“Aikaba Hikori. “
Lúc ra khỏi mật thất thì cũng là lúc trời tối muộn. Kéo ống tay áo lên cao, Dương Hạ Nhâm khẽ nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, ngay sau đó anh quay sang nói với Hạ Tuyết :
“ Kế hoạch đã định sẵn như vậy ! Em chắc là sẽ không có gì sơ sót chứ ?”
Hạ Tuyết nhìn anh, cười trừ một cái rồi lên tiếng an ủi :
“ Không sao đâu! Em sẽ không có việc gì. Em đã nói rồi, anh phải tin tưởng ở em mà !”
“ Ừ!” Hạ Nhâm khẽ đồng tình “ Anh chỉ có thể làm vậy !”
Lặng lẽ nhìn cô, trong lòng Hạ Nhâm tràn ngập nỗi lo lắng. Dẫu biết rằng trong chuyện này, anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài phải làm theo kế hoạch Hạ Tuyết đề ra. Nhưng anh không thể không để ý đến nỗi bất an trong lòng này.... Nó càng lúc càng lớn, lớn đến độ, đôi khi, chính anh còn cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Ngắm nhìn cô một hồi, Dương Hạ Nhâm cuối cùng cũng không nhịn được mà chạm nhẹ vào khuôn mặt của Hạ Tuyết. Bàn tay vuốt ve những lọn tóc màu bạch kim loà xoà trên khuôn mặt cô, anh nhẹ giọng :
“ Em....phải bảo vệ chính mình đấy !”
Hạ Tuyết ngẩn ra, bởi vì cô cảm thấy trong lời nói của Hạ Nhâm ẩn chứa một nỗi xúc động khó tả. Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu lo lắng thế này để hỏi cô. Bất chi bất giác cô bật cười, nụ cười nhỏ nhẹ như giải thoát hết mọi sự lo lắng của Hạ Nhâm. Cô vươn tay, chạm lại vào khuôn mặt của anh, thủ thỉ :
“ Anh...không cần lo cho em thế đâu? Em nói rồi, em là một cô gái mạnh mẽ. Em có thể tự lo cho bản thân mình được mà !”
Dứt lời, cô vỗ vỗ vào bả vai anh, giọng điệu phấn chấn hẳn lên:
“ Thôi nào ! Anh đang phí thời gian đấy! Nhớ, anh cũng có chuyện phải làm kia mà !”
Hạ Nhâm nhìn cô, cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi.
“ Ừ ! Anh biết rồi !”
Nói rồi, Hạ Nhâm tiến về phía cánh cửa, định bụng rời đi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh quay đầu, nhìn Hạ Tuyết một lần nữa.
Cô đứng đó, nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào anh. Trong ánh sáng vàng vọt của căn phòng, nụ cười của cô ấm áp, rung động lòng người. Một nụ cười chỉ của riêng cô !
Hạ Nhâm nhìn thấy thì ngẩn ra, rồi không quay đầu, anh nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng, tiến về phía hành lang trước mặt.
Tay đặt lên trán, Hạ Nhâm khẽ day day thái dương...
Có lẽ, sự bất an vừa rồi chỉ là hư ảo!
....
Hạ Tuyết vẫy chào Hạ Nhâm, cô nở nụ cười thân thiện nhất có thể với anh. Mãi cho đến khi cái dáng cao lớn của anh khuất sau cánh cửa, nụ cười trên môi Hạ Tuyết mới dần dần phai nhạt...
Nhanh như cắt, cô quay đầu,lao thẳng về phía cánh cửa phòng tắm rồi dùng toàn lực ẩn mạnh nó...
“ Oẹ... Oẹ...!!!”
Cúi đầu trước thành bồn vệ sinh, Hạ Tuyết gục xuống, trút hết cảm giác kinh tởm nãy giờ phải kìm nén ra khỏi miệng. Cô nôn càng lúc càng nhiều, mấy ngày không ăn uống gì khiến cô chỉ có thể tận lực nôn khan. Nôn đến khi không còn cảm giác gì nữa thì Hạ Tuyết mới mệt mỏi dựa vào thành tường, khuôn mặt trắng bệch, tái nhợt vô lực...
Ngẩng đầu nhìn ánh đèn trắng xoá trên trần phòng tắm, nghĩ chắc bây giờ nó cũng không khác gì khuôn mặt của mình là mấy,cô lại mỉm cười. Có lẽ đây vốn là một thói quen khó bỏ của Hạ Tuyết, dù bất kì chuyện gì cũng có thể thản nhiên tươi cười, thản nhiên vui vẻ, mặc cho những khó khăn có thể xảy ra.
Mà chuyện này... Cũng vậy !
Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết lại gượng gạo đứng dậy. Tay với lên cần gạt giật mạnh nước bồn cầu. Xong xuôi đâu đấy, cô mới chống tay vào tường, lê tấm thân đã rã rời đến trước tấm gương gần bồn rửa mặt.
Tiếng nước xả đều đều, tí tách vang lên trong không gian yên tĩnh. Hạ Tuyết ngẩng đầu, bình thản nhìn người con gái trong gương, ánh mắt nhàn nhạt, mờ ảo...
Khuôn mặt trong gương rõ ràng vẫn là của cô,nhưng lúc này đây... thật xanh xao, mệt mỏi. Mái tóc bạch kim loà xoà, che đi ngũ quan đẫm nước giờ đây đã trắng bệch, bờ môi khô nứt khe khẽ cử động, đôi mắt sương mù trũng sâu, lắng đọng những phiền muộn ưu tư không thể nói thành lời...
“Chết tiệt” Hạ Tuyết rủa thầm, tay đấm mạnh vào tấm gương khiến nó vỡ tan một mảng lớn... Cô ghét bản thân mình như thế này ! Trở nên yếu đuối, nó không phù hợp với cô một chút nào.
Thế nhưng... Tình trạng này không biết đã kéo dài bao lâu rồi! Phỏng chừng cũng đã hơn một tháng đi!
Ngoài mặt cô cố tỏ ra khoẻ mạnh, vui vẻ hết mức có thể, nhưng bên trong, không ai biết cô có bao nhiêu là bứt rứt, khó chịu.
Cứ đến bữa, ăn cái gì cũng không ngon, ăn xong lại chỉ muốn nôn hết ra ngoài. Hạ Tuyết cô xưa nay vốn là người ham mê ăn uống, làm sao có thể xảy ra những việc như thế này!
Thật sự ban đầu, cô vốn nghĩ chỉ là do mình làm việc quá nhiều, sinh hoạt không đều độ nên cũng chẳng có gì phải lo lắng. Nhưng đã hơn một tháng trôi qua, căn bệnh này vẫn không hề thuyên giảm, thậm chí ngày một gia tăng. Từ tuần, ngày rồi đến giờ, không lúc nào là Hạ Tuyết không cảm thấy khó thở, mệt mỏi trong người...
Đã rất nhiều lần định đi kiểm tra sức khoẻ nhưng tình hình Dương gia và Reaper đang căng thẳng như vậy, nếu cả Dương gia mà biết thì chắc sẽ bắt cô nghỉ ngơi mất. Lúc ấy, ai sẽ gánh vác mọi chuyện, anh trai cô và Mẫn Đường có thể cầm cự, nhưng để chiến thắng thì không thể, nhất là trước một kẻ xảo quyệt như Grim . Vả lại, cô không thể để họ lo lắng thêm, quá nhiều chuyện đổ lên đầu họ, nếu thêm cả cô thì không biết đại cục sẽ rối loạn như thế nào !
Phải rồi ! Chỉ là một căn bệnh nhỏ thôi mà ! Hạ Tuyết cô chịu đựng được, sẽ không sao đâu, sẽ...
“ Kẹt...!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...