Editor: Tuyết Nguyệt Lam
"Cậu nói cho tôi biết, tới cùng là chuyện gì xảy ra. Mấy hộ dân bị cưỡng chế làm sao có thể đồng ý dời đi!" Trán Trình Chí Dũng nổi gân xanh, ném văn kiện lên trên mặt trợ lý kia.
Trợ lý nơm nớp lo sợ giải thích, "Trình tổng, tôi đã tìm vài tên côn đồ đến mảnh đất làng du lịch gây sự, nhưng mỗi lần muốn đánh nhau đều vừa lúc có người xuất hiện. Tôi hoài nghi..."
Trình Chí Dũng lớn tiếng quát, "Tôi không thích nghe cậu lấy cớ! Tôi giao cho cậu việc nhỏ vậy mà cậu cũng làm không được, tới cùng là cậu đang làm gì!"
"Nhưng Trình tổng, tôi cảm thấy chuyện này..."
"Cậu ngậm miệng lại!" Cơn tức của Trình Chí Dũng càng thêm lớn.
Trợ lý thấy Trình Chí Dũng bước đi thong thả, mặt âm trầm, sợ tới mức đứng ở một bên không dám nói thêm nữa.
Con nhóc này vận khí đúng là tốt! Trình Chí Dũng hung hăng nghĩ.
Hàn Mai Mai nhìn trên màn hình, X gửi ảnh chụp cho cô, không khỏi tắc lưỡi, không nghĩ tới người đàn bà này lại không an phận như vậy.
Trên ảnh chụp, Từ Mỹ Phụng và người đàn ông bên cạnh cử chỉ thân mật, vừa thấy liền biết quan hệ không tầm thường, vấn đề là người đàn ông trong mỗi tấm hình đều không cùng một người, và không có người nào là ba cô.
X vừa lúc gọi tới, Hàn Mai Mai tiếp máy.
"Hàn tiểu thư, ảnh chụp cô đã nhận được chưa? Tôi điều tra thấy Từ phu nhân này và những người đàn ông đó vẫn luôn bảo trì quan hệ thân mật, có ông chủ công ty, chủ quán bar, còn có huấn luyện viên phòng tập thể thao ... Bất quá Từ phu nhân đều rất cẩn thận, đều thừa dịp ba cô đi làm mới vụng trộm ở bên ngoài gặp bọn họ, cũng không mang về nhà của bà ta, mà cũng không qua đêm bên ngoài..." Ở đầu bên kia điện thoại X báo cáo kết quả anh ta điều tra được, nó cũng khiến anh ta chấn động, đã làm tiểu tam còn ra ngoài ăn vụng.
Hàn Mai Mai cẩn thận nghe xong, chậm rãi nói, "Lần này những gì anh tra được, tôi cực kỳ vừa ý, số tiền còn lại tôi sẽ gửi qua tài khoản cho anh. Anh cứ tiếp tục theo dõi bà ta, nếu bà ta có hành động gì, phải báo cho tôi biết."
Trình Chí Dũng và Từ Mỹ Phụng quả nhiên là trời sinh một đôi, hai người đều là tiện nhân.
Hàn Mai Mai có chút tò mò, nếu Trình Chí Dũng biết người đàn bà theo mình hai mươi năm, ông ta lại còn có tâm tư muốn kết hôn, lại cho ông ta đội nón xanh bao năm như vậy, không biết sẽ như thế nào?
Cô có chút chờ mong.
Cô vừa tắt máy tính, trợ lý Triệu liền gõ cửa vào.
"Hàn tổng, vừa rồi Vương tổng bên kia phái người nói cho chúng ta biết, ông ta không muốn hợp tác với công ty chúng ta nữa." Khuôn mặt trợ lý Triệu vốn không chút thay đổi sắc mặt cũng có chút lo lắng.
Nhìn ra được vấn đề này thật sự là cực kỳ khó giải quyết.
Vương tổng này coi như là lão đại trong ngành kiến trúc, trước đây cũng cùng Hàn thị hợp tác vài hạng mục lớn, vốn thứ hai tuần sau sẽ ký hợp đồng, hiện tại đột nhiên nói không hợp tác, muốn bọn họ dưới tình huống cấp bạch đi đâu tìm người có thể đầu tư tất cả công trình làng du lịch đây?
Hàn Mai Mai trầm ngâm, "Lần trước không phải đàm phán rất tốt sao? Sao đột nhiên lại muốn hủy bỏ? Hay Vương tổng có gì bất mãn với chúng ta, nếu là như vậy, chúng ta có thể bàn lại."
"Bên chúng ta cũng hỏi, bên kia trả lời rất mập mờ, vẫn không cho câu trả lời cụ thể, chỉ nói hợp đồng không có vấn đề gì..." Trợ lý Triệu cũng nghĩ mãi không ra, tới cùng vấn đề là ở chỗ nào.
Hàn Mai Mai trầm mặc một hồi, nói, "Chú giúp tôi hẹn Vương tổng cùng ăn cơm, càng nhanh càng tốt, chú hủy bỏ hết lịch trình ngày hôm nay của tôi đi."
"Được." Trợ lý Triệu dừng một chút lại nói thêm, "Hàn tổng, về cái tên Trường Xuân Đại Hà, bên chúng ta tìm không thấy người."
"Tìm không thấy người?" Lông mi Hàn Mai Mai khẽ chớp.
"Bên chúng ta đã tới nhà của cậu ta, cũng có tìm hiểu quan hệ bạn bè của cậu ta, nhưng cậu ta giống như đột nhiên bốc hơi khỏi Trái Đất vậy."
"Tôi biết rồi." Xem ra đối phương cũng rất chu đáo.
Người sau lưng chuyện này khiến cô có chút tò mò. Nhưng hiện tại Hàn Mai Mai có chuyện quan trọng cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm người đó nữa.
"Không nghĩ tới Hàn tổng lại tự mình gặp tôi, tôi thật sự là vinh hạnh nha." Vương tổng là một người đàn ông ngoài năm mươi mặt mũi hiền lành, mà còn cực kỳ thấp, Hàn Mai Mai đi giày cao gót đứng ở bên cạnh ông ta đều phải cúi đầu nhìn ông ta.
"Vương tổng, ông vẫn là bạn hợp tác lâu năm của công ty chúng tôi, theo lý thuyết tôi nên đến chào hỏi ông từ sớm. Chỉ là hiện tại tôi mới vừa tiếp nhận công ty, có rất nhiều chuyện phải làm, nên không có thời gian tới, vừa lúc hôm nay hân hạnh được cùng ăn cơm với ông." Hàn Mai Mai cười nói.
"Đâu nào, đâu nào, nên là tôi đi tìm Hàn tổng mới đúng. Không nghĩ tới Hàn tổng tuổi trẻ như vậy đã quản lý công ty tốt như vậy. Tôi và ông nội cô còn có ba cô đều rất quen thuộc, quan hệ cũng rất tốt, lần sau có thể cùng ăn cơm." Vương tổng vui tươi hớn hở nói.
"Tôi kinh nghiệm còn thấp, có nhiều chuyện vẫn phải nhờ ông chỉ bảo nhiều hơn. Kỳ thật hôm nay tôi biết về chuyện hợp tác giữa hai công ty..."
Hàn Mai Mai còn chưa nói xong, đã bị Vương tổng cười ngắt lời, "Hàn tổng, trước đừng nhắc đến chuyện này. Tới, chúng ta ăn cơm trước. Đồ ăn ở đây rất ngon đó, Hàn tổng, cô nhất định phải nếm thử."
Nhà hàng bọn họ hẹn là nhà hàng Bích Hải, rất có tiếng trong thành phố, nguyên nhân nhưng lại là bởi vì giá cả nơi này rất cao, nhưng càng như thế, ngược lại mọi người càng đổ xô vào, lấy mời khách ăn cơm ở Bích Hải làm vinh dự.
Hàn Mai Mai đành phải nuốt những lời còn lại vào bụng, sau đó chậm rãi ngồi xuống, cười nói chuyện với ông ta.
Người phục vụ rất nhanh liền mang đồ ăn lên, hương vị trái lại rất ngon, nhưng Hàn Mai Mai không có tâm tư, chỉ ăn vài miếng.
Hàn Mai Mai vài lần muốn mở miệng nói về chuyện hợp tác, đều bị Vương tổng không lạnh không cứng kéo trở về.
Cô không khỏi có chút bực mình, đừng nhìn Vương tổng này một bộ người hiền lành cười hì hì, nhưng Hàn Mai Mai tiếp xúc mới phát hiện ông ta là một lão già lươn lẹo.
Cơm ăn không bao lâu, Hàn Mai Mai trái lại bị bắt uống hai ly rượu, mặt cũng có chút nóng lên, cô biết hiện tại thể chất cô uống thêm sẽ say, cho nên khi rửa mặt, ở bên ngoài chờ một lúc, để thanh tỉnh đầu óc.
Lúc trở lại, thấy bóng lưng Vương tổng đứng bên bồn hoa gọi điện thoại.
Hàn Mai Mai do dự một chút, vẫn tiến lên chờ ông ta nói chuyện điện thoại xong, lại nói về chuyện hợp tác.
"Ông Trình, đúng, tôi và con gái ông cùng ăn cơm. Tôi biết, cái gì tôi cũng sẽ không nói. Ông yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ không đáp ứng nó hợp tác với công ty các người..."
Thời điểm Hàn Mai Mai sắp đi vào nghe thấy vậy...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoàng Mao: Chuyện lão Đại Microblogging đã được áp xuống rồi. Đây là người phía sau màn.
Lạc Thần Dật vi khẽ cau mày: Là cô ta? (là một kẻ, sau này muốn cướp đàn ông của Mai tỷ, bật mí thế thôi)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...