Edit: Tuyết Nguyệt Lam
"Phốc đông" một tiếng, Hàn Mai Mai nghe thấy âm thanh phía sau, liền thấy Trình Khả Hinh ngồi sững trên đất, trên người đều là bơ, mà bánh ngọt bên cạnh đã sớm nát bét rồi.
Cảnh tượng này thật sự cực kỳ buồn cười, Hàn Mai Mai nhịn không được cười ra tiếng.
"Người này là ai vậy? Quá khôi hài?"
"Chưa gặp bao giờ, có ai quen không?"
"Nghe nói là con gái nuôi nhà họ Hàn."
...
Trình Khả Hinh vẫn cúi đầu, quần áo hoa lệ hủy đi, trang điểm tinh mỹ cũng hủy đi, không cần soi gương cô ta cũng biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu chật vật. Hiện tại cô ta là một truyện cười. Nước mắt không tự giác theo đôi má chảy xuống dưới, bả vai cũng hơi hơi run rẩy, vì sao lại thành như vậy?
Tiếng mọi người nghị luận cũng đều dừng lại, kỳ thật bọn họ vốn cũng không có ác ý, không nghĩ tới cô gái này lại khóc lên, nhưng lại khóc đến thương cảm như vậy. Có phải bọn họ có chút hơi quá đáng hay không ? Dù sao con gái nhà người ta da mặt mỏng.
"Em không sao chứ?"
Trên đỉnh đầu Trình Khả Hinh truyền tới một giọng nói dễ nghe, sau đó có một bàn tay đưa một tờ khăn giấy qua.
Cô ta ngẩng đầu, dưới ánh đèn huy hoàng, một người đàn ông diện mạo anh tuấn cúi người ôn nhu nhìn mình.
Tim của cô ta nhảy nhanh mấy nhịp.
Anh hùng cứu mỹ nhân? Hàn Mai Mai ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười. (Mai tỷ cực đểu, thu hết tim trai đẹp trai tốt, còn…)
"Không nghĩ tới Đàm Gia Hi lại được ông già nhà cậu ta thả ra." Hứa Tu Kiệt than thở, không biết anh ta khi nào thì đứng ở bên cạnh Hàn Mai Mai.
"Đàm Gia Hi?"
"Cô không phải nhận thức cậu ta cũng cực kỳ bình thường. Trước kia ở thành phố A cậu ta có tiếng hoa hoa công tử (anh cũng z còn chi), không nghĩ tới bây giờ đã đến nơi này rồi." Hứa Tu Kiệt giải thích, anh ta liếc Hàn Mai Mai một cái nghiêm túc nói, "Cậu ta là một người điên, cô cách xa cậu ta một chút."
Hàn Mai Mai biết tên Đàm Gia Hi này.
Anh ta là một nam phụ trong tiểu thuyết, bộ dáng đẹp trai bức người, gia thế bất phàm. (trong tiền văn các anh đều là nam chủ, mối tên này là nam phụ thôi nha)
Bạn nhất định sẽ hỏi một người đàn ông tốt như vậy, vì sao không láng phéng với nữ chủ ‘người gặp người thích’, mà chỉ là một nam phụ?
Vì đàn ông thích nữ chủ quá nhiều, mà tính cách anh ta còn hỉ nộ vô thường.
Trong tiểu thuyết hôm nay cũng là lần đầu tiên anh ta gặp nữ chủ, lần đầu tiên nhìn thấy nữ chủ anh ta đã muốn có nữ chủ, loại diện mạo thanh thuần, yếu đuối này, khiến anh ta có dũng khí chinh phục dục vọng. Nhưng vì nhón nam chủ một mực bên người nữ chủ, cho nên anh ta vẫn không có cơ hội xuống tay.
Anh ta dây dưa với nữ chủ nhiều lần nhưng đều không thành công, về sau lại bắt cóc nữ chủ, sử dụng các loại đạo cụ thượng nữ chủ một hồi, thời điểm ‘anh ta’ sắp đi vào, nhóm người nam cứu được nữ chủ, sau đó chính gã nam phụ này rất thảm. (ngu lắm, thượng ngay từ đầu thì còn được hưởng chút phúc lợi đằng này lại dùng mấy cái dụng cụ kia chơi cô ta, đến lượt mình ra trận thì bị cướp đi)
Kỳ thật anh ta cũng là vật hi sinh.
Đàm Gia Hi đỡ Trình Khả Hinh từ từ đứng lên.
"Có bị thương chỗ nào hay không?" Anh ta ở bên ta Trình Khả Hinh săn sóc hỏi.
Hô hấp ấm áp lướt qua mặt cô ta, cô ta có chút thẹn thùng lắc đầu một cái, sau đó tránh ôm ấp ra của Đàm Gia Hi .
Đàm Gia Hi ý cười càng sâu.
Cô ta cúi đầu nhìn mũi chân một hồi, sau đó ngẩng đầu đáng thương tội nghiệp nhìn Hàn Mai Mai, "Chị, vừa rồi chị..." Lời còn chưa nói hết, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống. (con chó, đểu vừa thôi nha)
Cô ta khóc một hồi, sau đó lau nước mắt, hít một hơi, bình phục tâm trạng, thành khẩn nói, "Chị, em sẽ không trách chị, em không có chuyện gì, chị yên tâm, đều là bản thân em không cẩn thận..."
Nước mắt che kín đôi má, tóc, giả dạng chật vật, khiến Trình Khả Hinh nhìn qua càng thêm đáng thương.
Mọi người nghe Trình Khả Hinh nói, đều đã hiểu, nhao nhao mang theo bất mãn nhìn Hàn Mai Mai.
Đàm Gia Hi lúc này mới chú ý tới Hàn Mai Mai, trong mắt kinh diễm chợt lóe lên, sau đó một lần nữa đưa ánh mắt đặt ở trên người Trình Khả Hinh. Vẫn là cô gái này hợp khẩu vị của anh ta hơn (may mà Mai tỷ không hợp khẩu vị tên biến thái này), khiến anh ta có dục vọng.
"Đó chắc là đại tiểu thư nhà họ Hàn. Bộ dáng trái lại rất xinh đẹp, nghe nói tính tình không phải tốt cho lắm."
"Thì ra là cô ta đẩy."
"Làm sao có thể khi dễ người ta chứ?"
"..."
Hàn Mai Mai mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì) nhìn Trình Khả Hinh, cô ta có bị chứng vọng tưởng mình bị hại hay không?
Khi nào thì cô đẩy cô ta vậy hả. Thật sự là mạc danh kỳ diệu.
Hứa Tu Kiệt trêu chọc nói, "Lời của em gái hờ này của cô, tới cùng là có ý tứ gì? Sao tôi không nghe thấy ý tứ muốn tốt cho cô nhỉ?"
Hàn Mai Mai bơ anh ta, nhìn Trình Khả Hinh hơi hất mày, "Ý của cô là tôi đẩy cô?"
"Chị, chị không cần lo lắng cho em, em không có chuyện gì. Đều là bản thân em không cẩn thận, tay chân vụng về." Trình Khả Hinh khẩn trương giải thích, sau đó thật cẩn thận nhìn thoáng qua Hàn Mai Mai, giống như sợ cô sẽ tức giận, bất an rụt đầu lại.
Hành động này của cô ta hiển nhiên là càng tô càng đen.
Lần này Hàn Mai Mai là thật tức giận rồi, cô ghét nhất là loại chuyện này, giả vờ đáng thương để nhận sự đồng tình của người khác.
Cô muốn chỉnh lại lời nói của cô ta.
Nhưng chưa có đợi cô hành động, mẹ Ngụy mặt trầm xuống đi tới, lớn tiếng hỏi, "Bên này sao lại thế này?" .
Mấy người phục vụ cúi đầu không dám nói lời nào.
Mẹ Ngụy thấy Trình Khả Hinh chật vật hoảng sợ, chỉ vào cô ta nói, "Azzzi, cái kia, đúng rồi cô tên gì ấy..."
"Dì, cháu tên là Trình Khả Hinh." Trình Khả Hinh nhỏ giọng nhắc nhở.
"A..., đúng đúng đúng, gì gì Khả Hinh, sao cô lại biến thành dạng này." Mẹ Ngụy nói xong cầm lấy khăn tay che mũi, cách xa cô ta một chút.
Trình Khả Hinh lại lập tức rơi nước mắt, nước mắt rơi thẳng xuống dưới, lại che miệng không nói lời nào.
Mẹ Ngụy bị cô ta khóc đến có chút không kiên nhẫn, "Tới cùng sao lại thế này?"
"Đều là bản thân cháu không cẩn thận, làm hại bánh ngọt lão thái thái thành như vậy rồi." Trình Khả Hinh một bên nức nở một bên sợ hãi nhìn Hàn Mai Mai một cái, vẻ mặt bị khi dễ.
"Bánh ngọt có thể mua một cái, nhưng cô có vẻ bị ủy khuất. Cô nói cho tôi biết sao lại thế này? Có phải có ai khi dễ cô rồi hay không hả? Tôi nhất định vì cô phân xử." Mẹ Ngụy trầm giọng nói.
"Dì Ngụy, cháu không có chuyện gì. Dì không cần truy cứu nữa." Trên mặt Trình Khả Hinh che kín nước mắt, điềm đạm đáng yêu nói.
"Hôm nay cô tới đây chính là khách của nhà chúng tôi, chúng tôi sao có thể để cho khách của mình chịu đãi ngộ như vậy, cô bị ủy khuất thì nói ra đi. Tôi nhất định sẽ cho cô một cái công đạo." Mẹ Ngụy ngôn từ nghĩa chính nói.
"Dì Ngụy, thật sự không có chuyện gì. Thật sự không liên quan đến chị (cmm~~~), dì ngàn vạn lần không nên trách chị ấy. Đều là bản thân cháu không cẩn thận, đều đã là lỗi của cháu." Trình Khả Hinh khẩn cầu, lại vụng trộm nhìn Hàn Mai Mai một cái.
Hàn Mai Mai thờ ơ nhìn Trình Khả Hinh tự biên tự diễn, diễn xuất này mà không trao cho cô ta một giải thưởng, thật đúng là không thể nào nói nổi.
"A... ~ nói như vậy là Mai Mai hại cô thành cái dạng này?" Mẹ Ngụy sờ sờ cằm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...