Nữ phụ xinh đẹp những năm 80

Bà chủ bán đồ vô cùng vui vẻ đưa quần áo cho Sơn Trà xong, sau đó đưa người đến nhà ăn bên cạnh, bảo bọn họ muốn gọi món gì thì gọi, chào hỏi với người thu tiền rồi nói đợi một chút bản thân sẽ đến đó trả tiền sau, nói rồi nhanh chóng trở về tiếp tục kiếm tiền.
Đây là lần đầu tiên Sơn Trà được ăn cơm ở nhà ăn nhà nước, cũng không biết có đồ ăn gì ngon, Vương Ái Hồng hưởng ké hào quang của Sơn Trà, lại mua hai bộ quần áo vô cùng yêu thích, nhanh chóng đứng ra đề cử nói: “Trời nóng thế này, ăn chút gì đó lạnh đi, món mì lạnh sốt thịt heo ở chỗ này vô cùng ngon, nhất định cậu sẽ thích nó.”
 
Sơn Trà gật gật đầu, xoay người dựa theo đề cử của Vương Ái Hồng muốn hai tô mì lạnh.
Một lúc sau, món mì lạnh sốt thịt heo đã được dọn ra bàn, cùng với dưa leo bào sợi tươi, mùi thơm nồng và tươi mát quyện vào nhau, thơm ngon nhưng không quá béo ngậy, thực sự khiến người thưởng thức phải thèm ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không chờ bọn họ ăn xong, nhóm khách đầu tiên của bà chủ gần như đã được phục vụ xong.
Bà chủ nhanh chóng lại đây thanh toán tiền, nhưng cũng không đi vội mà đặt mông ngồi xuống đối diện Sơn Trà nhìn cô với vẻ mặt hưng phấn nói: “Cô gái, nếu không thì cô tới giúp tôi bán đồ đi, tôi trả tiền lương cho cô nhé.”
 
Vương Ái Hồng dùng đũa gắp mì còn chưa ăn, nghe vậy liền mỉm cười bỏ lại vào bát.
“Chị ơi, đã quá muộn để chị nói vậy rồi, Sơn Trà nhà chúng tôi chính là một cái bánh thơm ngon, khoảng thời gian trước ở An Thành còn có người mời cậu ấy đi làm người bán hàng ở cửa hàng bách hoá nữa đấy.”
 
Bà chủ vừa nghe Vương Ái Hồng nói như thế lại vô cùng ảo não mà vỗ vỗ tay.
“Ai nha, đáng ra tôi nên nói sớm một chút.”
 
Bà chủ cũng đã sớm nhìn ra cô gái này không phải người bình thường, nếu có thể kéo cô tới giúp mình bán quần áo, doanh thu có thể tăng gấp mấy lần, chỉ cần có thể kiếm tiền để mình bỏ ra bao nhiêu tiền mướn Sơn Trà thì bản thân cũng đều đồng ý!
Vương Ái Hồng thấy vẻ mặt bà chủ vô cùng ảo não lại nhịn không được mà nói: “Nhưng mà cậu ấy cũng không đồng ý.”
 
Ngay lập tức đôi mắt bà chủ đã lại sáng lên.
“Vậy có thể tới nơi này của tôi để làm không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Sơn Trà đẩy Vương Ái Hồng một phen khi thấy cô ấy vẫn còn muốn nói chuyện trêu chọc bà chủ, cô nói: “Đừng có trêu chọc người ta nữa, chị à, tôi còn có việc phải tự mình làm nên không thể đến làm việc, rất cảm ơn lòng tốt của chị.”
Mọi người đều muốn Sơn Trà đến làm việc, nhưng đáng tiếc Sơn Trà đối với việc làm công cho người khác một chút hứng thú cũng không có, chỉ có thể lần lượt cự tuyệt ý tốt của người khác mà thôi.
 
Nghe Sơn Trà trả lời như thế, bà chủ biết suy nghĩ đem người kéo về đã không thể thành sự thật được rồi, nhưng cũng đồng thời sự tò mò cũng không khỏi dâng lên.
“Cô gái à, rốt cuộc thì cô làm gì thế? Làm sao mà có thể hiểu được nhiều như vậy?”
 
Vương Ái Hồng lại vô cùng kiêu ngạo nói: “Cậu ấy chính là một nhà thiết kế, tự thiết kế quần áo.”
Từ nhà thiết kế này cũng là khoảng thời gian gần đây cô ấy mới nghe được từ trong miệng Sơn Trà, lúc ấy nghe không hiểu còn để cho Sơn Trà giải thích một chút, hiện tại làm trò thấy bà chủ này do với mình càng không hiểu, thấy bà chủ này có chút nghi hoặc lập tức ưỡn ngực kiêu ngạo giải thích với cô chủ lên.
 
Chờ Vương Ái Hồng giải thích xong, ngay tức khắc bà chủ có một bộ dáng bừng tỉnh.
“Trách không được lại lợi hại đến như thế, hiểu được nhiều như thế này.”
 
Hai người thay phiên thổi phồng Sơn Trà một hồi, Sơn Trà không đổi sắc nghe xong, bà chủ lại nhịn không được mà hỏi: “Các người nói nội y kia, thật sự có thể bán đắt ở trong thành đến như vậy sao?”
 
Kỳ thật trước khi Vương Ái Hồng nói thì bà chủ cũng đã được nghe nói qua, nhưng mà rốt cuộc tuổi của bà cũng có lớn chút, cảm thấy nội y nói trắng ra là chính là một khối nội khố, bộ dáng tuỳ tiện miễn có thể mặc được là được rồi, còn cần phải mua riêng hay sao.
 
Bởi vậy tuy rằng đã sớm nghe qua, nhưng vẫn luôn không có ý định sẽ nhập về vài món bản thử, rốt cuộc thì khi bà vào thành nhập hành cũng đã từng hỏi thăm qua, một bộ muốn tiến giới phải vài đồng, còn mắc hơn cả bộ quần áo vừa rồi, vải dệt còn ít đến đáng thương, ở trong mắt bà chủ thấy thì nó hoàn toàn không đáng giá đến mức đó, nhất định nhập về cũng không có ai muốn mua nó.
 
Hiện tại nghe Vương Ái Hồng nói như vừa bản thân lại không khỏi động lòng, chẳng lẽ là do bản thân thật sự không biết nhìn hàng?
 
Nghe bà chủ hỏi như thế, Ái Hồng lập tức nói như chém đinh chặt sắt: “Đương nhiên là bán rồi, đừng nói ở trong thành, cho dù là ở trấn trên cũng có rất nhiều người muốn mua nữa đấy.”
 
Nói đến cái này, cô ấy so chính chủ Sơn Trà còn kích động hơn, vô cùng có tinh thần mà nói với bà chủ về việc tiêu thụ, cuối cùng cũng đã thành công thuyết phục được bà chủ.

 
Hơn nữa đầu óc vừa chuyển, nghĩ ra điểm mấu chốt.
 
“Hay là vậy đi, tôi sẽ nhập hai mươi bộ này từ chỗ của cô, sau đó lúc cô đưa hàng đến thì phiền toái cô thuận tiện giúp tôi bố trí một chút bày biện trong tiệm đi, tôi đưa cho cô thêm tiền, cô xem thấy như thế nào?”
 
Bà chủ không hổ là một người có đầu óc linh hoạt, nghĩ nếu như không thể để Sơn Trà đến nơi này của mình đi làm, vậy để cho cô đến tiệm mình hỗ trợ mình bố trí lại tiêm, nhưng lại sợ Sơn Trà chướng mắt chú tiền này không muốn làm, hơn nữa quả thật đã Vương Ái Hồng thuyết phục, vậy nên dứt khoát nghĩ dùng danh nghĩa nhập hàng để cho Sơn Trà thuận tiện giúp mình một chút.
Cứ như vậy cho dù hai mươi bộ nội y này không bán được vậy thì bà cũng có thể từ chỗ khác kiếm tiền trở về, không tính là quá mệt.
 
Vương Ái Hồng vừa nghe đã cảm thán nói: “Bà chủ à bà cũng thật là biết kinh doanh đấy.”
 
Bà chủ cười hắc hắc, nhìn chằm chằm Sơn Trà: “Cô gái à xem thấy thế nào? Nếu như mà cô đồng ý thì tôi có thể đem tiền đến ngay cho cô.”
 
Ruồi bọ dù nhỏ cũng là thịt, mươi kiện tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Sơn Trà cũng không thể có đạo lý chê ít được, bố trí bày biện cũng không phải là chuyện phiền toái gì, bởi vậy Sơn Trà hơi suy tư cũng đã đồng ý yêu cầu này.
 
Lần dạo cái phố này lại dạo ra đơn đặt hàng hai mươi kiện, cũng việc mà Vương Ái Hồng không hề nghĩ tới.
 
Hai người trở về đem chuyện này nói với mẹ của Vương Ái Hồng, lại nhận được lời tán thưởng không ngớt, nói rằng cô bé Sơn Trà này thật lợi hại, để chi Vương Ái Hồng học hỏi người ta nhiều chút.
Vương Ái Hồng ở một bên cũng liên tục gật đầu, hai người cô một câu tôi một câu đem Sơn Trà khen đến lên trời, quan hệ thân thiết giống như là chị em một nhà.
 
Ồn ào đến hơn mười giờ tối, nói đến mức miệng lưỡi đều khô cả, cuối cùng mới lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Tạ Tri Viễn không ở đây, Sơn Trà cũng không phiền toái người ta vì mình mà chuẩn bị một gian nhà để ở, cô cùng với Vương Ái Hồng ngủ chung một chiếc giường trong một gian nhà.
 

Trong thôn không có hoạt động gì để giải trí, Sơn Trà có thói quen ngủ sớm, Vương Ái Hồng lại trợn tròn mắt không hề buồn ngủ chút nào, thấy bên ngoài đã tắt đèn, cô ấy trùm chăn tiến tới bên Sơn Trà nhỏ giọng hỏi: “Tớ hỏi cậu chuyện này một chút nhé.”
“Có chuyện gì sao?” Sơn Trà mơ mơ màng màng đã có chút buồn ngủ.
 
Vương Ái Hồng hồng mặt có chút ngượng ngùng.
“Cậu tính đợi đến khi nào mới sinh con vậy?”
 
Cô ấy tuy rằng tuổi so với Sơn Trà không khác nhau lắm, nhưng cô ấy vẫn chưa kết hôn, vẫn là một cô gái lớn, khi hỏi Sơn Trà vấn đề này thì mặt mình đã đỏ trước như cái đít khỉ rồi.
Sơn Trà lại không cảm thấy có gì phải ngượng ngùng, giương cái miệng nhỏ ngáp một cái, tùy ý nói: “Tạm thời không sinh.”
 
Vương Ái Hồng vừa nghe thật ra tinh thần càng thêm phấn chấn.
“Cái gì? Không sinh? Đây là ý của cậu hay vẫn là ý của ai kia thế hả?”
 
Ở trong sự nhận thức của cô ấy, phụ nữ sau khi kết hôn phải sinh con, Sơn Trà đã kết hôn một thời gian tuy cũng không tính là quá dài, nhưng nếu thời gian dài vẫn không sinh, như vậy sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu, nếu đây là ý của Tạ Tri Viễn thì tốt, nếu như là ý của Sơn Trà, vậy Ta Tri Viễn vẫn có thể đồng ý sao?
Sơn Trà mở to mắt: “Là ý của hai chúng tớ đấy.”
 
Vương Ái Hồng vẫn cảm thấy khó hiểu: “Tớ cho rằng cậu đặt ra kì hạn nửa năm với Lý Thu Vân là do cậu sợ đến lúc đó sinh con không thể lo được, không phải phụ nữ kết hôn đều cần phải sinh con hay sao? Các người không sinh không sợ người trong thôn châm chọc nói ra nói vào sao?”
Sơn Trà nghe cô ấy nói như thế thật ra đột nhiên đã không còn có buồn ngủ, cô biết đây là do hoàn cảnh chung đã khiến cho suy nghĩ này cắm rễ ở trong tiềm thức của Vương Ái Hồng rồi, bởi vậy cũng không có trách ý của Vương Ái Hồng, ngược lại còn phân tích một chút ý nghĩ của mình với cô ấy.
 
“Sinh con là việc của hai vợ chồng, quan tâm người trong thôn nói ra nói vào để làm gì? Chẳng lẽ trừ việc sinh con thì phụ nữ không có chuyện khác để làm hay sao? Phụ nữ cũng là người, lại không phải máy móc chỉ phụ trách việc nối dõi tông đường, trừ phi chính mình nguyện ý, bằng không dựa vào đâu mà cần phải dựa theo quan niệm người khác để làm gì?”
Vương Ái Hồng vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nói như thế, tức khắc lại khϊếp sợ rồi lại cảm thấy lời Sơn Trà nói rất có đạo lý.
 
Cô ấy cũng coi như là người bạn đầu tiên sau khi mà Sơn Trà xuyên tới đây, Sơn Trà không nghĩ để cho cô ấy cùng với những người phụ nữ khác của niên đại này giống nhau, chỉ có thể bị người khác định đoạt sắp xếp cho con đường tốt, thế là ngồi dậy lại cùng nói với cô ấy không ít quan điểm của chính mình.
Cô cũng không biết những lời mà mình nói này đối với Vương Ái Hồng có bao nhiêu đại xúc động, nói xong liền nhịn không được mà nằm xuống ngủ thϊếp đi.
 
Nhưng thật ra Vương Ái Hồng hoàn toàn đã không còn chút buồn ngủ nào, cô ấy lăn qua lộn lại nghĩ về những gì Sơn Trà vừa mới nọ qua cùng với mình, chỉ cảm thấy thật sự quá đỉnh, cảm giác dường như cả người đều thanh tỉnh vậy.
Ngày hôm sau hai người cùng nhau dậy sớm đánh xe vào thành, Vương Ái Hồng vốn dĩ hoạt bát nói nhiều từ sáng sớm cũng chưa nói chuyện, mãi cho đến hai người lên xe, Sơn Trà dựa vào ngồi lại chuẩn bị nhắm mắt ngủ, Vương Ái Hồng mới đột nhiên bắt lấy tay cô nói: “Tớ đã suy nghĩ cẩn thận!”
 

Trà: “. . .”
 
Đang êm đẹp tự nhiên hiểu ra cái gì vậy?
 
Vương Ái Hồng lại rất hưng phấn, hiển nhiên là cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết từ nơi nào mà nói lên, dù sao đêm qua Sơn Trà đã nói cho cô ấy rất nhiều cũng đã gợi ý không ít, hiện tại cô ấy một chút nóng nảy cũng không có việc đối tượng nữa, cho dù về sau có tìm, cũng phải tìm thấy một một người giống như Tạ Tri Viễn, nguyện ý tôn trọng ý nguyện của mình.
 
Vương Ái Hồng cả đêm không ngủ được, hưng phấn quá mức, cơn buồn ngủ đã lập tức đột kích một cách mãnh liệt, sau khi không đầu không đuôi nói với Sơn Trà một câu như vậy, cô ấy giống như nguồn điện bị dập tắt vậy, dựa vào trên cửa sổ vừa ngã đầu đã ngủ.
 
Sơn Trà đại khái hiểu rõ ý mà cô ấy muốn nói, cũng mừng rỡ thấy cô ấy đối với chuyện hôn nhân đã không hề mù quáng đi theo mà có ý nghĩ của riêng mình, thấy cô ấy ngủ đến mức không mở mắt ra được cũng không hỏi nhiều, cũng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi theo.
 
Chờ xe lảo đảo lắc lư tới An Thành, Sơn Trà mang theo cô ấy cùng nhau dựa theo phương thức liên hệ Vương Mộng Quân để lại tìm được một kiến trúc thoạt nhìn bên ngoài rất có cảm giác xa hoa.
 
Quả nhiên thân phận của Vương Mộng Quân không bình thường, nơi này chẳng những thoạt nhìn đã cảm thấy xa hoa, cửa vậy mà còn có phòng cảnh vệ, vừa thấy Vương Ái Hồng đã lập tức trở nên khẩn trương rồi, lôi kéo Sơn Trà không dám đi về phía trước.
 
“Không có việc gì, lại không có ăn thịt người, cậu sợ cái gì?”
 
Sơn Trà một chút cũng không sợ, lôi kéo Vương Ái Hồng đi bên ngoài cảnh vệ, đang muốn hỏi thăm đã thấy cảnh vệ viên bên trong cười nhìn cô rồi nói: “Tôi nhớ rõ cô, cô đây là tới tìm Vương phu nhân của chúng tôi đúng không?”
Sơn Trà ngẩng đầu vừa thấy đã nhận ra, đây không phải là cảnh vệ viên ngày đó đi theo Vương Mộng Quân hay sao.
 
Đôi mắt Vương Ái Hồng câu nệ cũng không biết nhị về nơi nào, Sơn Trà lại trấn định tự nhiên, lễ phép nói với người ta: “Đúng vậy, phiền giúp tôi truyền đạt một chút.”
 
Cảnh vệ viên cười đi ra: “Phu nhân vừa vặn cũng ở đây, đã sớm nói với tôi rồi, nói nếu cô đã đến rồi thì để tôi mang vào là được.”
 
Nói rồi chào hỏi người ở bên cạnh sau đó mang theo Sơn Trà và Vương Ái Hồng cùng nhau tiến vào phòng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui