Nữ phụ xinh đẹp những năm 80

Vương Mộng Quân nhìn thấy Sơn Trà rất vui vẻ, trò chuyện vài câu với Vương Ái Hồng, thấy cô ấy tuy rằng có chút căng thẳng, nhưng cách nói chuyện của cô ấy cũng khá tốt, cũng khá hài lòng với người Sơn Trà đề cử.
“Không tồi, khá tốt, Tiểu Đinh, cậu lập tức đưa hai người bọn họ đi tìm Lục Xuyên Bình
 
Nói xong lại quay đầu nhìn Sơn Trà: “Bây giờ dì còn có chút chuyện, các cháu cứ đi trước đi, đợi lát nữa giải quyết xong rồi dì sẽ tới tìm các cháu.”
Vương Ái Hồng vừa nghe đang định nói không cần bọn họ tự đi được, lại bị Sơn Trà kéo một cái, trước một bước gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vương Mộng Quân vừa lòng khẽ gật đầu với Sơn Trà: “Được rồi, vậy các cháu mau đi đi.”
Cảnh vệ viên Tiểu Đinh dẫn hai người ra sân, còn không biết tìm một chiếc xe jeep từ đâu ra, ngừng ở trước mặt Sơn Trà và Vương Ái Hồng.
 
Vương Ái Hồng sống hai mươi năm cũng chưa từng ngồi trên chiếc xe này bao giờ, lần này đi theo Sơn Trà cũng coi như là được mở rộng tầm mắt, ngồi ở bên trong ngay cả thở mạnh cũng không dám, eo lưng ưỡn đến thẳng tắp, cứ như sợ sẽ ngồi hỏng xe của người ta vậy, khiến cho cảnh vệ viên ở phía trước cũng không nhịn được mà bật cười: “Cô gái, cô ngồi thế này còn thẳng hơn cả quân nhân chúng tôi nữa, không sao đâu, cứ thả lỏng đi, đừng căng thẳng quá.”
Sơn Trà ở bên cạnh cười đáp lại, lúc này Vương Ái Hồng mới ngượng ngùng đỏ mặt thả lỏng toàn thân, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Cậu còn cười tớ, cậu đừng có cười nữa mà.”
 
Sơn Trà nhịn cười, mở cửa sổ ra, gió mát thổi qua khuôn mặt đỏ của Vương Ái Hồng, lúc này cô ấy mới cảm thấy bớt quẫn bách như vậy, dựa lên trên cửa sổ xe nhìn về phía bên ngoài đang có gió mát thổi qua.
Xe Jeep rất nhanh đã chạy đến cửa trung tâm mua Tiểu Đinh dẫn hai trực tiếp vào lầu hai của trung tâm mua sắm, đi ngang qua người bán hàng đều sôi nổi quay đầu nhìn chằm chằm hai người, trong đó có hai người lần trước còn ở bên trong quầy quần áo từng gặp Sơn Trà, rất có ấn tượng với cô, vừa thấy cô thì giật mình mở to miệng, nhịn không được bắt đầu nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh.
 
Sơn Trà thì cứ thế lôi kéo Vương Ái Hồng mắt nhìn thẳng đi theo Tiểu Đinh, đi thẳng đến cửa một phòng làm việc nằm riêng trên lầu hai, anh ta mới dừng lại gõ cửa.
“Mời vào.”
 
Giọng nói của Lục Xuyên Bình ở bên trong vang lên, Tiểu Đinh mở cửa dẫn hai người đi vào, trước tiên chào kiểu quân đội với Lục Xuyên Bình một cái, mới nói: “Giám đốc Lúc, phu nhân chúng tôi bảo tôi đưa người tới.”
Lục Xuyên Bình thấy Tiểu Đinh, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Sơn Trà cũng cực kỳ hòa ái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sơn Trà khẽ đẩy Vương Ái Hồng ra, nói: “Giám đốc Lục, cô ấy là Vương Ái Hồng tới nhận lời mời làm người bán hàng.”
Lục Xuyên Bình cũng giống như Vương Mộng Quân, đơn giản hỏi Vương Ái Hồng mấy vấn đề, liền lộ ra vẻ mặt vừa lòng, nói: “Khá tốt, đọc sách viết chữ đều biết chứ.”
 
Vương Ái Hồng ngoan ngoãn gật đầu: “Biết ạ.”

“Vậy không có vấn đề gì, đợi lát nữa tôi sẽ tìm người đưa cô đi làm thủ tục, người phu nhân đề cử, tôi yên tâm.”
 
Vương Ái Hồng không ngờ chuyện này thành công đơn giản như vậy, vẻ mặt có chút vui sướиɠ.
Sơn Trà thì lại đã sớm nghĩ Vương Ái Hồng là một cô gái làm cho người ta thích, chỉ cần Vương Mộng Quân đã mở miệng, chuyện này sẽ trăm phần trăm thành công.
 
Mắt thấy mọi chuyện đã xong, Sơn Trà cũng không muốn làm phiền người ta làm việc nữa.
“Nếu giám Lục không còn chuyện gì nữa, vậy thì chúng tôi cũng không quấy rầy ông làm việc. . .”
 
Sơn Trà lôi kéo Vương Ái Hồng đang định đi, Lục Xuyên Bình lại lộ ra một nụ cười.
 
“Đồng chí nhỏ Sơn Trà, cô đừng đi vội, chuyện của cô ấy là không thành vấn đề, nhưng còn có chút chuyện muốn nói với cô một lát.”
 
Sơn Trà có chút nghi hoặc dừng lại.
 
Lục Xuyên Bình cười nói: “Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là muốn hỏi cô một chút, nếu như trung tâm mua sắm chúng tôi muốn đặt một ít hàng từ cô, thì chỗ cô có thể cung ứng không?”
 
Vương Ái Hồng vừa nghe, đôi mắt đều trợn tròn.
 
Sơn Trà lại lập tức hiểu ra, Lục Xuyên Bình không có khả năng nhìn trúng đối với mấy bộ nội y của cô, đây chắc chắn cũng là Vương Mộng Quân nói với ông ta.
 
Cho nên vừa rồi Vương Mộng Quân mới bảo để các cô tới trước, còn mình một lát nữa mới tới, nếu chỉ có mỗi chuyện của Vương Ái Hồng, bà ấy đã sớm nói xong với Lục Xuyên Bình rồi, hoàn toàn không cần tự mình tới một chuyến.
 
Lúc ấy Sơn Trà chỉ nghĩ phải bà ấy có chuyện gì muốn nói hay không, lại không nghĩ tới là việc này.
 
Đề nghị của Lục Xuyên Bình không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đối với Sơn Trà mà nói là một cơ hội cực kỳ tốt, trung tâm mua sắm không thể so với nơi khác, nếu như đồng ý rồi, thì đây cũng không phải là một bút tiền trinh.
Nếu là đổi thành người khác, có lẽ cô sẽ giống như là vớ được bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, tức đồng ý luôn.

 
Nhưng Sơn Trà lại suy xét trong chốc lát rồi nói: “Chuyện này trước mắt chỉ sợ không được.”
 
Vương Ái Hồng cũng nóng nảy, hận không thể lôi kéo cánh tay Sơn Trà lắc cô hai cái, đây chính là trung tâm mua sắm nổi tiếng cả nước đó, đây nếu như thành lập quan hệ hợp tác với Sơn Trà, thì không chỉ liên quan đến mỗi tiền thôi đâu, Sơn Trà rốt cuộc nghĩ sao vậy?
 
Chỗ Lý Thu Vân năm mươi bộ thì lập tức đồng ý, sao tới chỗ Lục Xuyên Bình, cơ hội tốt như thế, cô ngược lại còn từ chối?
 
Lục Xuyên Bình nghe cô trả lời như thế, trên mặt chẳng những không hề lộ ra vẻ bất mãn, ngược lại còn nở nụ cười, hỏi: “Đồng chí nhỏ cô có băn khoăn gì sao?”
 
Sơn Trà đứng đắn nói: “Tôi cũng không giấu gì giám đốc Lục, bây giờ tôi cũng chỉ làm được một chút, một tháng hơn trăm bộ đã là cực hạn, đề nghị này của ông với tôi mà nói đúng là cực kỳ có sức thu hút, nhưng trước mắt quả thật là tôi không làm được, nếu miễn cưỡng nhận rồi để cho người khác làm, vậy thì chất lượng tôi khó mà nắm được trong tầm kiểm soát.”
 
“So với đến lúc đó làm không được hoặc là làm ra chất lượng không quá tốt, thì tôi thấy hay là tạm thời không nhận sẽ tốt hơn.”
 
Bây giờ trong nhà Hỉ Muội cũng mới chỉ có hai chiếc máy may, làm một trăm bộ cho Lý Thu Vân cũng phải tốn thời gian hơn một tháng mới đẩy nhanh tốc độ theo kịp được, hoàn toàn không nhận được đơn của Lục Xuyên Bình.
 
“Ông thấy chưa, tôi đã nói cô bé sẽ không đồng ý mà.”
Sơn Trà bên này vừa mới nói xong, cánh cửa của văn phòng đã lại bị người đẩy ra, Vương Mộng Quân vẻ mặt vui mừng đi vào trong, đi đến trước mặt Sơn Trà cười vỗ vỗ tay cô.
 
Lục Xuyên Bình cũng là vẻ mặt tán đồng.
Ông ta thấy Sơn Trà tuổi còn nhỏ, rằng dáng vẻ xinh đẹp làm người ấn tượng khắc sâu, nhưng hoàn toàn không cảm thấy cô có gì khác biệt, đáng cho Vương Mộng Quân cứ luôn miệng đề cử với ông ta.
 
Cho đến lúc này Sơn Trà nói ra lời này, ông ta mới phát hiện cô gái nhỏ này thật đúng là không giống với những cô gái không rành sự đời khác.
Cô quả thực giống như là một người nhạy kinh doanh trời sinh, không có năng lực xuất chúng, mà tư duy logic cũng cực kỳ rõ ràng.
 
Quan trọng nhất đó là phẩm chất đạo đức của cô cũng đáng quý, lúc Vương Mộng Quân nói với ông ta, ông ta còn nghĩ mình vừa nói ra lời đề nghị, chắc hẳn là cô bé này sẽ khẳng định không nói hai lời mà đồng ý, không nghĩ tới cô thật đúng như lời Vương Mộng Quân nói, không chút suy nghĩ mà lập tức từ chối.

Ông ta ha ha cười hai tiếng, khen tặng nói: “Vẫn là ngài nhìn người chuẩn hơn.”
 
Vương Mộng Quân phất phất tay: “Tôi chỉ là đề cử cho ông, ông quyết định như thế nào tôi cũng mặc kệ, tôi tới đây là để xem mấy người nói xong hay chưa thôi, nói xong rồi thì sẽ đưa cô bé đi, nếu hai người còn chưa nói xong, vậy tôi sẽ đi ra ngoài chờ trước.”
Trong lòng Lục Xuyên Bình cũng đã sớm có chủ ý.
 
“Như vậy đi, nếu đồng chí nhỏ Sơn Trà nói bây giờ chưa được, vậy thì kiến nghị này của tôi cứ giữ lại trước, chờ lúc nào cô cảm thấy có thể, chúng ta lại thương lượng, cô thấy như thế nào?”
Đề nghị này quả thực đối với Sơn Trà trăm lợi mà không có hại, vì thế mà ở trước mặt Vương Mộng Quân đã thành lập quan hệ hợp tác này, chỉ chờ Sơn Trà lúc nào đồng ý gật đầu là được.
 
Đối với bất kỳ ai mà nói, đây đều là một chuyện tốt bầu trời rớt xuống bánh có nhân.
Sơn Trà nghe ông ta nói như thế, cũng không hề ngượng ngùng, đề nghị tốt như thế, cô nói thêm nửa câu nữa cũng sẽ đều có vẻ cô không biết điều.
 
Đơn giản chuyện này cũng không có gì để làm bộ làm tịch, bây giờ cô không làm được là sự thật, nếu Lục Xuyên Bình đồng ý cho cô thời gian, vậy thì cô chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng nhận đơn hàng lớn này của ông ta.
“Đương nhiên có thể, còn phải cảm ơn giám đốc Lục ưu ái.”
 
Lục Xuyên Bình cười ha ha: “Đồng chí này nhỏ tuổi nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, bây giờ An Thành đang đẩy mạnh ủng hộ công ty tư nhân, nếu cô có ý tưởng, có thể thử suy xét về mảng này xem sao.”
Sơn Trà nói một hiểu mười, cũng không nói cho Lục Xuyên Bình cô cũng nghĩ như thế, gật gật đầu, lại nói vài câu khách sáo, sau đó chào tạm biệt với Lục Xuyên Bình.
 
Lục Xuyên Bình đi theo tiễn Vương Mộng Quân đến cổng lớn của trung tâm mua sắm, lại tìm người tới sắp xếp chuyện của Vương Ái Hồng.
“Hiện tại là cô ấy tới phụ trách quản lý nhân viên bên trong trung tâm mua sắm, các cô đợi lát nữa về làm thủ tục, trực tiếp đi tìm cô ấy là được.”
 
Trương Đức Bảo bị bế đi rồi, đổi người mới chính là một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, tên là Hàn Quyên, thoạt nhìn là người rất dễ ở chung.
Vương Ái Hồng biết đây về sau chắc chắn sẽ là người phụ trách quản lý cô ấy, nhanh chóng ngọt ngào gọi hai tiếng.
 
Tuy rằng Hàn Quyên không quen biết Sơn Trà, nhưng lại đã sớm nghe nói về chuyện cô, cũng biết nguyên nhân sở dĩ mình được thăng lên tới làm vị trí này, mặc dù Sơn Trà tuổi còn nhỏ, cô ấy cũng không hề chậm trễ, cười chào hỏi với hai người, nói với bọn họ sau này cứ đến chỗ nào tìm mình xong, mới nói một câu với Lục Xuyên Bình rồi đi về.
 
“Vậy mọi người còn có việc gì, thì tôi cũng không làm trễ thời gian nữa.” Lục Xuyên Bình thấy vẻ Vương Mộng Quân giống như còn có chuyện muốn nói với Sơn Trà, cũng không ở lại lâu thêm.
 
Lục Xuyên Bình rời đi, Sơn Trà lập tức nói ngọt đứng ở trước mặt Vương Mộng Quân: “Cảm ơn dì đã nói chuyện giúp cháu ở trước mặt giám đốc Lục, nếu dì không chê, cháu mời dì ăn một bữa cơm nhé.”
 
Sơn Trà với Vương Mộng Quân chẳng qua mới chỉ gặp mặt một lần, hai người nghiêm túc mà nói thì cũng không có giao thoa gì, chính cô cũng chưa nghĩ ra vì sao Vương Mộng Quân lại sẵn lòng giúp đỡ cô như thế.
 

Có điều tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng mà cô vẫn rất biết ơn Mộng Quân.
 
Cho dù không có thứ gì có thể lấy ra được đến tay, nhưng mà mời người ta ăn một bữa cơm vẫn là chuyện nên làm, cũng không biết Vương Mộng Quân có đồng ý hay không.
 
Vương Mộng Quân vừa nghe cô nói như thế, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hỏi: “Được thôi, cháu muốn mời dì ăn gì nào?”
 
Vương Ái Hồng ở bên cạnh sốt ruột thay cho Sơn Trà, các cô nợ người ta một đại ân lớn như thế, tuy là Vương Mộng Quân tự nguyện, nhưng bữa cơm này nếu Sơn Trà đã mở miệng muốn mời, vậy thì chắc chắn không thể mời cái gì mà người ta không ưng rồi.
 
Nhưng vấn đề đó là, Vương Mộng Quân có thân phận như vậy, có thứ đồ ăn gì mà chưa từng ăn qua, các cô có thể đi chỗ nào tìm sơn hào hải vị cho người ta đây?
Vương Ái Hồng sốt ruột, Sơn Trà lại một chút cũng không nóng nảy, cô thần thần bí bí dẫn hai người vào một con hẻm nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện: “Yên tâm, chắc chắn là thứ mà dì thích.”
 
Vương Ái Hồng càng sốt ruột, cô mới quen người ta được bao lâu chứ, sao Sơn Trà lại biết người ta thích cái gì được?
 
Huống chi ngõ nhỏ này có thể có gì ngon? Không nên vào khách sạn lớn của An Thành sao?
 
Vương Mộng Quân lại khá hứng thú với lời nói của Sơn Trà, muốn thử thứ mà Sơn Trà nói bà ấy nhất định sẽ thích rốt cuộc là cái gì.
 
Hai người đi theo Sơn Trà xuyên qua vài con ngõ nhỏ, cuối cùng đi tới phía trước một cánh cửa bề ngoài thoạt nhìn phổ phổ thông thông không có bất kỳ chỗ đặc biệt gì, bên ngoài đầu cửa bày hai cái bàn, tuy rằng lau cũng coi như là sạch sẽ, nhưng cũng đã cực kỳ cũ nát.
 
Trước cửa còn bày một cái nồi to, trong nồi nấu gì đó ngửi rất thơm, không cần nhìn cũng biết bên chắc chắn là canh thịt dê.
 
Vương Ái Hồng nhìn mà lập tức căng thẳng, lần này mời khách quý giống như Vương Mộng Quân ăn cơm, không đến khách sạn lớn ở An Thành thì thoo, sao lại ngay cả một tiệm cơm có tiếng cũng không đi? Canh thịt dê này tuy rằng ngửi thơm, nhưng cũng không phải là thứ hiếm lạ gì? Như vậy thì bà ấy có thể thích sao?
 
Cô ấy còn đang thấp nghĩ, đã thấy ánh mắt Vương Mộng Quân sáng lên: “Canh thịt này ngửi rất hương nha, sao dì lại không biết An Thành này còn có canh thịt dê có hương vị chính tông như thế chứ? Đi, mau vào nếm thử xem nào.”
 
Vương Ái Hồng lập tức ngạc nhiên mà trợn tròn mắt.
 
Sơn Trà thật đúng là thần thánh mà, đến cùng thì sao cô lại biết Vương Mộng Quân thích canh thịt dê?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui