Tân Phương Phương đứng dưới mái hiên trú mưa, nghe Tinh Thu bên cạnh kể chuyện về bản thân, nàng hơi đồng cảm mà thở dài nói: Hóa ra Tinh Thu có ca ca, cùng ca ca mình trải qua nhiều chuyện khó khăn như vậy, những cố gắng bỏ ra lại không có kết quả, cứ gặp phải nơi khổ.
Nhưng Nam Quán kia cũng quá bất công.
Nhiều năm như thế đã quen rồi, đối diện với thế gian này, người bần hàn như chúng ta chỉ có thể nỗ lực nhẫn nhịn, chứ không thể đòi lấy công bằng được.
Tinh Thu chẳng có ý vị nói, khóe miệng nhạt nhòa mỉm cười, nét mặt miễn cưỡng vui vẻ.
Sau đôi mắt đang nhìn mưa rơi của Tinh Thu tự nhiên chuyển hướng đến Tân Phương Phương, xong cất giọng hỏi: Không nói chuyện của ta nữa, Cộc Lan cô nương vừa mới vào Kinh Thành sao? Tại sao lại đến đây vậy?
Tân Phương Phương được hỏi, tức thì cười cười, chậm rãi đáp: Thật ra không hẳn, ta sống ở khu rừng ngoại thành, thi thoảng đốn củi vào trong thành để bán kiếm chút tiền thôi.
Hôm nay cũng như mọi khi, chỉ là bán hết củi thấy trời còn sớm nên dạo quanh trên đường, vô tình thấy chỗ này có chuyện náo nhiệt mới tò mò chen vào xem.
Nghe Tân Phương Phương kể lại, Tinh Thu xem như hiểu thấu.
Đối phương ngoài dung nhan cổ quải ra cũng là dạng người bình thường, tuy nhiên sau chuyện vừa rồi thì Tinh Thu nhận thức dáng điệu con người này rất mạnh mẽ nghĩa khí, ngân châm gì trên tay còn lợi hại, cứu được người khác.
Nếu không phải sự xuất hiện của đối phương, e rằng mình sẽ tiếp tục bị sỉ nhục, bị trêu ghẹo, chả qua là những kẻ bị đánh chạy kia có thể ghi hận mà trở về Nam Quán nói với người phía trên, có khi đổ hết tội lên đầu hai huynh muội họ.
Có điều ơn cứu giúp của Cộc Lan không thể phủ nhận, dù sao cũng là tốt đẹp nên ghi nhớ.
Nghĩ nghĩ, Tinh Thu cảm thấy tin tưởng, quyết định cùng Tân Phương Phương kết xuống bằng hữu.
Thế là cả hai nữ tử nói chuyện qua lại cho đến khi trời tạnh mưa.
Hai người từ biệt nhau mỗi người một hướng, Tân Phương Phương và Lâm Khắc trở về Tân Phủ.
Nhị tiểu thư, tư chất của người không tệ, nếu người có ý học võ phòng thân thì cứ hỏi ý đại nhân...!Lâm Khắc bỗng đưa ra ý kiến, ánh mắt nhìn Tân Phương Phương đang nhảy tưng tưng bên cạnh.
Tân Phương Phương nghe, nàng hơi ngừng bước chân lại, đáy mắt suy tư đôi chút rồi nghiêm tức hướng Lâm Khắc hỏi: Ta có thể học thật chứ?
Thật ra nàng từng có ý học võ rồi, nhưng là e ngại bệnh trên người, do Hữu Ly thúc từng căn dặn nàng không được làm gì quá sức, tránh cho thân thể suy yếu chống cự không nổi vào những lần phát bệnh.
Với cả cũng chẳng biết bản thân có tố chất hay không, nay nghe Lâm Khắc nói vậy, làm nàng thấy mình có thể.
Tập võ suy cho cùng là một trong những cách rèn luyện thân thể khỏe mạnh, biết đâu có ích chứ không phải hại gì.
Lâm Khắc không biết suy nghĩ của Tân Phương Phương, chỉ đơn giản cho rằng nàng không có tự tin nên đáp: “Không gì là không thể, chỉ do Nhị tiểu thư có cố gắng không thôi.”
“Được, chờ khi mọi việc ổn thỏa đã.” Tân Phương Phương mỉm cười gật đầu.
Hai con người sau im ắng đi thêm đoạn đường, Tân Phủ mau chóng hiện trước mắt, không chỉ vậy, mấy chú cẩu con lần lượt xuất hiện, chúng thi nhau chạy về phía Tân Phương Phương.
Mỗi một con đều ở dưới chân nàng, không đòi bế thì cứ cọ đầu cọ đuôi vào chân nàng.
Nhiệt tình đến nỗi Lâm Khắc bên cạnh vạ lây, bị vài con cẩu quấn lấy.
Khiến Lâm Khắc không nhịn được hỏi: “Nhị tiểu thư, cẩu của người có cắn bậy không vậy?”
Mấy con cẩu đen bám chân Lâm Khắc không buông, có con đã há miệng cắn đùa, tuy nhiên chúng vẫn là mềm mại, đáng yêu vô hại nên Lâm Khắc chỉ xua đuổi nhẹ nhàng.
Đáng tiếc lũ cẩu con lại không thấu hiểu lòng người, tưởng hành động của Lâm Khắc là đùa vui, lại càng nồng nhiệt tiến tới.
Tân Phương Phương một bên nhìn Lâm Khắc và đàn cẩu con, người tránh né, kẻ xâm lược, nhịn không được bật cười trả lời: “Chúng không cắn mạnh đâu.”
...
Ban đêm.
Tân Cầm Nhi từ trên giường động đậy ngồi dậy, ánh hướng về phía cửa đang dần mở, trông thấy dáng người quen thuộc thì lập tức nở nụ cười gọi: “Tỉ tỉ, tỉ trở lại rồi sao?”
“Ừ, thế nào, đã có ai thay thuốc cho muội chưa?” Tân Phương Phương trở về bộ dạng tiểu thư, đi đến bên cạnh hỏi han Tân Cầm Nhi.
“A Hương vừa thay cho muội xong, tỉ tỉ vết thương trên người cùng chân tỉ chưa khỏi, mà đi đâu lâu như vậy mới về?” Tân Cầm Nhi vừa đáp lại vừa hỏi.
Đối diện với câu hỏi này, Tân Phương Phương không che giấu gì, thẳng thắn trả lời: “Thương thể của tỉ đỡ rồi.
Tỉ là đi thăm dò huynh muội Tinh Thược, muốn từ chỗ muội muội hắn là Tinh Thu điều tra sự tình.”
Tân Cầm Nhi nghi hoặc, chốc lát mở miệng: “Tinh Thu? Là tiểu cô nương yếu đuối, y phục rách nát ở Nam Quán?”
“Là ả.”
Tân Cầm Nhi nghe thế cau mày, trong đầu suy nghĩ đến một cảnh tượng bản thân bị Tinh Thu cùng Tinh Thược đem lên giường.
[Hôm nay là sinh nhật của Pi, thời gian qua không ra truyện là vì đang viết một bộ truyện, tặng chính mình vào ngày sinh nhật này.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...