu như Mặc Lãnh Phong đến đó trước cô thì nhất định hai đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm. Chưa kể nếu hắn phát hiện ra bí mật kia, thì không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì cơ chứ ?
" Không, không " Hạ Tuyết lắc mạnh đầu, cô một chút cũng không muốn tưởng tượng đến cái hoàn cảnh tồi tệ nhất ấy. Con của cô phải an toàn, nhất định phải như vậy, cô sẽ không để chúng có chuyện...
Lòng tự an ủi bản thân nhưng bàn tay cầm vô lăng của Hạ Tuyết đã hơi bắt đầu run rẩy. Thậm chí, nhiều lần chiếc Range Rover của cô còn suýt lao vào những phương tiện lưu thông trên đường cái nữa. Thế nhưng Hạ Tuyết lại mặc kệ tất cả, trong mắt cô giờ đây chỉ còn tồn tại khuôn mặt sợ hãi của Lam Thiên và Tử Y...
Chưa đầy nửa tiếng sau Dương Hạ Tuyết cuối cùng cũng dừng chiếc Range Rover trước cửa căn nhà của mình. Không kịp rút chìa khoá, cô lao nhanh ra khỏi xe rồi xô mạnh cánh cửa, để lộ một căn nhà vẫn còn đang chìm trong bóng tối.
" Thiên Nhi, Y Nhi, hai đứa đâu rồi ? Mẹ về rồi đây nè !!!"
Nhưng mặc cho cô có gọi to đến cỡ nào, căn nhà vẫn tuyệt nhiên lặng thinh. Sự lo lắng trong lòng Hạ Tuyết cũng theo không những không giảm mà còn gia tăng. Không kịp suy nghĩ, bước chân cô rảo nhanh về phía cầu thang, vừa đi cô vừa mở toang tất cả các phòng rồi cuối cùng khi đứng trước cửa phòng của Lam Thiên và Tử Y thì cô dùng tay huých mạnh nó...
" Rầm!!! "
Căn phòng tản mát ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ, những cuốn sách và con thỏ bông cũ kĩ của Tử Y vẫn còn đặt ở trên giường, chỉ có điều bóng dáng của hai đứa nhỏ đã không còn ở đây nữa...
Hạ Tuyết đứng chết chân, chưa bao giờ hoảng loạn đến thế! Chưa bao giờ sợ hãi đến thế ! Nỗi sợ còn lớn hơn cả dao đâm, bom đạn, lớn hơn bất cứ thứ gì cô từng trải nghiệm...
Không, con của cô, con của cô đâu rồi ? Sao chúng không ở đây ? Không...không, cô phải đi tìm chúng... Phải đi tìm...
Sợ hãi đến không ngừng run rẩy, sợ hãi đến không thể suy nghĩ, Hạ Tuyết cầm chiếc khoá xe rồi lại đi xuống nhà. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc phải đến chỗ Mặc Lãnh Phong, phải tìm rồi giết hắn, bắt hắn phải trả lại con cho cô.
Chúng là con của cô, không phải của hắn.
Bàn chân thoăn thắt hướng về phía cửa ra vào, nhưng khi định mở nó ra thì động tác của Dương Hạ Tuyết bỗng bị cản lại bởi tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi quần mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...