“ 180 k. Vâng đó là 180k lượt đọc khi chưa đầy 1 tuần thưa các bạn.
Aikaba Hikori. “
Bước chân nặng nề của Hạ Tuyết vang vọng như vỡ trận khắp cả đại sảnh Mặc Thị, làm cho bốn con người đang phải chịu phạt kia nghe thấy mà vui mừng ra mặt. Bỏ cái chậu nước to đùng xuống, Lam Thiên lên tiếng với Hạ Tuyết đang ngày một tiến đến chỗ cậu :
“ Mẹ, mọi thứ xong rồi ạ ? “
Thế mà đáp lại lời Lam Thiên chỉ là một sự trầm mặc từ Hạ Tuyết không , cô một mực cầm tay Lam Thiên và Tử Y đang ở dưới đất rồi lôi nhanh ra ngoài. Gương mặt Tử Y vì hành động này của mẹ cô bé mà ngỡ ngàng, chỉ biết quay lại gật đầu lia lịa, chào tạm biệt hai người đàn ông đang ngồi bệt dưới đất kia rồi mất hút sau lối ra của đại sảnh. Chung Cận Nhiên và Lâm Nhã nhìn theo mà ngỡ ngàng, vừa xoa bóp cánh tay đang mỏi nhừ vừa thắc mắc về cách hành xử kì lạ của Hạ Tuyết.
Trên đường về nhà, Hạ Tuyết càng rơi vào trạng thái trầm mặc. Khuôn mặt không vui mà cũng chẳng buồn của cô khiến hai đứa trẻ thập phần sợ hãi. Bởi bọn chúng thừa hiểu, thà rằng cô tỏ vẻ tức giận còn hơn là dùng khuôn mặt doạ người này để cảnh cáo. Khi ấy, dù có là thần thánh cũng chẳng thể cứu nổi bọn chúng.
Đi được một đoạn khá xa, khi áp suất trong xe đã giảm đến cực điểm bỗng vang lên giọng của một cậu bé nam đầy uỷ khất :
“ Mẹ... Chúng con xin lỗi, mẹ đừng giận nữa mà ! “
Nói xong câu đó, Lam Thiên và Tử Y hít một hơi thật sâu, len lén quan sát sắc mặt của Hạ Tuyết, hy vọng vào một sự đổi thay nho nhỏ. Thế nhưng, đáp lại sự cầu nguyện của chúng, chỉ thấy Hạ Tuyết tiếp tục duy trì một bộ mặt lạnh nhạt đầy doạ người. Kết quả là không gian trong xe cứ trở nên u ám cho tới khi chiếc Mustang dừng trước cổng căn nhà riêng của Hạ Tuyết.
Ngay lập tức sau khi chiếc xe đỗ lại, Hạ Nhâm và Mẫn Đường từ trong căn nhà chạy ra, sấn sổ lại chỗ Hạ Tuyết thì bắt gặp khuôn mặt hậm hực của cô khiến hai người họ thấy mà chột dạ. Bắt buộc chính mình đến chỗ cô, Hạ Nhâm vội vã hỏi :
“ Tuyết Nhi, tìm thấy bọn trẻ rồi sao ? Chúng ở đâu vậy ? “
Mặt Hạ Tuyết trước câu hỏi của bọn họ cũng không có nhiều biến hoá, chỉ đặt tay lên vai Mẫn Đường rồi chỉ vào ghế sau xe mà nói :
“ Cậu cho hai bọn trẻ nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây “
Nói rồi không để Mẫn Đường kịp phản bác, Hạ Tuyết đi nhanh về phía trước, bỏ lại sau lưng hai bóng người đang ngỡ ngàng kia rồi nhanh chóng đi vào biệt thự.
Khó hiểu một lúc, Hạ Nhâm và Mẫn Đường mới mở cửa xe, nhìn vào hai đứa trẻ đang có khuôn mặt đầy tội lỗi bên trong mà nhăn mặt. Hạ Nhâm khoanh tay còn Mẫn Đường thì chống hông, giọng điệu tra hỏi :
“ Hai đứa, rốt cuộc đã làm gì rồi ? “
Lam Thiên và Tử Y khuôn mặt xám xịt không đáp, chỉ một mực nhìn về phía bóng dáng im lặng của Hạ Tuyết càng lúc càng khuất vào bóng đen của căn nhà mà lòng thầm lo sợ...
***
Hai tuần sau đó.
Có lẽ là một trong những tuần khó nhọc nhất của Lam Thiên và Tử Y. Một phần cũng bởi hình phạt của Hạ Tuyết lên hai đứa trẻ.
Mọi chuyện có vẻ vẫn như mọi ngày, Hạ Tuyết chăm sóc chúng, nấu cho chúng ăn, tắm giặt và xem xét tình trạng sức khoẻ như bình thường. Chỉ có một điều, cô một câu chào cũng không hé răng với bọn trẻ. Khi chúng cố tình khoe cô về thành tích học tập trong bữa ăn, cô không còn biểu hiện sự vui mừng như trước nữa. Khi chúng nhờ cô cài hộ khuy áo thì cô làm điều đó trong im lặng và với thái độ lạnh nhạt nhất có thể. Lần nào cũng như lần nào, khiến cho Hạ Nhâm mỗi lần đến thăm đều cảm thấy khó thở vô cùng.
Hạ Nhâm từ lâu vốn biết Hạ Tuyết không phải là một người có tính giận dỗi, nhưng trừng phạt hai đứa con mới 6 tuổi một cách tàn bạo thế này thì chắc hẳn chúng đã phải gây là một lỗi lầm lớn như thế nào. Nhưng mặc cho anh ra sức tìm hiểu cũng như khuyên can, ba mẹ con họ đều im lặng, không ai nói gì với anh, thậm chí còn coi anh như không khí.
Hậu quả là chỉ sau 5 ngày góp ý không thành công, Dương Hạ Nhâm, lão đại đương nhiệm của Dương gia đành bỏ cuộc, trở về Đan Mạch làm nốt công việc dang dở. Triệu Mẫn Đường do cũng phải theo chân anh giải quyết chuyện tổ chức nên chỉ còn lại một mình Hạ Tuyết tìm kiếm thông tin về vụ án của Lục Tâm ở HongKong.
Cũng như bây giờ đây, Dương Hạ Tuyết vừa xem những tài liệu trên tay vừa suy nghĩ về mớ rắc rối này. Hai tuần qua cũng là một sự mệt mỏi đối với cô, phải giả vờ lạnh nhạt với hai đứa con của mình, thật sự khiến cô cảm thấy khó khăn vô cùng. Nhưng đây cũng là hình phạt cho chúng... Lần đầu tiên bọn trẻ nói dối cô như vậy, tất cả chỉ vì một cơ hội. Thật sự, chúng nghĩ cô là một người mẹ keo kiệt thế sao ? Nếu chúng nói sớm cho cô biết, chắc gì cô đã phản đối cơ chứ? Thật là không thể chấp nhận mà !
Hạ Tuyết nghĩ vậy rồi ném chỗ tài liệu xuống đất, mệt mỏi nằm ườn trên giường. Cả người cô co lại, chui gọn vào chiếc áo sơ mi đàn ông khiến cô trông như một con ốc biển nhỏ xíu đang cố thu vào chiếc vỏ của mình. Vừa nằm vừa bực tức, Hạ Tuyết nhắm mắt rồi lăn qua lăn lại, cố chìm vào giấc ngủ nhưng lại không được như mong muốn.
Trong đầu cô luac này, không thể ngừng suy nghĩ...
“ Hừm! Tất cả là do tên đàn ông đó! “
Hạ Tuyết vừa nghĩ vừa khó chịu ra mặt.
Từ lần gặp đó, cô không thể nào quên được hắn, dù cho không biết tại sao nhưng người đàn ông đó thật sự đã mang một ấn tượng mạnh trong lòng cô.
Mà không phải theo nghĩa tốt...
Đó là một nỗi bất an, lo lắng cũng có cả quen thuộc đến khó hiểu. Mặc dù Hạ Tuyết không rõ lắm nhưng cô luôn cảm
tưởng như mình biết hắn. Biết hắn từ rất lâu rồi. Từ cái vẻ nguy hiểm, bá khí và cái sự cường thế mà hắn mang lại đều như rung lên một hồi chuông cảnh báo trong đầu cô.
Mà không chỉ có hắn, cả ba người nhân viên ngồi trong phòng hôm đó. Khuôn mặt ai cũng có một chút quen thuộc, quen thuộc đến khó hiểu.
Nhưng tại sao cô lại chẳng thể nhớ ra ? Trí nhớ của cô đã tệ đến thế này rồi sao ?
Hạ Tuyết vò tóc, nằm suy nghĩ miên man thật lâu cho tới khi một âm thanh phát ra đầy mệt mỏi :
“ Ục...ục!!! “
Bật dậy với tốc độ tên lửa, Hạ Tuyết sờ tay lên cái bụng đang biểu tình của mình mà cười khổ. Cũng phải thôi, cả ngày nay cô chưa ăn gì mà ? Với tay lấy chiếc đồng hồ bên cạnh, Hạ Tuyết nhìn vào nó rồi khẽ thở dài :
“ Gần 8h 30 tối rồi sao ? “
Suy nghĩ một lúc, Hạ Tuyết nhớ về cái tủ lạnh rỗng không của nhà mình ở trong bếp mà ủ rũ. Nhà không còn gì ăn, xem ra việc viếng thăm cửa hàng tạp hoá nơi cuối phố là điều chẳng thể tránh khỏi. Dù sao bọn trẻ cũng đã ăn và đang chiến tranh lạnh với cô trong phòng rồi, cũng chẳng ngại gì khi cô ra ngoài một lát lo cho bản thân mình nhỉ ?
Hạ Tuyết nghĩ vậy khi cô lết tấm thân tàn đi thay quần áo, rồi lười biếng đi ra phía cánh cửa đang hướng về con phố nơi cuối đường kia mà suy tính cho cái bụng rỗng đáng thương của mình.
***
Trong khi đó, tại một nhà hàng Tây Ban Nha nổi tiếng cách căn nhà của Hạ Tuyết không xa, hiện diện vóc dáng của một người đàn ông tuyệt mĩ thu hút mọi ánh nhìn của tất cả thực khách trong quán. Và đồng thời cũng chính là kẻ đã khiến cho Dương Hạ Tuyết mất ăn, mất ngủ hơn hai tuần nay.
_ Mặc Lãnh Phong _
Hôm nay dáng vẻ của hắn vẫn như thường lệ, bộ comple tối màu, điếu xì gà nghi ngút, đôi mắt tím được bao trùm trong một cặp kính áp tròng đen nhưng không giấu nổi nét tà mị, khiến cho hắn nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo và ít đi nhiều sự dịu dàng. Nhất là giờ đây khi người đàn ông trước mặt hắn đang ăn không ngừng món cơm paella đặc sản khiến ánh mắt hắn càng lộ rõ vẻ chán ghét. Và dường như cũng nhận ra cái vẻ mặt khó chịu này của Mặc Lãnh Phong, người đàn ông nhấc cao cái ly thuỷ tinh đang chứa đầy rượu Chardonay vàng óng ánh mật lên khỏi mặt bàn rồi vừa nhấm nháp, vừa nói :
“ Này Phong, cậu ăn đi chứ ? Đừng có hút thuốc mãi thế, cậu sẽ mau ung thư mà chết thôi ! “
Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì càng hít sâu điếu thuốc rồi nói :
“ Cậu biết tôi không thích đồ Tây Ban Nha như thế nào mà. “
“ Thế sao cậu còn ở đây làm gì chứ, đúng là một người không biết hưởng thụ mà ! “ Lâm Nhã không ý tứ vừa ăn vừa nói khiến cho Mặc Lãnh Phong chỉ thiếu chút nữa là úp cả đĩa cơm vào cái bản mặt khó coi của hắn. Nhưng hắn vẫn bình thản tra khảo :
“ Chả phải tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó sao ? “
“ Đương nhiên là đến xem chị dâu tương lai rồi, cậu hỏi thừa thãi thật đấy ! “ Lâm Nhã cười đến lộ cả lúm đồng tiền rồi lại cắm đầu vào ăn khiến cho Mặc Lãnh Phong phải lạnh giọng cảnh cáo :
“ Đó không phải là chị dâu cậu, Nhã, đó chỉ là đối tượng làm ăn của tôi thôi! Thậm chí tôi còn không chắc cô ta sẽ có được cái vinh dự ấy kia kìa ! “
“ Ừ! Nhưng chả phải là rất kì sao? “ Lâm Nhã nhún vai nói “ Mặc Lãnh Phong, chủ tịch Mặc Thị, nhân vật không thể thiếu của Reaper lại đi xem mắt. Nếu cậu mà còn làm được chuyện đó thì tôi bắt đầu tin vào hoà bình thế giới rồi đấy ! “
Mặc Lãnh Phong trước câu hỏi này cũng không có nhiều phản ứng, chỉ tiếp tục đưa ly Chardonay lên miệng rồi hướng mắt về phía khung cảnh náo nhiệt ngoài lớp kính kia mà nói :
“ Nhã, tôi năm nay đã 33 tuổi rồi, tôi cần một người kế vị. Một người vợ không phải là điều mà tôi quan tâm nhưng nhà họ Mặc cần một đứa cháu, đây là điều kiện mà tôi hứa để có thể hoàn toàn tách khỏi “ bà ta “, không phải sao ? “
“ Ý cậu nói là phù thuỷ ? “ Lâm Nhã không nể nang nói ra cái biệt danh ấy, thậm chí cả giọng điệu cũng có vẻ thích thú. Đây có lẽ là một trong những sáng tạo mà hắn tự hào nhất trong cuộc đời mình. Đưa chiếc thìa bạc lên miệng, hắn tiếp tục hỏi Mặc Lãnh Phong :
“ Tôi đã xem danh sách những cô gái mà cậu chọn rồi, cũng thật kinh dị nha. Cô gái lần này chẳng phải là con gái của một tỷ phú giàu mỏ sao ? Sao cậu nói rằng cậu không cần một người vợ tốt cơ mà ! “
“ Đúng là tôi không cần một người vợ tốt “ Mặc Lãnh Phong vẫn tiếp tục nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài rồi lại quay lại nhìn người bạn chí cốt của mình “ Nhưng không có nghĩa tôi sẽ tuỳ tiện lấy một người đàn bà vô dụng. Người đó phải có ích cho tôi, cho Mặc thị và cho Reaper. Cậu chả phải rất hiểu tôi sao, rằng tôi sẽ không để cho những kẻ vô công rồi nghề bên cạnh mình. “
“ Thế sao ? “ Lâm Nhã nói vậy rồi cười thích thú, trong đôi mắt đen láy đã lộ rõ một chút toan tính nho nhỏ rồi cao giọng :
“ Thế mà tôi tưởng cậu chuyển mục tiêu sang làm “ Trâu già gặm cỏ non “ chứ ? “
“ Ý là sao ? “ Hắn khó hiểu nhìn Lâm Nhã, Lâm Nhã được đà càng cười cợt :
“ Đừng có giả đò, cậu chả bảo Dung Di đi tìm tư liệu về người mẹ trẻ đơn thân kém cậu cả 10 tuổi kia còn gì nữa ? Không phải trâu già gặm cỏ non thì là gì ? “
Đến đây như có vẻ hiểu ra, trong đầu Mặc Lãnh Phong như lướt qua một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc. Khoé môi khẽ cong lên, không có ý tán thưởng mà là một sự khinh thường rõ rệt. Sự khinh thường đó khiến Lâm Nhã phải nheo mắt, đang định mở miệng thì Mặc Lãnh Phong đã lên tiếng :
“ Không quan trọng, tôi chỉ đáng giá cao cô ta trong một phút mà thôi ! “
“ Hả, đánh giá cao sao ? “
“ Phải !!! “ Nụ cười mỉa mai càng lan rộng, đưa điếu thuốc lên miệng, hắn cười mà như không :
“ Tôi thấy hứng thú vì cô ta có một chút mạnh mồm nhưng thực ra chỉ là ảo tưởng. Nhất là khi xem sơ yếu lý lịch của cô ta, thảm bại hết sức ! “
“ Hả, vậy sao ? Tôi thấy cô gái ấy cũng thú vị mà ! “ Lâm Nhã cười cười
“ Đó là suy nghĩ của cậu thôi ! Cô ta mạnh mồm vậy được là bởi bố của cô ta chính là doanh nhân nổi tiếng Hạ Vĩnh Tư, một trong những ông trùm ngành dược phẩm nổi tiếng nhất tại châu Âu. Nhưng bản thân cô gái Dương Hạ Tuyết ấy lại chỉ là một học sinh cá biệt, thành tích học tập bê bối và như cậu thấy đấy, cô ta lỡ bước và làm mẹ ở tuổi 17. May nhờ bố cô ta đưa sang New Zealand, mở cho cô ta một tiệm bánh mới có thể cứu vớt được một chút tiếng tăm của cô ta đấy ! “
“ Buồn vậy nhỉ ? “ Lâm Nhã lắc đầu ngán ngẩm, hoá ra mẹ của hai thiên tài này lại là một người có quá khứ không mấy tốt đẹp như thế ! Thật uổng công cho hắn, đang bắt đầu có một chút hứng thú rồi, vậy mà....
Mặc Lãnh Phong nhìn khuôn mặt ủ rũ của Lâm Nhã thì hiểu ngay, hắn càng bình thản nói :
“ Lâm Nhã, cậu đừng có suy nghĩ thêm nữa. Cô ta vốn chỉ là một kẻ tham tiền và bất tài mà...”
“ Xin lỗi thưa Mặc tiên sinh ! “
Giọng nói dịu dàng của người phục vụ vang lên, cắt ngang cuộc bàn tán của hai người đàn ông. Lâm Nhã ngẩng đầu, ánh mắt hắn bỗng chú ý đến cô gái thuỳ mị đến quen thuộc đi bên cạnh người phục vụ thì vội trừng mắt. Còn Mặc Lãnh Phong thì chỉ bình thản quan sát cô gái đang e thẹn ấy mà cất lời thật lãnh đạm :
“ Chào mừng cô đã đến, Tôn tiểu thư ! “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...