Nữ phụ xinh đẹp những năm 80

Sơn Trà không có thời gian nhìn chằm chằm vào Tưởng Ngọc Trân mỗi ngày để xem trò cười của cô ta, cô cùng với Tạ Tri Viễn lại thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định đem khoảng sân hiện tại mở rộng ra thêm, xây lên thêm mấy gian phòng, đến lúc đó chẳng những có thể mời bà đến đây ở cũng miễn cho việc phải đi mượn sân người khác, rốt cuộc bụng người cách nhau một lớp da, chuyện về sau không ai có thể biết trước được.
Thay vì để phiền toái về sau, không bằng giải quyết chúng trong hiện tại.
 
Hai người sau khi thương lượng ổn thoả, Tạ Tri Viễn đã vội vã triển khai.
Lại đi tìm vật liệu cát đất, sau đó còn tìm thợ thủ công, mỗi ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh bận bịu, Sơn Trà cũng không nhàn rỗi, thời gian nghỉ ngơi cô đi cùng với Vương Áo Hồng đi dạo trong thành một lượt, nơi nơi hỏi thăm có máy may nào không cần phiếu hay không.
Thời buổi này máy may là món đồ hiếm lạ, trên cơ bản không có cửa hàng nào tự bán, cửa hàng bách hoá tuy rằng có rất nhiều, nhưng lại không phải có tiền là có thể mua được mà cần có phiếu.
 
Vương Ái Hồng chạy đi hỏi cùng cô mấy ngày, cũng không tìm thấy nơi bán không cần phiếu, cô ấy khuyên nhủ: “Nếu không cậu lại đi tìm dì Vương để dì ấy giúp đỡ đi, dì ấy có bản lĩnh như vậy, chỉ là mấy phiếu máy may dì ấy nhất định có thể cho tìm thấy cho cậu.”
Sơn Trà lắc đầu: “Đừng, cứ làm phiền người ta mãi cũng không tốt.”
 
Cô và Vương Mộng Quân không thân lại cũng chẳng quen cũng không có bất kì quan hệ thân thích naog, mặc kệ là công việc của Vương Ái Hồng hay vẫn là chuyện hợp tác với Lục Xuyên Bình bên kia của cô cũng đều đã dính tới hào quang của Vườn Mộng Quân rồi, suy cho cùng cũng đã nợ người ta không ít ân tình.
Nếu lại đi làm phiền người ta, thật sự là không thể nào nổi.
 
Vương Ái Hồng vừa nghe cũng chỉ biết thở dài.
“Cũng chịu, nhưng máy may này muốn mua cũng không thể được, đã vậy còn tốn nhiều đến như thế kia, chúng ta đi chỗ nào tìm được đây?”
 
Đã vào ngày của tháng mười một rồi, gió thu từng trận kéo đến, Vương Ái Hồng lại chạy đến mồ hôi đầy đầu, bỏ tiền đi cửa hàng mua hai chai nước có ga, một chai đưa cho Sơn Trà, bình còn lại cho mình, một hơi đã uống cạn, lúc này cô ấy mới thoải mái một chút.
Đang ngồi ở trên ghế dài cảm thấy hết đường xoay xở, một người đàn ông mặc đồ đen đi ngang qua nghe được lời bọn họ nói, đột nhiên quay đầu lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Các người muốn mua máy may?”
Vương Ái Hồng đang muốn nói chuyện, Sơn Trà cảnh giác lôi kéo cô ấy, nhìn người đàn ông kia mà không hé răng.
 
Người đàn ông vừa thấy Sơn Trà xem mình trở thành người xấu bèn nhanh chóng giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi nghe được các người muốn mua máy may, tôi biết chỗ nào có, nếu không các người đi xem cùng tôi đi có được không?”

Sơn Trà nhìn anh ta, trong ánh mắt sự cảnh giác càng cao.
 
Người đàn ông nhịn không được mà cười lên tiếng: “Các người các cô vậy mà lại rất cảnh giác, có điều thật sự là tôi không có lừa các người, nếu như mà mọi người không tin, tôi sẽ để lại phương thức liên hệ cho mọi người, khi nào mà hai cô chuẩn bị tốt thì lại đến tìm tôi cũng được.”
Nói xong từ trong túi móc ra một cái bút, đem một góc hộp thuốc mình xé xuống, viết ra một địa chỉ rồi đưa cho Sơn Trà.
 
Hai cô gái nhỏ xinh đẹp không tin mình cũng là bình thường, anh ta nhìn thấy Sơn Trà với dáng vẻ cảnh giác ngược lại lại có chút thưởng thức.
Sơn Trà lúc này không tiếp tục do dự nữa, cô duỗi tay nhận lấy đồ.
 
Người đàn ông thấy các cô đã nhận cũng cười xua xua tay: “Được rồi, nếu như hai người còn có yêu cầu gì cứ đến tìm tôi, nếu còn do dự thì cứ để cho người lớn trong nhà tới.”
 
Sơn Trà không để ý tới lời trêu chọc đó của anh ta, đến khi anh ta đi rồi, cô mới đem tờ giấy mở ra nhìn kỹ một chút.
 
Mặt trên là địa chỉ được viết một cách rồng bay phượng múa, chính là ở con đường cách bọn họ không xa.
 
Vương Ái Hồng chỉ vừa nhìn thoáng qua cũng phát hiện khoảng cách không xa, cô ấy hỏi: “Cũng rất gần, chúng ta có nên nhanh chóng đến đó để xem hay không?”
 
Sơn Trà đem đồ cất đi: “Không cần vội vàng, ngày mai đi cùng Tri Viễn đến đó.”
 
Tuy rằng thời buổi này người thuần phác không ít nhưng cũng không thể một chút lòng phòng bị cũng đều không có, bọn cô chỉ nhắc mãi một câu, làm sao mà lại có thể trùng hợp đυ.ng phải.
 
Buổi tối Sơn Trà đem địa chỉ này đưa cho Tạ Tri Viễn nhìn, vừa thấy Tạ Tri Viễn đã lập tức đồng ý ngày hôm sau sẽ cùng cô đi một chuyến vào trong thành.
 
Hai người vào thành dựa theo địa chỉ trên tờ giấy tìm qua đó, đến rồi mới phát hiện vậy mà lại là sân nhà dân, bên ngoài ngay cả bảng hiệu gì cũng không treo, Tạ Tri Viễn có chút nghi hoặc đi lên gõ gõ cửa: “Là nơi này sao?”
 
Không đợi Sơn Trà nói chuyện, bên trong rất nhanh đã truyền đến tiếng bước chân, của vừa mở ra, người đàn ông ngày trước Sơn Trà nhìn thấy liền xuất hiện ở trước mặt.
Người nọ vừa nhìn thấy Sơn Trà đã cười nói: “Thật tốt quá, tôi còn lo rằng các người sẽ không tới đấy.”

 
Tạ Tri Viễn thấy anh ta nhìn Sơn Trà cười vô cùng vui vẻ, lập tức có chút ghen tuông, đem Sơn Trà che ở phía sau mình rồi nói: “Đồng chí, chào anh, tôi tên là Tạ Tri Viễn, đây là vợ của tôi.”
 
Người đàn ông nhìn thấy Tạ Tri Viễn che chở cho Sơn Trà như thế, anh ta nở nụ cười: “Anh cũng đừng có hiểu lầm, tôi chỉ là quá vui vẻ khi có người mua thứ này của tôi, các người không phải muốn mua máy may sao? Cùng tôi đến xem đi.”
 
Sơn Trà cùng Tạ Tri Viễn vẻ mặt nghi hoặc đi theo người đàn ông vào phòng, đi vào mới biết được, vì sao mà người đàn ông lại vui vẻ đến như thế khi nhìn thấy hai người bọn họ tới.
 
Chỉ thấy trong phòng để vài cái máy may, nhưng tất cả đều không mới, mà vừa nhìn thấy đã biết đây chính là những món đồ người ta đã dùng rồi thu về từ bên ngoài, có một chiếc máy may có bộ dáng còn vô cùng kỳ lạ, kiểu dáng hoàn toàn khác những chiếc máy may có trên thị trường, đặt ở một góc, phía trên còn dùng một miếng vải bông lớn tỉ mỉ che lại.
 
Thấy Tạ Tri Viễn cùng Sơn Trà đều đang đánh giá mà không nói chuyện, người đàn ông lại cho rằng hai người đang ghét bỏ, nhanh chóng giải thích nói: “Các người đừng nhìn chúng nó cũ nhưng mà khi sử dụng đều không có một chút vấn đề nào, tất cả tôi đều đã thu thập rất tốt, bảo quản sử dụng giống như những chiếc máy mới vậy.”
 
Sơn Trà đặt tay thử thử, tuy rằng thoạt nhìn đều rất cũ, nhưng dùng quả thật giống như lời người đàn ông nói, không có vấn đề gì.
 
“Cái này của anh bao nhiêu tiền một máy?”
 
Người đàn ông nhìn thấy cô thực sự có ý định muốn mua liền vui vẻ không nhịn được.
 
“Không mắc, nếu như cô không chê thì không cần phải nói, đưa cho tôi tám mươi đồng một cái là được.”
 
Máy may trên thị trường đều có giá hơn một trăm ba mươi đồng, anh ta chỉ nói Sơn Trà muốn tám mươi đồng, tất nhiên là vô cùng hời cho cô, anh ta nghĩ Sơn Trà nhất định sẽ không chút nghĩ ngợi gì mà mua nó, lại không nghĩ tới Sơn Trà vừa nghe xong đã nói: “Quá mắc rồi, bên trong cửa hàng bách hóa một chiếc máy mới giá một trăm ba mươi đồng một cái, còn máy may cũ chỗ anh không biết làm ra từ chỗ nào, còn muốn lấy của tôi tám mươi mốt đồng, quá mắc, không cần.”
 
Người đàn ông nghe cô cứ vậy mà từ chối, nhanh chóng nói: “Nhưng muốn mua ở cửa hàng bách hóa thì cần phải có phiếu, cô không phải không phiếu hay sao?”
Sơn Trà lại không mảy may mà nói: “Không có phiếu thì chúng tôi cũng có thể nghĩ cách, tôi bỏ ra tám mươi đồng để mua máy may cũ ở chỗ này của anh không biết từ nơi nào làm ra, nếu như xảy ra vấn đề gì thì tôi cũng không biết tìm ai đâu. Cửa hàng bách hoá đắt thì đắt nhưng ít nhất có giấy chứng nhận đầy đủ hết, có vấn đề gì thì tôi vẫn còn có thể tìm được người.”
 
Sơn Trà nói có lý vô cùng, người đàn ông cũng không nhịn được mà gấp gáp.

“Địa chỉ nơi này không phải tôi cũng đều đã cho cô rồi hay sao? Nếu như mà cô bất cứ vấn đề gì thì cũng có thể tới tìm tôi.”
 
“Ai biết địa chỉ này của anh là thật hay giả, vạn nhất lần sau tới tìm không thấy người đâu thì sao?”
Người đàn ông bị Sơn Trà nói đến mức không thể nào phản bác, cũng lấy không ra cái gì để bảo đảm rằng bản thân mình sẽ vẫn luôn ở chỗ này.
 
Sợ Sơn Trà thật sự từ bỏ, nhanh chóng nói: “Vậy cô xem bao nhiêu tiền thì thích hợp, cô đưa ra một cái giá luôn đi.”
Sơn Trà lại không nói, cô lại đem mấy cái máy may kia đánh giá một chút sau đó mới nói: “Như vậy đi, tám mươi mốt đồng cũng không phải không thể, nhưng tôi không cần loại này của anh, tôi muốn cái loại này.”
 
Sơn Trà duỗi tay một cái, người đàn ông cùng với Tạ Tri Viễn đều nhìn qua đó, thấy cái cô nói chính là một chiếc máy may ở trong góc có bộ dáng khác biệt hoàn toàn với cái máy may ở đây, ngay tức khắc sắc mặt người đàn ông đại biến, anh ta nói: “Cô gái à, cái này thật sự không được, không phải tôi keo kiệt, cái máy may này tôi mua trở về cũng đã mất hơn tám mươi đồng rồi, huống hồ ở nơi này của tôi cũng không có nhiều, cũng chỉ có một cái này, tôi còn đang muốn tự mình nghiên cứu nó nữa cơ, thật sự không thể bán cho cô được.”
Anh ta quả thật là muốn bán cho Sơn Trà, nhưng mà nếu như Sơn Trà muốn cái này, vậy thì anh ta thật sự không có biện pháp nào khác, ngay cả bản thân anh ta vẫn chưa nghiên cứu rõ ràng đâu, tuyệt đối luyến tiếc bán cho Sơn Trà.
 
Người đàn ông ủ rũ cụp đuôi, cho rằng lần mua bán này nhất định sẽ phải bị ngâm nước nóng.
Sắc mặt Sơn Trà lại biến đổi, cô cười nói: “Tám mươi mốt đồng, tất cả máy may này anh tôi đều muốn.”
 
Người đàn ông đột nhiên nghe cô dứt khoát như thế còn có chút không phục hồi tinh thần lại: “Cô gái à, máy may kia thật sự là tôi không thể bán cho cô.”
Sơn Trà: “Tôi biết, hiện tại tôi không cần.”
 
Người đàn ông ngay tức khắc vui vẻ lại: “Vậy cô là nói mấy cái máy may còn lại cô đều muốn tất cả hay sao?”
Sơn Trà gật gật đầu, không đợi người đàn ông vui vẻ, cô còn nói thêm: “Có điều tôi còn có một yêu cầu.”
 
Người đàn ông lúc này vô cùng vui vẻ, chỉ cần không phải muốn máy may kia của anh ta, đừng nói chỉ có một cái yêu cầu, mấy cái yêu cầu anh ta cũng đều sẽ đáp ứng.
“Cô cứ nói.”
 
“Chờ đến lúc anh đem cái máy may kia nghiên cứu xong có thể làm ra giống vậy, anh lại bán cho tôi mấy cái.” Sơn Trà nói.
Người đàn ông vừa nghe, đôi mắt lại lần nữa sáng lên.
 
“Cô hiểu cái máy may này sao?”
Anh ta vốn dĩ cho rằng Sơn Trà chỉ là thấy này máy may kỳ quái mới muốn mua, kết quả Sơn Trà vừa nói ra lời này ngay lập tức anh ta đã hiểu được, Sơn Trà không phải có hứng thú nhất thời mà là cô thật sự hiểu biết về máy may này!
 
“Không hiểu lắm, có điều thoạt nhìn có vẻ rất tốt.”
 

Làm trò ở trước Tạ Tri Viễn, Sơn Trà cũng không thể nhiều lời, nhưng người đàn ông nói cũng không sai, máy may này bộ dáng tuy rằng kỳ quái lại cồng kềnh, nhưng trên thực tế ánh mắt đầu tiên mà Sơn Trà nhìn đến thì cô cũng đã nhận ra, đây không phải là loại máy may mà người thường dùng ở trong nhà, mà máy may này được nhập khẩu tư nước ngoài về và chạy bằng điện, tuy rằng không phải giống hoàn toàn với công nghiệp dùng, nhưng mặc kệ là từ tính năng hay vẫn là hiệu suất mà nói so với máy may đạp chân ở thời này thì hiệu suất cao hơn rất nhiều.
 
Sơn Trà không biết người đàn ông này từ nơi nào có được, nhưng mà nếu anh ta có thể làm ra một cái, tất nhiên cũng sẽ có con đường khác, hơn nữa nếu anh ta đã nói bản thân nghiên cứu cái này, vậy nhất định cũng là muốn kiếm tiền từ phương diện này.
 
Như vậy yêu cầu kia của Sơn Trà lại quá hợp lý.
 
Thấy Sơn Trà nói bản thân không hiểu, người đàn ông cũng không hỏi nhiều, anh ta đùa nghịch mấy thứ này cũng không phải ngày một ngày hai, đã bỏ ra không ít tiền, người quen đều không xem trọng anh ta, nói anh ta tiêu tiền mua đống sắt vụn đồng nát chính là tên phá gia chi tử.
 
Hiện tại tốt rồi, Sơn Trà đem hết máy may này một hơi đều mua tất cả rồi, anh ta chẳng những có thể cùng chứng minh bản thân với mọi người lại còn có thể đi nghiên cứu máy may chạy bằng điện kia tiếp, với anh ta mà nói đây quả thực chính là chuyện đẹp cả đôi đường!
 
“Được thôi, mấy cái máy may này khi nào các người muốn dùng lấy?” Người đàn ông có chút động hỏi.
 
Sơn Trà và Tạ Tri Viễn liếc nhìn nhau, hiện tại phòng ở trong nhà vẫn còn chưa có chuẩn bị cho tốt, máy may dọn về đó cũng không có chỗ để.
 
“Qua một khoảng thời gian đi, trước đó tôi đưa cho anh một phần tiền, anh viết rồi để lại dấu tay cho tôi, chờ đến khi tôi muốn thì chúng tôi sẽ lại đây lấy.”
Người đàn ông vừa nghe Sơn Trà vậy mà lại đồng ý đặt tiền đặt cọc trước đã ngay lập tức vui vẻ đồng ý.
 
Xoay người liền tìm giấy bút viết, nghĩ nghĩ lại sợ Sơn Trà xem anh ta trở thành kẻ lừa đảo, chẳng những để lại dấu tay, còn để lại một cái địa chỉ.
 
“Cái này là địa chỉ nhà của ba mẹ tôi, các người nếu như ở chỗ này không tìm ra tôi thì có thể đi đến chỗ đó tìm tôi cũng được, yên tâm, tôi khẳng định tôi không phải là kẻ lừa đảo.”
 
Thật vất vả mới gặp được người nguyện ý mua những cái máy may cũ này của anh ta, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ đây này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ Sơn Trà bọn họ được.
 
Sơn Trà nhận lấy giấy rồi tùy ý nhìn thoáng qua, đang muốn đưa cho Tạ Tri Viễn, lại đột nhiên chú ý tới phần phía dưới người đàn ông có thêm tên - Vạn Hồng Hưng.
 
Tên này nháy mắt làm cho Sơn Trà trở nên tỉnh táo.
 
Phải biết rằng về sau Hồng Hưng chính là nhãn hiệu nổi tiếng về đồ điện, mà người sáng lập nó lại trùng tên trùng họ với người đàn ông trước mắt này, cũng tên là Vạn Hồng Hưng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận