Thành phố lên đèn.
Vàng nhạt.
Những ánh đèn lấp lánh luân phiên nhau tỏa sáng cả con phố.
Xa hoa và tráng lệ.
Một nơi nào đó của thành phố, khi mà cái xa hoa tráng lệ kia chỉ là món quà phế phẩm tầm thường, điểm tô cho những cụm đen nơi nhân cách.
Máu và tội ác.
Âm mưu, buôn lậu, hàng cấm và cả buôn bán nô lệ....
Thế giới ngầm.
Nơi đen tối và trụy lạc.
Xa hoa mà nhơ nhuốc.
Sạch sang mà bẩn lòng.
Nơi một góc quán Bar, nơi căn phòng vip hào nhoáng. Jasmenya nhấp từng ngựm champage sóng sánh đỏ ngầu như máu. Đeo trên người vài món vũ khí, cô ta đang đợi cho đợt 'chó nuôi' tiếp theo của mình.
Uể oải trườn mình, ả luôn không mấy quan tâm đến lũ đàn em quèn quặt cho lắm. Chỉ là ả đang đến một nơi mới đầy rẫy những thế lực mới, mà ả thì chẳng đủ kiên nhẫn để thu thập từng chút một. Ả yêu việc đánh nhanh thắng gọn, hệt như việc ả vừa đánh đổ được Phong_Jackson, đại ca bang Evil_Kick vậy. Bước đệm đã xong, ả bây giờ cần chút thị uy nâng giá.
“Chị hai!”- Kinya chạy đến, đây là một trong những đàn em đắc lực của ả, một trong bốn chủ soái của Black_Paradise.
“Chuyện gì?”- ả nhướn mày, lũ vô dụng, chỉ một toán lính quèn mà còn chưa giải quyết xong, cuối cùng đợi cho tới khi nào-”Kinya, tụi đàn em đâu?”
“Chị, vừa điều tra ra, có người đã ra tay trước, hơn năm toán đàn em của ta nay còn ít hơn một!”
“Cái gì?”
“Chị, bây giờ chỉ còn lại tầm trăm người mà ShoKaRo cũng không thấy đâu!”
“Mẹ nó!”- ả nóng nảy đánh choang đập vỡ chiếc cốc pha lê, khốn nạn, hơn vài trăm tên lính lác tay sai nay chỉ còn trăm người, mà ShoKaRo chủ soái số một về thông tin của ả cũng bạt vô âm tính. Thảo nào, thảo nào hôm nay ả mới rõ ràng mọi chuyện.
“Cụ thể còn bao nhiêu người?”- ả nóng nẩy.
“Chín mươi lăm.... trong đó có tám người chưa xác định được sống chết!”
“Mẹ nó, tụi mày làm ăn kiểu gì vậy hả? Gọi Laylye và Xuini vào đây cho tao!”
Ả nóng nảy vung tay, đá ngã cái bàn thủy tinh trước mặt, tạo nên những vụn sáng chấp choáng dưới nền tấm thảm đen nhung đắt giá.
Là ai?
Là ai đã biết ả đã và sẽ đến, là ai đang cố chặn đường ả. Jasmenya, một người thành công ở hai giới hắc bạch, kẻ vừa làm mafia vừa có thể bắt tay với lũ cớm cao cấp. Ả không sợ mất đi uy quyền vì ả chính là uy quyền thượng đẳng. Vậy, ai đang muốn uy hiếp con cọp vô tình của hắc đạo?
Nghĩ và nghĩ...
Nguyễn Minh Lãnh Phong.
Đại ca số một chốn thế giới ngầm Việt Nam vào thời điểm này, kẻ mà chỉ cần vài ngày thì ả đã tóm gọn...
Có thể, rất có thể.
Vào thời điểm khủng hoảng rối ren và không xuôi nước thuận thuyền, con người ta hay đa nghi dò dẫm và đó là lúc, kẻ ngoài cuộc có thể nói.
Ngư ông đắc lợi
_____._____..___...______
Một ngày dài...
Tôi trườn mình lên bàn, nghe giáo viên giảng vài câu từ chán ngắt.
Thầy Minh dạy toán, một bậc thầy gây mê với những câu cao siêu đến phát mệt. À, trừ bọn nhãi giỏi toán, hệt như Ngọc Trân ấy,tất nhiên rồi.
Thầy đang giảng về cái gì đó gọi là bất đẳng thức, xong, khuôn mặt say sưa ấy đột ngột đanh lại, viên phấn trắng đáp gọn vào đầu nàng Lây_ lết đáng mến.
“Laylye, tôi yêu cầu em tập trung!”
“Mẹ khiếp, ông dám đánh Laylye à?”- Trát Men vụt dậy, khuôn mặt như thể thầy vừa đânh vài quả boom vào tòa nhà quốc hội vậy.
Cái đệt!
Từ bao giờ giáo viên không có quyền nói học sinh nữa vậy?
Này, là bạn cô sai trước đấy nhé!
“Jasmenya, tôi nói....”
“Mẹ khiếp, ông có tin tôi làm ông đến cả trường quèn xóm núi còn không nhận ông dạy không? Có tin tôi làm ông phá sản, cả nhà ra đường ăn xin không? Ông là ai là ai mà dám gây sự với Lâylye?”
Này cô gái, láo lếu vừa thôi.
“Nè, con Trát Men kia, mày là cái quần què gì mà láo cỡ vậy?”- Ngọc Trân đáng yêu của tôi lên tiếng, ôi cô bạn tôi đúng là nóng nảy.
“Tao là ai? Tụi mày biết được, chắc không có cơ hội lên giọng!”- Trát Men hất cằm.
“À, phải rồi! Jasmenya!”- tôi cười.
“Mày biết?”- Tuyết An tò mò hỏi tôi.
“A! Một bài toán cao cấp quốc gia, có vài đặc điểm của hình không gian rằng cái bạn thấy đôi khi không đơn giản như vậy và như thường lệ, bài toán càng khó, càng khiến người ta muốn giải nát nó. Như một người bạn của tao, muốn giải sạch và đơn giản hóa nó một chút!”
“Sau đó...?”- Tuyết An nhướn mày.
“Dĩ nhiên là, vứt nó qua một bên hay cho vào sọt rác. Nhưng cá nhân tao, có lẽ nên đóng khung treo ảnh kỉ niệm một chút!”
“Hai kẻ tào lao, coi kìa, tụi nó lại nói điên nói khùng!”
“Tám nhảm! tụi nó nghĩ chúng ta còn tâm trạng nghe giải toán sao?”
“Jasmenya thật cừ, thầy Minh có vẻ sợ kìa!”
“Còn phải nói, cậu ấy đúng là thật cool!”
Tôi phì cười.
Ha ha ha
Cái thời đại mà con người chỉ coi cái bề ngoài là quan trọng, dường như công lý cũng tạm bị gác qua bên và tạm gọi lũ người ấy ấy là chó hùa..
Hùa theo nhau và sủa theo nhau.
Thật đáng khinh.
P/s: tối ấm áp, mọi người ~~♡
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...