Tân Phương Phương sợ Hắc Y Nhân giấu độc trong miệng rồi tự sát, nên vội nói: "Lâm Khắc, đánh ngất hắn ta!" Nàng đây muốn xem kẻ liều thân nói chết cùng mình là người nào, đậu má! Tên tiểu nhân chém đau thấy bà cố nội.
Lâm Khắc nghe lời, đánh ngất Hắc Y Nhân.
Mắt đẹp nhìn Hắc Y Nhân bất tình ngã dưới đất rồi lại trông vết chém dài, đang rỉ máu trên tay, Tân Phương Phương bất giác hít vào ngụm khí lạnh, cảm giác đau đớn lan truyền từng dây thần kinh trong người.
"Mau gọi đại phu!" Thừa Tướng nói rồi đến gần Tân Phương Phương xem xét, ánh mắt không tránh khỏi xót xa.
Đêm khuya thanh vắng, Tân Phủ hỗn độn, lúc Huyền Uyên Thành biết chuyện từ miệng thuộc hạ truyền tới, chàng hơi híp mắt, trầm giọng hỏi: "Dạ Âm không phải luôn âm thầm ở cạnh Phương Phương sao? Đừng nói với ta rằng Dạ Âm như sơ xuất đợt trước, để kẻ khác hại đến Phương Phương thêm một lần.
"Người thuộc hạ kia sợ sệt, trán đổ mồ hôi, sống lưng thì lạnh ngắt, hắn ta cuối cùng ngập ngừng đáp: "Thuộc hạ ở bên ngoài Tân Phủ canh giữ, nên không biết tình hình phía trong!"Nghe thế, Huyền Uyên Thành cau mày, hồi lâu chàng nhàn nhạt nói: "Đi gọi Dạ Âm.
"Người thuộc hạ như được giải thoát, lập tức lui ra.
Chờ cảnh cửa lần nữa được mở, bóng dáng nữ tử bước vào, chầm chậm quỳ xuống trước Huyền Uyên Thành kêu: "Chủ nhân.
""Dạ Âm, ngươi theo ta bao lâu rồi?" Huyền Uyên Thành thấp giọng hỏi, chàng nâng mắt, nhìn Dạ Âm đối diện xa xa.
Dạ Âm một thân huyền y, gương mặt mang mặt nạ chẳng thấy rõ dung nhan, ngược lại để lộ đôi mắt u tối chất chứa sự lạnh lẽo.
Mặc dù bộ dạng âm trầm khiến người e ngại, thế nhưng Dạ Âm đối mặt chàng vô cùng cung kính, cũng nhanh trả lời câu hỏi: "Thưa, được hai mươi năm.
"Huyền Uyên Thành gật đầu, hé miệng tiếp tục: "Vậy ngươi biết rõ quy tắc mà ta định, tội lừa dối, tội mạo phạm chủ nhân, đặc biệt là tội làm trái lệnh, ngươi ắt tự hiểu bản thân phạm phải tội nào.
""Dạ Âm tình nguyện chịu phạt.
" Dạ Âm cúi đầu, tay rút chủy thủ định tự kết liễu chính mình.
Cơ mà chưa làm xong động tác, bên tai lại nghe thấy giọng chàng: "Ta không cần mạng ngươi, ngươi có chết cũng không đổi lại được mỗi tấc thịt Phương Phương đã mất đi, lẫn cả chữ tín nhiệm, chỉ là phủ Ôn Vương ta không chứa nổi ngươi nữa.
"Chàng mặc kệ vì lí do gì Dạ Âm làm như vậy, một khi gây chuyện, tỉnh táo nhận trừng phạt như giờ, là đã có tâm tư riêng, một ngày nào đó chẳng biết chừng nghĩ tới phản bội chàng.
Đáng tiếc hai mươi năm gắn bó, quy tắc cách đối xử sớm quen thuộc nhau, chưa từng bắt buộc người bên mình làm việc dính dáng ân oán liên quan tới đối phương.
Hơn nữa nếu đối phương hoàn thành không được chức trách, có thể nói ra để chàng giải quyết.
Tức Dạ Âm có quyền từ chối nếu không thích, chả qua người này cố tình im ắng làm ra hành động, khi bỏ mặc cho người khác bắt Phương Phương nàng, hiện tại bỏ qua an nguy của nàng, đây đích xác là chán ghét Phương Phương.
Chàng càng không cần kẻ có lòng hại thê tử mình, không cần tốn công sức giằng buộc Dạ Âm làm ngơ thê tử của mình hai lần này phải phục tùng.
Kẻ đã tổn thương lần một, vĩnh viễn chỉ quá tam ba bận, như thế chàng không có đủ rộng lượng mà dung thứ.
Huyền Uyên Thành nghĩ, dứt khoát lại tuyệt tình, bên này Dạ Âm mở to mắt, không thể tin được nhìn chủ tử trước mắt mình, "Chủ nhân, ngài làm vậy còn tàn nhẫn hơn là giết chết thuộc hạ!"Dạ Âm bắt đầu cứng rắn thốt lên: "Tân Phương Phương đó có gì xứng đáng để ngài vứt bỏ một thuộc hạ trung thành hai mươi năm? Vả lại Tân Phương Phương căn bản không thích ngài, nàng ta hoàn toàn chỉ giả vờ cho ngài bảo vệ mạng của nàng ta, vốn dĩ người trong lòng Tân Phương Phương là nam nhân tên Hàn Phong Vũ!"Lời Dạ Âm chưa dứt, chàng tức thì cắt ngang: "Ngươi phải biết, đây là Huyền Uyên Thành ta thiếu nợ, ta nợ Phương Phương một đời sống bình thường, cho nên ta nhất thiết bảo hộ nàng ấy, còn phần Hàn Phong Vũ là dĩ vãng trong Phương Phương, ta sẽ không để ý.
"Khi yêu thương một người, là phải tự học lấy tín nhiệm cùng bỏ qua, tin tưởng người kia thật tâm, bỏ qua chuyện không đáng.
Chàng vẫn hiểu rõ điều này, huống chi năm xưa tim chàng cùng tồn tại Diệp Tuyết Chi.
Lời Huyền Uyên Thành rơi xuống, đi kém ánh mắt kiên định, khiến Dạ Âm nhướng mày, im bật.
Chủ tử thật không màng đến Tân Phương Phương từng làm gì! Rõ ràng là Hương Phi năm xưa gây tạo, bây giờ chủ tử tự nhận hết về mình.
Chủ tử vừa là trách nhiệm vừa yêu thích Tân Phương Phương.
Dạ Âm nhận thức ra, biết việc mình làm vô ích, đành quật cường thối lui, hai mươi năm cống hiên cho chủ tử, mãi mãi không bằng được kẻ sắp cùng ngài ấy kết tóc.
Huyền Uyên Thành đưa mắt nhìn bóng lưng Dạ Âm, trong lòng suy xét ban đêm có nên hướng Tân Phủ thăm Tân Phương Phương hay không!.
Mười ngày, ngày Thành Hôn giữa Ôn Vương và Tân nhị tiểu thư cuối cùng diễn ra.
Hoa đỏ rải đầy đường, kèn trống pháo nổ đan xen, mọi người ở Kinh Thành đứng bên đường, tận mắt trông thấy trong đoàn người, Ôn Vương thân hỉ phục hoa lệ, cao nhã cưỡi ngựa đích thân đón rước tân nương của mình.
Hôm nay uyên ương kết đôi, cả bầu trời hoan hỉ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...