Hào quanh nhân vật chính, cái được tạo từ chính nhân vật phụ- bục đỡ thần thánh.
Vậy nếu bục đỡ đó mất, nhân vật chính sẽ ra sao?
Là một người xuyên không, chẳng đồng nghĩa rằng bạn có mọi tài năng kiệt toàn xảo diệu, nhưng, một kẻ xuyên không luôn biết trước hai thứ mà không ai nắm được:
Thời cơ và lòng người!
__________.._____..___..__.._..
“Wow! Anh em luôn! Ôi, xem ra hôm qua bọn tao về trước là quá đúng!”- Tuyết An mỉm cười
“Thôi đi cô gái, bọn tao chả có gì hết!”
“Ồ, vậy sao?”- Ngọc Trân châm chọc đầy đáng ghét, cô bạn nhướn đôi chân mày cao của mình lên, miệng cười làm tôi phát cáu.
Ôi
Chúng tôi đang ở căn tin ăn uống, hủ tiếu khô và bánh canh, hừm, một bữa sáng chẳng tệ tí nào. Thay vì món bít- tết bảy ba bốn tám tào lao mà cô nàng Trát Men quý hóa đang nhâm nhi đây này.
À, nói một chút về cô nàng, đến cả ăn còn hếch cằm một trăm tám mươi độ như thế, nàng ta thấy không mỏi à?
“Nhìn như con bệnh ấy!”
“Nó làm tao nhớ vài thứ... tụi mày có liên tưởng đến không? cứ như thể cái bồn cầu mất nắp vậy!”
“Mặc xác cô nàng đi, cô nàng chỉ thèm hào hoa quá thôi!”- tôi nhét thêm một muỗng thữ ăn vào miệng-”con gái mà ăn còn hơn con heo, hừ, đáng yêu thật!”
Ngày học cứ thế trôi qua và tôi cứ phải thấy cái cằm cao ngạo lên, ờ, chắc tại cô nàng ngửi được mùi hôi trên cơ thể mình, hừm!
Quay lại chủ đề chính, khi mà chúng tôi- tôi và hai cô bạn, đặt chân đến LD. Người trông có vẻ đông đúc và gã thì trông như vừa tắm xong với những giọt thơm mùi dầu gội còn vương.
Mùi chanh thơm ngát, mát lành và tươi trẻ.
“Em đến rồi à?”- gã cười, y hệt như mọi khi gặp nhưng cũng đượm hoài niệm.
------..------..------
Canh thời gian cô đến, gã vội tắm táp, rửa trôi mùi mồ hôi bẩn thỉu cùng mùi đất vương do vụ đập lộn ban sáng.... à không, gọi là một vụ trừ khử thì đúng hơn.
Ả Jasmenya đúng là không tầm thường, dù cô nàng đó còn có chút non trẻ. Nhưng dù sao đi nữa, đã muốn động đến người con gái của gã, thì gã nguyện nhuốm máu toàn nhân loại.
Xà phòng mùi chanh nồng mà gã cực ghét, nhưng cũng không muốn bỏ, vì có ai đó đã nói, cô yêu mùi chanh mát này.
Gã nhíu mày, tuy vậy nó thật nồng.
Sửa soạn đàng hoàng tử tế, gã cảm thấy thật ngu ngốc với cái áo trơn màu cam với cổ chàm.... sao nhỉ? Quá trẻ trung.
Tầm hai phút sau khi có một bộ dạng đàng hoàng, cô đến..
“Thầy, có chuyện muốn nói sao?”
“Em vào đây một chút!”
Phòng khách của gã, theo màu cô thích, thức uống gã pha theo vị cô yêu...
Mọi thứ, mọi thứ là vì cô
“Thầy muốn nói gì?”
“Còn tùy vào em muốn biết bao nhiêu!”
“Sao lúc nào cũng là sữa hạnh nhân chứ? Thật nhàm chán!”- tuy vậy cô vẫn uống ngon lành.
“Ồ! Em ăn thêm bánh chứ?”
“Không!”- cô nhàm chán ngã lưng ra-'' nói đi, thầy muốn nói cái gì?”
“Còn tùy thuộc vào em muốn nghe cái gì!”
“Thầy biết gì về Trát Men và lũ bạn của cô ta?”
“Jasmenya..... cô ta là đại tỷ giang hồ!”
“Ba cái bang phái xàm quần ấy hả?”
“Đại loại vậy!”- gã cười-” bang Black_Paradise!”
“Nó là cái méo gì thế? Bờ- Nách- Panh- Ra- Đũy- Sệ?”
“..... có ai nói vốn tiếng anh của em rất hài hước chưa?”
“.... không hay à?”
“.... “
“Rồi sao nữa vậy? Thầy nói thêm đi! Ngoài là đại tỷ Bờ-Nách bang ra, cô ta còn là gì nữa.... em nghĩ thầy có cả một tập hồ sơ cho vụ này chứ!”
“Về căn bản là có!”
“Đưa em!”- cô nhận mất tờ giấy từ gã, đọc to-” Nguyễn Tuyết Băng... ờ, Trát Men Y Nha, tốt nghiệp đại học Động Kinh số một thế giới..”
“Là The King!”
“Ồ! Đoc nhầm ý mà,... là cháu gái của gia tộc hoàng gia Đái-Mòn số một thế giới...”
“Diamond....”- gã chịu thua rồi, trí tưởng tượng của cô gái này...
“Ờ.. đại tỷ bang Bờ....”
“Black_Paradise!”- gã thở dài-” không hiểu luôn, em không sợ sao? Cô ta quá quyền lực và nông nổi. Và bây giờ cái người lắm ô dù đó đang hướng về em đó!”
“Thì sao?”
“....em không sợ sao?”
“Tại sao em phải sợ?”-cô cười
______..._____...______
Tại sao tôi phải sợ?
Khi tôi biết gã đã đưa cho tôi những thông tin nay, chính là tôi biết gã đã chuẩn bị đầy đủ lắm!
Tại sao tôi phải sợ?
Khi tôi biết trên đời này còn có một chàng trai không cùng dòng máu luôn quan tâm tôi?
Gã nhìn tôi, mím môi suy nghĩ rồi thở dài.
“Anh muốn nói gì sao?- tôi hỏi
“Jasmenya rất mạnh... nhưng không có nghĩa là toàn năng tài giỏi!”
“Và....”
“Và dù có điều gì xảy ra, anh chỉ muốn em biết, rằng anh luôn ở đây, bên cạnh em!”
Gã tiến lại, ôm tôi vào lòng.
Ấm và to.
“Anh ở đây, luôn luôn ở đây!”
Gã và thứ tình cảm đó... thật ra, tôi hiểu mà!!!
P/s: mai thi rồi T_T
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...