Edit: Tuyết Nguyệt Lam
Đôi mắt Trình Khả Hinh ngập nước nhút nhát nhìn Hàn Mai Mai, sau đó liều mạng lắc đầu.
Mẹ Ngụy liếc mắt một cái, mày nhíu quay đầu hỏi Hàn Mai Mai, "Mai Mai, là như vậy sao?"
Hàn Mai Mai biết hiện tại cô nói không phải cô đẩy, chỉ sợ cũng không có ai tin, cô ở trong mắt người khác là người chị ác độc, mà Trình Khả Hinh lại là Bạch Liên Hoa thuần khiết, bị ủy khuất vẫn còn thay người khác che giấu.
Lửa giận của Hàn Mai Mai từ từ bình ổn, bình tĩnh suy nghĩ một phen.
Sợ là Trình Khả Hinh cố ý nghĩ muốn chọc giận cô, sau đó chuyện này sẽ trở thành thật. Để cho mọi người cho rằng cô là một người tính cách ngang ngược, đại tiểu thư chua ngoa đanh đá đi.
Chỉ sợ hi vọng của cô ta sẽ thất bại rồi, Hàn Mai Mai muốn mở miệng.
Người hầu nhà họ Ngụy đứng bên cạnh khóc nức nở nói, "Phu nhân, vừa rồi là tôi không cẩn thận đụng phải Trình tiểu thư. Tôi thật sự không phải cố ý..."
"Là như vậy sao? Vậy sao hiện tại cậu mới nói?"Mẹ Ngụy có chút hoài nghi nói.
"... Tôi vốn có chút lo lắng... Đặc biệt thấy vị tiểu thư này khóc đến thương tâm như vậy... Nhưng... Lại sợ vị tiểu thư này hiểu lầm Hàn tiểu thư..." Người hầu băn khoăn bất an nói.
Kỳ thật tâm tư của cô ấy mọi người cũng có thể hiểu, dù sao người tới nơi này đều là không có tiền thì cũng có quyền, cô ấy là một người hầu làm sao có thể đắc tội được?
Trình Khả Hinh vùi đầu trong ngực, nhẹ giọng khóc, không có vì chính mình biện giải.
"Khả Hinh, vì sao cô nói là Mai Mai va vào cô?" Mẹ Ngụy có chút khó hiểu nhìn Trình Khả Hinh. (khó hiểu quá mẹ Ngụy nhỉ)
Trình Khả Hinh như tiểu bạch thỏ bị hoảng sợ, nước mắt tuôn rơi, không dám nói lời nào.
Nhìn bộ dạng này, thật sự là làm người ta thương tiếc.
Có người khiếm nhã hoài nghi, người hầu này có phải do Hàn Mai Mai mua chuộc hay không.
"Tới cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Nói đúng là nha, cô gái kia sao lại không nói lời nào."
"Nếu như thật sự bị khi dễ, cũng không thể nhẫn nhịn như vậy chứ."
"..."
"Vừa rồi Mai Mai luôn nói chuyện với ta, làm sao có thể đẩy cô." Ngụy lão thái thái luôn đứng bên cạnh nhìn nhịn không được lên tiếng.
Trình Khả Hinh vẫn cúi đầu, không ai thấy, mặt cô ta lập tức liền trắng bệch.
Tất cả mọi người yên lặng lại, nhân phẩm Ngụy lão thái thái tất cả mọi người đều biết, không có khả năng đi giúp Hàn Mai Mai gây khó dễ một cô gái.
Nói như vậy, đây thật sự không phải Hàn Mai Mai làm?
"Mẹ, thật sự là như vậy sao?" Mẹ Ngụy lại xác nhận một lần.
"Con là không tin ta nói à?" Lão thái thái có chút không vui.
Mẹ Ngụy sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói, "Đâu có. Làm sao có thể."
Bà ngẩng đầu không vui nhìn Trình Khả Hinh.
Mọi người đưa ánh mắt đặt ở trên người cô ta, muốn nhìn xem cô ta sẽ giải thích như thế nào.
"Kỳ thật cháu cũng không biết, bởi vì vừa rồi chị đứng bên cạnh cháu, cách cháu gần nhất, cho nên cháu cũng vì... Cháu tưởng rằng chị không cẩn thận..." Trình Khả Hinh cúi đầu xấu hổ nói.
Thì ra là như vậy, mọi người nhìn thấy Trình Khả Hinh cũng có khó chịu. Tuy cô ta không nói gì thêm, nhưng cứ khóc như vậy lại khiến mọi người đi sai đường, còn tưởng rằng Hàn Mai Mai là cố ý làm khó dễ cô ta, đều thay cô ta có chút kêu oan.
Mọi người chung quanh nhỏ giọng oán giận đều lọt vào tai cô ta, Trình Khả Hinh không biết vì sao, rõ ràng chịu ủy khuất là cô ta, vì sao không ai giúp cô ta? (ai bảo ngươi đi vu oan Mai tỷ nhà ta làm chi, ngu cho chết)
Ngụy thái thái cau mày nhìn cô gái này, nếu không phải vừa rồi bà đứng bên cạnh nhìn, nhất định sẽ tin phần biểu diễn đặc sắc vừa rồi của cô ta. Bộ dạng yếu đuối khiến cho mọi người đều nghiêng về phía cô ta, cô gái này quả thật là không đơn giản, chỉ là một đứa con gái nuôi, cô ta lấy đâu ra lá gan như vậy...
Kỳ thật trước đây bà đối với Hàn Mai Mai cũng không phải cực kỳ thích, cảm thấy tính tình của cô quá ngang ngược, mà còn quá mức điêu ngoa, tuy bà cũng biết Hàn Mai Mai cực kỳ thích cháu trai bà cũng tận lực lấy lòng bọn họ, nhưng luôn luôn không thích đến đây.
Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy con bé này, liền cảm thấy có chút không giống, nhìn cũng thấy so với trước kia thư thái hơn. Trước kia cảm thấy cằm cô quá cao, không có thanh nhã ngược lại có chút hơi thở kiêu căng, hiện tại nhìn lại trái lại thuận mắt rất nhiều. Cử chỉ cũng không quá lấy lòng như trước kia, trái lại tự nhiên thanh thản.
Làm việc cũng không có lỗ mãng như trước, chuyện hôm nay nếu đặt vào trước kia, Hàn Mai Mai nhất định sẽ bất chấp tất cả đánh cho đối phương một trận, hiện tại lại khí định thần nhàn, không chút hoang mang.
Nếu là làm cháu dâu của bà, cũng không phải không tốt, nhưng cuối cùng thì người mà Nhất Minh thích vẫn tốt hơn.
"Thật xấu hổ, vừa rồi đều là tôi không cẩn thận, làm hại cô thành ra như vậy. Cô có thể tha thứ cho tôi hay không?" Cô người hầu kia đi đến trước mặt Trình Khả Hinh thành khẩn nhận lỗi.
Biểu tình Trình Khả Hinh ngưng trọng, sau đó lau nước mắt, yếu đuối nói một câu, "Không sao, kỳ thật tôi không có chuyện gì."
Cô người hầu kia nghe thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn mẹ Ngụy chờ mẹ Ngụy xử phạt.
Mẹ Ngụy trầm mặc một hồi, sau đó nói, "Nếu hiểu lầm cũng đã rõ ràng rồi. Thấy cô thành thực, liền phạt một mình cô quét sạch sẽ chỗ này."
Cô người hầu kia nghe thấy vậy như lấy được đại ân xá, liên vội cúi đầu nói cảm ơn.
"Khả Hinh, tôi cho người dẫn cô đi đổi bộ quần áo mới." Mẹ Ngụy đối với Trình Khả Hinh nhu hòa nói.
Người hầu tất cung tất kính (kính cẩn lễ độ) dãn Trình Khả Hinh đi thay quần áo.
Đám người cũng tản ra hết...
Dọc theo đường đi Trình Khả Hinh nhịn không được hết nhìn đông lại nhìn tây, nhà họ Ngụy này thật đúng là lớn. Ngay cả phòng khách cũng trang hoàng xa hoa như vậy.
Nơi cô ta và mẹ cô ta sống so với chỗ này thì thật quá keo kiệt (cái gì cũng có giá của nó hết), chỗ ở của cô ta thực ra là xóm nghèo. Nếu cô ta có thể sống ở đây thì tốt rồi.
"Trình tiểu thư, bên trong có phòng tắm, cô ở trong này tắm rửa đi. Tôi đi cho cô một bộ quần áo."
Trình Khả Hinh gật đầu một cái, sau đó liền đi phòng tắm tắm rửa...
"Sao, cháu thấy thế nào?" Mẹ Ngụy vụng trộm kéo Hàn Mai Mai đến một góc tối nói.
"Dì, chuyện này sẽ không phải do dì bày ra đó chứ." Hàn Mai Mai kinh ngạc nói.
"Hừ, dì chỉ là muốn trừng trị con bé thối tha đó thôi." Mẹ Ngụy mang theo vài phần dương dương đắc ý. “Tuy quá trình không giống với kế hoạch định trước, nhưng kết quả vẫn là một dạng. Mai Mai, dì làm không sai chứ." Mẹ Ngụy một bộ ‘cháu mau mau khen ngợi dì đi’.
Hàn Mai Mai có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới mẹ Ngụy lại dụng phương thức này giúp cô, nhưng bà cũng là có lòng tốt, Hàn Mai Mai đương nhiên không thể nói gì, cũng phụ họa vài câu.
"Không nghĩ tới cô ta lại dám vu oan cho cháu. Quả nhiên tâm tư không đơn thuần, về sau cháu phải cẩn thận chút." Mẹ Ngụy thu hồi biểu tình vừa rồi, nghiêm túc dặn dò.
Hàn Mai Mai gật đầu thật mạnh, nữ chủ so với trong tưởng tượng của cô thật đúng là không giống nhau...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...