Nghe Tưởng Vệ Quốc nói xong, Sơn Trà không nhịn được mà trợn tròn mắt ở trong lòng, rõ ràng là cô bị người khác bới móc lỗi của cô trước, sao tới trong miệng Tưởng Vệ Quốc việc cô đáp trả lại cũng là lỗi của cô.
Tuy nhiên, cô đương nhiên không sợ hãi trước sắc mặt của Tưởng Vệ Quốc, ngược lại cô còn ngẩng cao cái cổ thon gọn của mình lên nói: “Con không hiểu chuyện ở chỗ nào vậy ba? Chỉ là do con cảm thấy người phụ nữ này có hứng thú với anh rể tương lai của con, cho nên mới giúp dì ấy thẳng thắn đối diện với nội tâm của mình để có thể theo đuổi hạnh phúc của bản thân thôi sao.”
Người phụ nữ này cũng không lớn hơn Chu Bình An bao nhiêu tuổi, bị những lời Sơn Trà vừa nói chọc cho hai má lập tức trở nên đỏ bừng vì xấu hổ, sau đó không khỏi mắng: “Tưởng Sơn Trà, cô nói bậy bạ gì đấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sơn Trà chớp chớp mắt, ra vẻ bản thân không biết gì: “Không phải từ khi tôi đến trong miệng của dì đều là anh rể tôi anh rể tôi, chẳng lẽ không phải là do có ý với anh rể tôi hay sao?”
Những người đang xem trò vui nghe Sơn Trà nói như thế đã không thể nhịn được nữa mà cười rộ lên, lúc này người phụ nữ mới hiểu rõ Sơn Trà không phải là loại người dễ bị ức hϊếp, không khỏi tự cảm thấy bản thân như một trò cười cho tất cả mọi người, cũng không dám ở lại chỗ này xem náo nhiệt, mắng một câu: “Tưởng Vệ Quốc, ông tự xem ông đã dạy ra một đứa con gái tốt như thế nào này!”, rồi nhanh chóng chạy trối chết.
Tưởng Ngọc Trân thấy Sơn Trà lấy Chu Bình An ra để phản kích lại người phụ nữ kia, cô ta tức giận đến mức cả mặt đỏ bừng, lại sợ Chu Bình An tức giận, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt Chu Bình An đang ở trên người của của Sơn Trà, nhìn chằm chằm vào cô đến xuất thần, ngay cả một ánh mắt nhìn cô ta cũng không thèm cho, làm gì có chỗ nào muốn so đo với Sơn Trà cơ chứ.
Lập tức ánh mắt cô ta tối sầm lại vì tức giận, nhanh chóng tiến lên một bước chắn giữa hai người bọn họ, lôi kéo Sơn Trà nói: “Sơn Trà, em nói em xem, thân là một cô gái mà lại nói cái gì ở trước mặt mọi người thế này.”
Sơn Trà làm sao mà không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, cô cũng lười không thèm nói chuyện với cô ta, hất tay cô ta ra và nói: “Tôi thích nói cái gì thì nói cái đó, chị đừng có lôi lôi kéo kéo tôi.”
Nói xong cô đem tất cả mọi người ném ở phía sau người mà bước vào nhà.
Ngay khi Sơn Trà rời đi, những người còn lại đang xem náo nhiệt nhìn thấy mặt của Tưởng Vệ Quốc đã đen như đáy nồi, tất cả đều tự giải tán.
Triệu Xuân Hoa nhìn trái nhìn phải, sợ cây rụng tiền tương lai của mình bị mấy lời vừa rồi của Sơn Trà chọc giận nên nhanh chóng tiến lên giải thích: “Con bé này luôn luôn cứng đầu và vô lý như thế đó, việc này có lẽ con cũng đã biết rồi, con ngàn vạn lần cũng đừng để bụng nhé.”
Sắc mặt Chu Bình An nhìn như bình thường không biết đang suy nghĩ gì, nhưng khi bị Triệu Xuân Hoa nhắc nhở, lúc này anh ta mới thu hồi ánh mắt, gật gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thời gian cũng không còn sớm, tôi và Tri Viễn cũng xin phép về trước.”
Triệu Xuân Hoa nhanh chóng lại kéo Tưởng Ngọc Trân một phen: “Ngọc Trân, con mau đi tiễn Bình An đi.”
Tưởng Ngọc Trân gạt đi sự ghen tị trong lòng, cô ta bước tới một bước đầy rụt rè và ngại ngùng, vừa định mở miệng thì Chu Bình An đã nói tiếp: “Không cần, còn có việc ở nhà, chúng tôi phải về nhanh chóng trở về, các người không cần tiễn.”
Sau khi nói xong, anh ta dẫn theo người thanh niên tên Tạ Tri Viễn rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Chỉ còn lại Tưởng Ngọc Trân và Triệu Xuân Hoa đang lúng ta lúng túng đứng ở tại chỗ, một lúc lâu sau, Tưởng Ngọc Trân mới giậm mạnh chân xuống đất rồi cũng nổi giận đùng đùng đi vào phòng.
Chu Bình An cũng đã rời đi từ lâu nhưng gương mặt xinh đẹp kia của Sơn Trà lại vẫn cứ in sâu trong đầu anh ta muốn vứt đi cũng không được.
Xinh đẹp, thật sự là xinh đẹp.
Không chỉ xinh đẹp, mà dáng người kia của cô ấy còn đẹp nữa, eo thon đến mức dường như có thể ôm gọn trong một bàn tay, còn phần cần đầy đặn kia cũng không bị teo tóp chút nào, cũng đều là áo vải thô như nhau, nhưng khi mặc ở trên người người khác chỉ có thể xem, còn mặc ở trên người Sơn Trà lại phá lệ mà thật đẹp.
Chỉ mới không gặp một khoảng thời gian, cô ấy có vẻ đã xinh đẹp hơn so với lần trước mình nhìn thấy cô ấy, giống như một quả đào rừng sinh trưởng ở trên núi, có vẻ ngoài hồn nhiên xinh đẹp, nhưng bên trong lại ngọt ngào như mật.
Mà một cô gái xinh đẹp như vậy, anh ta lại không thể cưới về nhà, không biết về sau sẽ tiện nghi cho ai, chỉ nghĩ đến đây thôi là anh ta đã cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Ngay cả khi Sơn Trà ghét bỏ anh ta đến mức có thể nói những lời khó nghe với anh ta như thế, nhưng anh ta vẫn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu Sơn Trà nguyện ý gả cho anh ta, chỉ cần Sơn Trà gật đầu, muốn bao nhiêu tiền hỏi cưới thì anh ta cũng đều sẽ đồng ý.
Chu Bình An đang suy nghĩ đến xuất thần, Tạ Tri Viễn đi ở phía trước lại đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta một cái rồi nói: “Mấy ngày nữa là chị dâu sẽ vào cửa.”
Lời nói của anh như một đòn cảnh cáo đánh thẳng vào đầu Chu Bình An, đánh bật mọi ý nghĩ bẩn thỉu trong đầu Chu Bình An.
Cũng nhắc nhở việc anh ta đã đính hôn với Tưởng Ngọc Trân, mấy ngày nữa sẽ cưới cô ta vào cửa, tuy rằng Tưởng Ngọc Trân lớn lên không đẹp bằng Sơn Trà, nhưng cô ta lại siêng năng và có năng lực, nếu cưới cô ta về cũng có thể giúp anh ta chăm lo tốt mọi chuyện trong nhà, cũng giúp cho anh ta không cần phải phân tâm khi ở quân đội.
Chu Bình An nghĩ đến đây đành thở dài, hoàn toàn không còn tâm tư đâu mà nghĩ tới chuyện của Sơn Trà nữa.
Mà một tình tiết nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì đến Sơn Trà, buổi trưa sau khi đi ngủ như thường lệ thì buổi chiều cô sẽ đến nhà bà Lưu, bước đầu tiên trong kế hoạch kiếm tiền của cô đã hoàn thành, bước thứ hai chính là phải tìm kiếm khách hàng tiềm năng phù hợp.
Sơn Trà suy nghĩ một lúc, rồi ánh mắt cô dừng lại ở một cô gái tên Vương Ái Hồng ở cạnh nhà bà Lưu.
Cả Vịnh Thanh Thủy đều nghèo, cũng không có hiểu biết gì về kinh tế. Ngay cả sau khi cải cách và mở cửa, mọi người đều ngại ra ngoài để ngắm nhìn thế giới, bọn họ chỉ muốn ở trong địa bàn của mình. Nhưng chỉ có một nhà duy nhất là ngoại lệ, đó chính là ba mẹ của Vương Ái Hồng ở phía tây của thôn.
Cả hai đều là người có đọc sách, cũng được coi như là những người có văn hóa ở trong thôn nên có tầm nhìn xa trông rộng hơn so với mọi người, ngay khi có chính sách nới lỏng, họ đã tự tìm đến một nơi trong thôn để lập sạp bán đồ ăn.
Mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng như thế cũng đủ để có những ngày tháng vô cùng tốt ở Vịnh Thanh Thủy rồi.
Con gái của họ là Vương Ái Hồng cũng trạc tuổi so với Sơn Trà, một nhà ba người thường ở trên thị trấn, hai ngày này trong nhà có việc nên mới trở về Vịnh Thanh Thủy.
Bởi vì Triệu Xuân Hoa mà thanh danh của nguyên thân ở Vịnh Thanh Thủy cũng không tốt, hơn nữa nguyên thân có tính cách rụt rè và nhát gan càng khiến cô ấy không thể hòa hợp với các bạn cùng trang lứa, bởi vậy cho dù hai người bằng tuổi nhau nhưng trên thực tế lại không có nói chuyện với nhau.
Mặc dù Sơn Trà rất tự tin vào nội y do chính mình làm ra, nhưng nếu cô muốn bán hàng, thì việc đầu tiên phải bắt đầu từ những người trẻ tuổi yêu mến cái đẹp, mà nghiễm nhiên một cô gái trẻ như Vương Ái Hồng không phải chính là đối tượng tốt nhất hay sao.
Trên đường đến đó, cô còn đang suy nghĩ cách để bán cho Vương Ái Hồng, kết quả khi cô đến nhà của bà Lưu đã phát hiện cô ấy không cần cô mời chào đã tới đó trước rồi.
Trong tay cô ấy còn cầm nội y mà lúc trước Sơn Trà đã làm và đang nhìn nó với ánh mắt như bảo bối, chợt nghe thấy tiếng ai đó bước vào, cô ấy luống cuống tay chân nhanh chóng đem nội y cất sang một bên, hoảng hốt nhìn về phía Sơn Trà bên này, thấy người bước vào chính là cô còn có chút nghi ngờ.
Sơn Trà lập tức hiểu ra, ngẩng mặt lên và tươi cười chào cô ấy.
Vương Ái Hồng tuy rằng chưa từng nói chuyện với Sơn Trà, nhưng người ta nói không ai duỗi tay đánh người đang tươi cười cả, thấy Sơn Trà nở nụ cười ngọt ngào lại xinh đẹp, cô ấy sửng sốt một chút, sau đó cũng nhanh chóng cười đáp trả.
Rốt cuộc thì cả hai cũng không biết rõ về nhau, vừa chào hỏi xong thì cô ấy cũng không biết nên nói gì với Sơn Trà nữa, cũng may bà Lưu đúng lúc đi ra nói: “Không phải vừa rồi cháu hỏi bà đồ đó là do ai làm hay sao? Hiện tại người làm đã tới rồi đó, chính là cô bé đó đã làm.”
Vương Ái Hồng nghe thế lập tức trợn tròn mắt, cũng không quan tâm xấu hổ nữa, nhìn Sơn Trà và ngạc nhiên nói: “Cái kia… nội y kia, thật sự là do cô làm sao?”
Dù gì thì cô ấy cũng là con gái, quả thật cũng sẽ hơi ngại khi nói về điều này, nhưng may mắn thay, Sơn Trà cũng không lớn tuổi, mọi người đều là con gái nên việc này cũng không có gì khó nói.
Sơn Trà gật gật đầu, biết Vương Ái Hồng nhất định là do bà Lưu tìm tới giúp cô, thấy cô ấy thích đồ mình làm như thế, trong lòng cô cũng hiểu rõ chuyện này đã thành công hơn phân nửa rồi.
Quả nhiên, Vương Ái Hồng vừa thấy cô gật đầu, dáng vẻ ngượng ngùng vừa rồi đã lập tức biến mất, cô ấy tiến lên nắm tay của Sơn Trà nói: “Cô thật là khéo tay đấy, bộ nội y kia của cô làm ra cũng thật đẹp! So với những bộ ở cửa hàng bách hoá trên thị trấn tôi còn đẹp hơn rất nhiều.”
Cô ấy đã ở thị trấn với ba mẹ quanh năm, mặc dù đây cũng không phải là một nơi lớn, nhưng cô ấy có sự hiểu biết nhiều hơn so với các cô gái ở Vịnh Thanh Thủy. Khi còn ở trên thị trấn, cô ấy đã nghe người ta nói các cô gái hiện nay đều thịnh hành việc mặc nội y bên trong, nhưng so với những món trước đó bọn cô tự làm rất khác biệt, mặc ở trong quần áo dễ chịu hơn.
Ở Cung Tiêu Xã không có thứ đó, vì vậy cô ấy đã cùng bạn của mình đến một cửa hàng bách hóa chuyên sản xuất thứ đó ở An Thành mới được nhìn thấy nó trông như thế nào ở bên trong một cái tủ trong quầy.
Người bán hàng đã thổi phồng nó lên, còn nói rằng đó là những gì mình đang mặc trên người.
Không những thế còn ưỡn ngực cho các cô xem một chút, quả thật mặc nó vào liền có thể nâng cao ngực cho các cô, nhờ thế mà có thể phô bày một chút, đúng là trông rất đẹp mắt, chẳng những ngực trông lớn đẹp hơn, mà ngay cả eo cũng trông nhỏ hẳn một vòng, nhưng mà vấn đề ở đây là giá cả thật sự không hề rẻ, chỉ một cái như vậy đã tốn mười mấy đồng.
Nói cái gì là hàng nhập khẩu, rẻ nhất cũng đã mười đồng, nhưng khi đó trong túi cô ấy lại chỉ có tổng cộng tầm mười đồng, còn phải sắm sửa cho gia đình một số thứ, nhìn quầy hàng một lúc lâu, cuối cùng cũng không thể mua được nó.
Sau khi trở về, cô ấy đã suy nghĩ về nó rất lâu, nhưng mẹ cô ấy lại nói rằng nó quá đắt và không cần thiết, cho đến bây giờ cũng không có mua nó.
Kết quả hôm nay vừa tới nhà bà Lưu, cô ấy đã nhìn thấy một chiếc được làm bởi Sơn Trà ở trên máy may, ngay lập tức cô ấy đã bị nó thu hút ánh mắt.
Tay nghề thực sự khỏi phải nói, mặc dù được làm từ chất liệu bằng bông bình thường nhưng trông thật sự rất chỉn chu, nhìn nó không thua gì hàng nhập khẩu mà cô ấy đã nhìn thấy ở bên trong cửa hàng bách hóa trong An Thành.
Lúc đầu, cô ấy còn nghĩ rằng nó là do bà Lưu đã làm, nhưng bây giờ cô ấy mới nhận ra nó được làm nên từ tay Sơn Trà.
Vương Ái Hồng vừa thích vừa ngạc nhiên, không phải mọi người đều nói Sơn Trà ở nhà không chỉ vừa lười lại vừa cáu kỉnh, cái gì cũng đều không làm hay sao? Vậy tại sao cô ấy lại có thể dùng máy may tốt đến như thế này? Hơn nữa tay nghề tốt như vậy không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới những chuyện này, việc ưu tiên hàng đầu là cô ấy nên mở miệng thế nào để nhờ Sơn Trà giúp cô ấy làm hai cái, chỉ cần giá rẻ hơn cửa hàng bách hóa, cô ấy sẵn sàng cho cô nhiều tiền hơn một chút!
Tuy nhiên, cô ấy và Sơn Trà không quen không biết, trước kia cũng chưa từng nói chuyện qua với nhau, nếu bây giờ cô ấy mở miệng nhờ thì liệu Sơn Trà có thể đồng ý hay không?
Vương Ái Hồng nhìn nó với đôi mắt đầy thích thú như thế, Sơn Trà làm sao không thể nhìn ra được, nhìn thấy cô ấy muốn lại chần chừ, cô mở miệng nói trước: "Cái này là tôi tùy tiện làm, nó vẫn còn mới, tôi vẫn chưa mặc qua. Tôi thấy hai người chúng ta cũng cùng kích cỡ với nhau, nếu như mà cô thích thì cứ cầm lấy đi thử một chút đi, nếu có thể mặc vừa thì tôi sẽ tặng cho cô."
Bộ quần áo trên người cô và bộ này quả thực là do cô tuỳ tiện làm ra, dù sao trong tay cô cũng không có loại vải tốt nên chỉ có thể dùng vải bông vụn, mặc dù mặc lên rất thoải mái, nhưng dáng vẻ của nó thực sự khác xa so với tiêu chuẩn trong lòng Sơn Trà.
Vốn dĩ ban đầu cô muốn giữ lại để mình mặc, nhưng thấy Vương Ái Hồng thích nó nên cô muốn dùng nó như một món quà để thuận nước đẩy thuyền, dù sao nó cũng không phải thứ gì đáng tiền, cũng không lỗ.
Nhưng trong lòng Vương Ái Hồng lại không nghĩ như thế.
Bộ nội y này tuy Sơn Trà cảm thấy không có giá trị gì, nhưng ở trong mắt cô ấy nó lại là một món hàng hiếm, mặc dù là đồ thủ công, nhưng không thể chịu được trước sự khéo léo của Sơn Trà.
Nếu đặt cái này trên quầy của một cửa hàng bách hóa, tất nhiên không thể mua nó với giá tám, chín hay mười đồng. Sơn Trà vậy mà lại hào phóng như thế và định cứ như thế mà tặng cho cô ấy!
Đây là lần đầu tiên Vương Ái Hồng nói chuyện với Sơn Trà, nhưng cô ấy không nghĩ tới Sơn Trà lại là một người hào phóng như thế, không khỏi có suy nghĩ khác về cô rất nhiều ở trong lòng, sau đó cô ấy liên tục khoát tay.
"Không được, tôi cũng không thể lấy không của cô như thế được, nhưng mà tay nghề của cô quả thật quá tốt rồi, tôi thật sự rất thích. Hay là cứ như vậy đi, để tôi thử trước một chút, nếu như tôi có thể mặc được thì tôi nhất định sẽ bỏ ít tiền ra để mua lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...