Nữ phụ xinh đẹp những năm 80

Vào buổi sáng ngày hôm sau hai người đã đi lên trấn trên đem xe đạp trả lại cho Vương Ái Hồng từ sớm, sau đó lại đi chờ xe vào thành, lúc này lại không gặp phải Kim Tuệ Tuệ mà đυ.ng phải Tưởng Ngọc Trân cũng đang chuẩn bị vào thành.
Sơn Trà cảm thấy nơi này giống như là không hợp với bát tự của cô lắm, qua lại đều có thể gặp phải mấy người mà cô không muốn thấy.
 
Tưởng Ngọc Trân thấy Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Chuyện ngày hôm qua Tạ Tri Viễn vừa trở về đã đi đến bà cụ Lý để mượn bột mì, buổi tối đã được truyền tới lỗ tai cô ta, cô ta nghe thấy ngày tháng mà Sơn Trà trải qua thảm đến như thế, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dù cho Tạ Tri Viễn đối xử với cô tốt thì có thể làm gì, cô ở nhà kiêu ngạo giống một vị thái thượng hoàng cái gì cũng đều không làm lại có thể dùng để làm gì đây? Còn không phải không có tiền để tiêu xài hay sao, chờ đến lúc đó cơm đều không có nổi để mà ăn, xem cô làm sao còn có thể đắc ý được.
Tưởng Ngọc Trân nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ, lại có suy nghĩ ở trước mặt Sơn khoe khoang một phen tâm tư, buổi tối đã tìm người hẹn ngày mai cùng nhau đi vào trong thành mua quần áo mới.
 
Người được cô ta rủ đi cùng kia tên là Lý Thúy Lan, cũng là cô con dâu được gả đến trong thôn một khoảng thời gian không dài, người rất khôn khéo, điều kiện trong nhà lại giống nhau.
Tưởng Ngọc Trân gọi cô ấy, vốn dĩ cô ấy cũng không định đi, suy cho cùng thì đi một chuyến vào trong lại phải tiêu không ít tiền, cho dù là cái gì cũng đều không mua, nhưng tiền xe đi lên đi xuống cũng phải bỏ tiền ra để đi, lại ở trong thành ăn bữa cơm, đã đi thật vất vả rồi thì dù sao cũng phải mua cho người trong nhà một tí đồ gì đấy, tới tới lui lui đều là tiền, cô ấy cảm thấy thật luyến tiếc.
 
Tưởng Ngọc Trân vừa nghe lại rất hào phóng.
“Không có việc gì, tiền xe đi lại tôi sẽ cho cô, ăn cơm cũng coi như tôi bao cô luôn, chỉ cần cô đi cùng với tôi là được, cô đi theo cho tôi ý kiến chọn hai bộ quần áo đẹp là được.”
 
Cô ta vừa nói như thế, Lý Thúy Lan lập tức trừng lớn mắt: “Có thật là như vậy không?”
Tưởng Ngọc Trân ngửa đầu nói: “Tôi lừa cô để làm gì, chỉ có tiền xe với tiền cơm có thể tốn bao nhiêu tiền, cô cứ yên tâm đi cùng với tôi là được.”
 
Lý Thúy Lan vẻ mặt hâm mộ nhìn cô ta rồi nói: “Cô đúng là có số hưởng mà, anh ấy chỉ vừa rời đi vậy mà đã để lại cho cô không ít tiền có đúng không?”
Tưởng Ngọc Trân tuy rằng có chút lâng lâng, nhưng ít nhiều gì cũng biết đạo lý không thể để lộ một chút của cải, bởi vậy cũng không có nói tỉ mỉ cùng với Lý Thúy Lan: “Cũng không nhiều lắm đâu, chỉ đủ để mua vài bộ đồ mới mà thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Lý Thúy Lan vừa nghe lại càng hâm mộ mà nói: “Cũng đã không biết bao lâu tôi chưa mua quần áo mới rồi, vẫn là Bình An thương cô mà.”
Tưởng Ngọc Trân không nói chuyện, nhưng đối với những lời khen tặng mà Lý Thúy Lan dành cho lại vô cùng hưởng thụ.
 
Cô ta cũng đã đồng ý tiền lộ phí và cơm cũng đều bao, Lý Thúy Lan tự nhiên cũng không có lý do gì để cự tuyệt, chỉ nói với trong nhà nói một tiếng sau đó sáng sớm đã đi theo cô ta ra cửa, hai người đi xe trong thôn tới trấn trên rồi, vừa tới thì cũng tình cờ nhìn thấy Sơn Trà và Tạ Tri Viễn cũng tới.
“Không phải nói hai người đều nghèo không có cái gì để ăn sao? Làm sao họ lại còn có tiền để đi vào thành vậy?” Lý Thúy Lan chạm chạm cánh tay Tưởng Ngọc Trân rồi nhỏ giọng hỏi.
 
Tưởng Ngọc Trân lại càng không rõ lắm: “Nói không chừng là họ đi tìm người vay tiền thì sao?”
Lý Thúy Lan gật gật đầu, lại nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát sau đó mới nói: “Cái khác không nói, Tạ Tri Viễn này đối xử với Sơn Trà đúng thật là khá tốt, nếu như mà đổi thành nhà người khác, đã nghèo thành như vậy rồi mà còn vào thành, không đánh gãy chân cô ấy mới là lạ đấy. Thật là may mắn không có ba mẹ quản nữa chứ.”
 
Lý Thúy Lan cảm thán xong mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy, lại phát hiện sắc mặt Tưởng Ngọc Trân không quá tốt đẹp, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, Tưởng Ngọc Trân chẳng những có một bà cụ lại còn là một bà cụ vô cùng khó chiều bị liệt nằm ở trên giường, bản thân lại nói như thế không phải là khiến cho cô ta cảm thấy ngột ngạt hay sao.
Lý Thúy Lan nghĩ vậy liền nhanh chóng cười gượng một tiếng ngặm chặt miệng lại.
 
Quả thật trong lòng Tưởng Ngọc Trân không mấy vui vẻ, lần này cô ta đi tới quả thật đã gạt bà cụ nhà họ Chu.
 
Tuy rằng cô ta không biết làm sao mà Chu Bình An có thể thuyết phục được bà cụ nhà họ Chu đem túi tiền này đưa cho cô ta nhưng rốt cuộc hiện tại túi tiền này đang ở trên tay cô ta, trong lòng bà cụ chết bằm kia cái kia nhất định không hài lòng, nếu như để cho bà ta biết được cô vừa mới nhận được tiền sau lưng đã đi vào thành tiêu tiền như thế này, nói không chừng bà ta sẽ ở nhà làm ầm lên một trận nữa.
 
Cô ta vịn vào danh nghĩa về nhà mẹ đẻ từ sáng sớm đã làm tốt cơm của người một nhà đặt ở trong nồi thủ sẵn, sau đó cô ta mới có thể trộm đi vào thành cùng với Lý Thúy Lan.
 
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta lại không thế nào mà thoải mái được, tuy rằng tiền đưa cho cô ta, nhưng ngày nào cô ta cũng đều phải đi hầu hạ bà già đó, rồi lại đi hầu hạ mấy đứa nhỏ, bận đến mức chân không thể chạm đất, cùng với cuộc sống hạnh phúc lúc trước cô ta nghĩ tới quả thực không có dính với nhau tẹo nào!
 
Cho dù là có tiền trong tay, cũng không thể lại, nghĩ đã cảm thấy cả người không được thoải mái rồi.
 

Hiện tại cô ta cũng chỉ có thể chờ Chu Bình An nhanh chóng thăng chức, có được cái tùy quân danh ngạch đem cô ta mang lên quân khu thì tốt rồi.
 
Cô ta bên này trầm mặc không nói lời nào, Lý Thúy Lan thấy lạnh cả sống lưng, cô ta nhanh chóng thay đổi đề tài rồi nói: “Ai nha, hai người bọn họ kết hôn cũng đã được vài tháng rồi đúng không?”
 
Tưởng Ngọc Trân nhìn Sơn Trà liếc mắt một cái, thất thần gật gật đầu.
 
“Đúng vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Cũng đều kết hôn mấy tháng, rõ ràng cô ta đã gả cho một người có bản lĩnh, Sơn Trà gả cho một tên vừa nghèo lại còn không có bản lĩnh, kết quả kết hôn thời gian dài như thế, Sơn Trà lại được Tạ Tri Viễn cưng chiều giống như một tiểu thư con nhà địa chủ vậy, ở nhà cái gì cũng đều không cần phải làm, cả người chẳng những càng ngày càng có khí chất mà lại càng ngày càng xinh đẹp ra, dường như được hình thành từ giọt nước từ đất trời vậy, véo một phen là có thể mềm mịn như nước.
 
Mà cô ta thì sao đây? Trước kia khi còn ở nhà, cô ta còn có thể chỉ vào kêu Sơn Trà làm việc, hiện tại khi đã kết hôn, ngược lại tất cả đều tự mình phải làm, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn, tay cô ta cũng đều đã không ra gì.
 
Tưởng Ngọc càng nghĩ lại càng tức giận, đôi mắt giống như đao phi thẳng đến trên người Sơn Trà.
 
Lý Thúy Lan không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói: “Đã kết hôn thời gian cũng không ngắn, làm sao mà bụng cô ta một chút động tĩnh cũng đều không có vậy? Không phải là có vấn đề gì đấy chứ?”
Cô ấy vừa nói ra lời làm cho trong lòng Tưởng Ngọc Trân không chạnh lại, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu lại trầm giọng nói: “Cô nói vậy là có ý gì thế?”
 
Lý Thúy Lan vẻ mặt mờ mịt quay đầu, nhìn mặt Tưởng Ngọc Trân rồi mới nhớ tới, cô ta kết hôn với Chu Bình An so với Sơn Trà và Tạ Tri Viễn còn sớm hơn, Sơn Trà không động tĩnh, bụng Tưởng Ngọc Trân cũng không phồng lên tí nào.
Cô ta lại nhanh chóng xua tay nói: “Hai người không phải là tình huống đặc thù sao, Bình An ở bộ đội không thấy mặt đâu, nói nữa, cũng không phải còn có bọn Minh Quân Minh Kiệt. . .”
 
Lý Thúy Lan vốn dĩ đang muốn giải thích, kết quả càng nói sắc mặt Tưởng Ngọc Trân càng đen lại, cô ấy lại vội duỗi tay đánh miệng mình một chút.
“Được rồi, tôi không nói nữa, tôi sẽ không nói nữa, nhưng cô ngàn vạn lần cũng đừng để ở trong lòng nha.”

 
Nói xong cũng không dám buôn dưa lê việc Sơn Trà không mang thai nữa, lẳng lặng đứng ở trước mặt Tưởng Ngọc Trân không nói chuyện nữa.
Tưởng Ngọc Trân vốn dĩ tâm đang rất tốt, bị Lý Thúy Lan nói như thế ngay lập tức đã tan bảy tám phần rồi, quay đầu lại xem Sơn Trà và Tạ Tri Viễn đứng chung một chỗ vừa nói vừa cười, trong lòng cô ta lại càng thêm hụt hẫng.
 
Xe gần tới, Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn dẫn đầu lên xe, Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan theo sát sau đó, đều ở trên xe tìm một chỗ ngồi.
Bốn chỗ ngồi cách nhau cũng kkhông xa, Tạ Tri Viễn đem vị trí dựa cửa sổ nhường cho Sơn Trà ngồi, còn mở cửa sổ ra một chút, làm không khí mát mẻ có thể tiến vào, còn mình thì ngồi ở bên cạnh Sơn Trà, để cho Sơn Trà dựa vào trên vai anh mà nhắm mắt ngủ.
 
“Xấu hổ không biết xấu hổ mà, trước bàn dân thiên hạ vậy mà lại dựa dựa vào nhau, thật không biết xấu hổ.”
Lý Thúy Lan biết lời vừa rồi của mình đã nói sai rồi, lúc này nhanh chóng nhỏ giọng tìm lời nói bậy về Tạ Tri Viễn cùng với Sơn Trà ở trước mặt Tưởng Ngọc Trân.
 
Tưởng Ngọc Trân hừ một tiếng: “Cô ta không phải vẫn luôn có dáng vẻ như thế này sao? Kiêu ngạo đến như vậy để làm gì, người không biết còn tưởng rằng cô ta là đại tiểu thư nào đó ở trong thành đấy, chỉ tiếc có có lòng nhưng không có mệnh tốt, Tạ Tri Viễn có chiều chuộng cô ta thì lại như thế nào, có thể dựa này việc này để no bụng được sao?”
Lý Thúy Lan nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ cô ta nói rất đúng.
 
Hai người nhỏ giọng nói thầm cũng không có mang đến bất luận ảnh hưởng gì tới Sơn Trà cả, bọn họ vừa mới đi đến nhà Vương Ái Hồng, mẹ Vương Ái Hồng thấy cô không ăn cơm sáng nên đã làm cho cô hai cái bánh trứng, dùng giấy dầu bao lại để cô có thể ăn ở trên đường, bánh trứng có hành băm nhỏ, mềm mụp béo ngậy, bất quá hôm nay đi quá sớm nên lúc này Sơn Trà không có ăn uống gì, cũng chỉ ăn hai ngụm, còn dư lại tất cả đều để cho Tạ Tri Viễn ăn luôn.
Tạ Tri Viễn thấy cô không ăn là mấy, nắm tay Sơn Trà chà xát nói: “Em không phải thích món canh thịt dê của nhà kia hay sao? Chờ chúng ta làm xong việc rồi đi ăn đi.”
 
Sơn Trà gật gật đầu: “Được thôi.”
Sau đó liền dựa vào bả vai Tạ Tri Viễn rồi nhắm hai mắt lại.
 
Dọc theo đường đi Tạ Tri Viễn đi đều giống như cái gối đầu, nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích quá mức, làm cho Tưởng Ngọc Trân cùng với Lý Thúy Lan nhìn đến mức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có điều hai người ai cũng không thèm để ý bọn họ, xe vừa đến trong thành, Tạ Tri Viễn đã dẫn Sơn Trà đi ngân hàng trước.
 
Hai người họ đã gửi tiết kiệm theo hướng dẫn của nhân viên ngân hàng, vì không có nhiều người gửi tiền trong những ngày này, nên số tiền lớn của họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý, đến khi bọn họ ra khỏi cửa nhân viên vẫn còn đang rất vui vẻ mà đưa bọn họ ra khỏi cửa.
Mới vừa đem bọn họ đưa đến cửa, Tưởng Ngọc Trân cùng với Lý Thúy Lan cũng đã tới rồi, nhìn nhân viên đối xử với Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn vô cùng tôn kính, vẻ mặt Tưởng Ngọc Trân nghi hoặc hỏi: “Hai ngươi tới chỗ này để làm cái gì?”
 
Sơn Trà giống như đang nhìn một trò cười nhìn cô ta rồi nói: “Liên quan gì đến chị hay sao?”

 
Tưởng Ngọc Trân bị lời mà cô nói làm cho sắc mặt cứng đờ, sau đó làm trò ở trước mặt Sơn Trà nổi giận đùng đùng từ túi áo móc ra một cuốn sổ tiết kiệm trong túi, quay đầu nhìn về nhân viên ngân hàng hét lên: “Tôi muốn rút tiền.”
 
Tuy rằng bầu không khí của cô ta cùng với Sơn Trà không đúng lắm, nhưng dù sao hai người cũng đã trò chuyện, nhân viên cho rằng cô ta cùng với Sơn Trà một khách hàng lớn này là bạn bè, lại còn thấy cô ta có thể móc ra một cuốn sổ tiết kiệm, nghĩ đây cũng là một người có tiền, thế là nhanh chóng dùng gương mặt nhiệt tình đón người đi vào.
 
“Tới đây tới đây, mời vào bên trong.”
 
Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan làm sao mà đã hưởng thụ qua loại đãi ngộ này, liếc mắt nhìn Sơn Trà một cái, sau đó vô cùng kiêu căng ngạo mạn đi vào.
 
Sơn Trà vốn dĩ đã đi ra cửa, thấy cô ta bày ra dáng vẻ này cô lại lôi kéo tay áo Tạ Tri Viễn.
 
“Từ từ hẵn đi, em muốn xem một trò hay.”
 
Vào lần trước khi đi cô đã nhờ Trương Hỉ Muội giúp cô tặng Tưởng Ngọc Trân một món quà lớn, hiện tại thời gian không sai biệt lắm cũng đã tới lúc có thể thu hoạch rồi.
 
Tạ Tri Viễn thấy khóe miệng cô lộ ra một nụ cười xấu xa quen thuộc, anh vừa nhìn đã biết trong lòng cô vợ nhà mình nhất định lại nảy ra chủ ý xấu gì rồi, có điều cái gì anh cũng chưa nói, thấy Sơn Trà hứng thú như vậy, cũng hoàn toàn không để cho cô phải mất hứng, đi theo Sơn Trà lại lần nữa đi vào ngân hàng.
Khoé mắt Tưởng Ngọc Trân nhìn thấy Sơn Trà không đi, tức khắc trong càng thêm đắc ý.
 
Như thế nào? Chưa thấy qua loại sổ tiết kiệm này đi đúng không, đắc ý cái gì chứ, còn không phải là cái đồ nhà quê hay sao.
 
Tưởng Ngọc Trân nghĩ, ngưỡng cằm đắc ý dào dạt đem sổ tiết kiệm đưa cho nhân viên trên quầy hàng, lại dùng âm thanh để cho mọi người đều nghe được mà nói: “Trước tiên giúp tôi lấy một trăm đồng đi, tôi đang chờ để sử dụng đây.”
 
Nhân viên liên tục gật đầu, cười đem sổ tiết kiệm nhận qua đó, sau một hồi thao tác, gương mặt tươi cười của nhân viên biến thành dáng vẻ nghi hoặc, nhìn gương mặt Tưởng Ngọc Trân đang đắc ý dào dạt rồi mới nói: “Thật ngại quá đồng chí, sổ tiết kiệm này của cô không có một trăm đồng.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui