Tạ Tri Viễn là một người có hoài bão, Sơn Trà ủng hộ anh như vậy, trong lòng anh cũng tồn tại suy nghĩ muốn làm lớn một lần, thế là chưa tới hai ngày đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi anh còn định đi tìm thợ mộc trong thôn để làm giúp anh một ván giường nữa, bị Sơn Trà ngăn lại.
Tuy rằng hai người đã nói sẽ đón bà Lưu tới, nhưng chuyện này cũng không thể nóng vội, dù gì trong nhà cũng không có phòng dư, để bà Lưu ở chung một phòng với đôi vợ chồng son, kể cả có làm thêm một chiếc giường khác, bà ấy chắc chắn cũng không muốn tới.
Huống hồ cô chỉ nghĩ cho bà Lưu, mà còn suy xét cho Tạ Tri Viễn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người bây giờ chính là hai vợ chồng danh chính ngôn thuận, nếu ở chung một phòng với bà Lưu thật, riêng Tạ Tri Viễn thì chưa nói, mà chính cô cũng cảm thấy không tiện.
“Chuyện này cũng không vội trong một hai ngày này, trước mắt cứ từ từ đã, đợi đến khi có thêm hai gian phòng ở nữa, chúng ta hãy đón bà tới cũng chưa muộn.”
Tạ Tri Viễn nghe cô, sau đó cũng không đi tìm thợ mộc nữa.
Chuyện anh đến Trung Bình, trong thôn cũng không ai biết, ngày lên đường hôm đó cũng không để Sơn Trà đi tiễn anh, thậm chí cũng không gọi Sơn Trà dậy, lặng yên không một tiếng động thu dọn đồ đạc xong, rồi một mình im ắng mà đi.
Lúc Sơn Trà tỉnh dậy, theo thói quen mà sờ sờ bên cạnh, không sờ thấy người, lúc này mới nhận ra người đã đi rồi, trong lòng lập tức có chút vắng vẻ.
Rửa mặt xong xuôi đang chuẩn bị đi nhà bếp nấu cơm ăn, lại phát hiện nồi vẫn còn nóng, bên trong có đặt một chén canh trứng và hai chiếc bánh trứng thái hành, đều vẫn còn nóng hổi.
Người này dậy sớm như thế, vậy mà còn làm xong xuôi cả cơm sáng cho cô.
Khóe môi Sơn Trà nhẹ cong lên, nghĩ thầm: Quả nhiên con người không thể quá ỷ lại vào người khác, Tạ Tri Viễn vừa mới đi, cô đã không nhịn được mà bắt đầu nhớ anh.
Có điều Tạ Tri Viễn đi rồi, cô cũng không phải không có việc gì làm, mà ngược lại trong khoảng thời gian này cô còn rất nhiều chuyện phải làm, phải kiếm thời gian đi An Thành với Vương Ái Hồng, rồi còn phải mau chóng làm năm mươi bộ nội y cho Lý Thu Vân, còn phải dùng nguyên liệu mà cô mua lúc đi An Thành nhanh chóng thiết kế ra thêm vài kiểu dáng mới mẻ nữa.
Sơn Trà vừa kế hoạch vừa ăn cơm sáng xong, dự định trước tiên tới nhà Trương Hỉ Muội nói về chuyện làm thêm hàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc cô tới nhà Trương Hỉ Muội, hai vợ chồng đang vác cuốc chuẩn bị xuống ruộng làm việc, vừa thấy Sơn Trà tới, chồng của cô ấy không nói hai lời đã nhanh chóng lấy cái cuốc trong tay Trương Hỉ Muội đi, đầy mặt ý cười mà nói: “Em gái Sơn Trà tìm em, em đừng đi làm đồng vội, cứ nói chuyện với em ấy đi, để anh đi là được.”
Chồng của Trương Hỉ Muội tên là Lưu Hưng Tài, là một nông dân thành thật chất phác.
Quan hệ của hai vợ chồng khá tốt, Lưu Hưng Tài cũng coi như là thương vợ, mọi việc lớn nhỏ trong nhà cũng đều là Trương Hỉ Muội quyết định.
Sau khi biết bà xã nhà mình đi theo Sơn Trà nửa tháng thời gian đã kiếm được năm mươi đồng, anh ta càng thêm nghe theo lời của Trương Hỉ Muội.
Với Sơn Trà thì càng không cần phải nói, thấy nàng cứ như là thấy Thần Tài, chỉ thiếu nước đặt người lên trên điện thờ để thờ cúng mà thôi, nói chuyện dĩ nhiên cũng cực kỳ khách sáo.
Trương Hỉ Muội khẽ gật đầu, giao cái cuốc lại cho anh ta xong, còn mình thì vẻ mặt vui mừng mà đón Sơn Trà vào nhà.
“Em không làm phiền anh chị chứ?” Sơn Trà hỏi.
Trương Hỉ Muội xua xua tay: “Làm phiền gì chứ, em không nhìn thấy em vừa đến, lão nhà này đã cười ngoác miệng đấy à, em chính là ông Thần Tài của nhà chị, nào có chuyện làm phiền hay không làm phiền chứ.”
Chị ấy nói quá lên, Sơn Trà cũng bị chị ấy chọc cho bật cười, cười xong mới nói ra mục đích mà mình đến đây.
Trương Hỉ Muội nghe xong, miệng cũng sắp há ra đến mang tai, một đôi mắt trừng đến tròn xoe.
“Năm mươi bộ kia không phải vừa mới làm xong sao? Đã bán hết rồi á?”
Thật ra chị ấy không biết Sơn Trà bán chúng cho ai, nhưng tóm lại là đã bán được.
Chị ấy vốn thấy Sơn Trà bỏ ra nhiều tiền như thế, còn sợ Sơn Trà không lấy lại được vốn, có chút ngượng ngùng, bây giờ thấy Sơn Trà lại siêu như vậy, nhiều hàng như thế mà chưa mất bao lâu thời gian đã bán được hết rồi, chưa kể lại còn muốn thêm, lập tức càng thêm bội phục sát đất đối với Sơn Trà.
Vốn dĩ chị ấy chỉ là thấy Sơn Trà dung mạo xinh lại làm cho người ta thích nên mới chủ động nhận lời với cô, không nghĩ tới đây hoàn toàn là một hành động vô tình, nhưng lại thật sự cho mang tới cho mình một ông Thần Tài, khiến cho cô ấy có thể đi theo kiếm được chút tiền như thế.
Sơn Trà khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Cô không nói, Trương Hỉ Muội cũng rất hiểu quy củ, không hề hỏi nhiều, chị ấy biết công việc này ai cũng có thể làm, Sơn Trà không cứ nhất thiết phải tìm chị ấy, tìm chị ấy thì đó chính là tin tưởng chị ấy, tuy rằng chị ấy không có văn vấn, nhưng cũng biết không thể phụ lòng tin của Sơn Trà, chuyện gì chị ấy không nên hỏi, chị ấy cũng sẽ không hỏi nhiều một câu, dù sao kiếm được là được.
Nghĩ đến đây, chị ấy lập tức dứt khoát đồng ý luôn.
“Em yên tâm, nếu em đã giao cho chị, chị chắc chắn sẽ làm thật tốt cho em, có bộ nào không đủ tiêu chuẩn, em cứ nói với chị, chị lập tức sẽ hủy đi làm lại lần nữa, cũng không thể để em tốn tiền lãng phí.”
Chị ấy biết điều như vậy, Sơn Trà cũng cảm thán mình đã không nhìn lầm người.
Biết Sơn Trà cần gấp, với cả hai ngày nay mình cũng không cần làm con nhỏ thì cũng đã đưa đến nhà mẹ đẻ, trước mắt cứ làm cho cô, dùng thời gian nhanh nhất làm kịp đồ mà cô cần.
“Chị bỏ hết chuyện khác sang một bên, anh Lưu không có ý kiến gì chứ?”
Tuy rằng bây giờ việc đồng áng cũng không có quá nhiều, nhưng dù sao cũng là nông dân, thời gian dài như thế không làm chút việc nhà nông lại, lại không chăm nom con nhỏ, cô cũng sợ hai vợ chồng sẽ vì thế mà cãi nhau.
Trương Hỉ Muội lại cười một tiếng giữ tay cô lại.
“Hai nông dân bọn chị đã bận rộn làm nông mệt muốn chết suốt cả mùa hè rồi, mà kiếm được về tay cũng chưa chắc đã nhiều bằng một tháng em cho chị, công việc này lại còn là làm thủ công, còn không cần dãi nắng dầm mưa, anh ấy có thể có ý kiến gì chứ?”
“Không sợ em chê cười, từ khi chị đi theo em kiếm tiền, hiện giờ anh ấy đối xử với chị còn tốt hơn trước kia nhiều, con nhỏ anh ấy cũng nguyện ý trông nom, công việc trong nhà thì càng không cần phải nói, hai vợ chồng bọn chị nhờ có phúc của em, chẳng những không hề cãi nhau, mà ngược lại tình cảm còn tốt hơn cả lúc trước nữa.”
Bây giờ chị ấy coi như cũng đã cảm nhận được thế nào gọi là sống thẳng lưng, lúc trước tuy rằng Lưu Hưng Tài cũng nghe lời chị ấy, nhưng khó tránh khỏi có những lúc chủ nghĩa gia trưởng, việc bên ngoài thì chịu làm, nhưng việc trong nhà thì không khỏi có chút diễn cho mọi người xem, bây giờ chị ấy có thể kiếm tiền, người cũng không so đo giống như lúc trước, Lưu Hưng Tài về nhà cũng bắt đầu ôm đồm làm việc, hai người ai nấy đều nhường nhau một bước, ngược lại càng thêm đường mật ngọt ngào hơn.
Tất cả những điều này đều là nhờ phúc của Sơn Trà, trong lòng chị ấy sao có thể không cảm kích được.
Sơn Trà nghe chị ấy nói như thế, kết hợp với thái độ vừa rồi của Lưu Hưng Tài đối với chị ấy, cuối cùng cũng yên tâm.
Tuy rằng hợp đồng ở chỗ Lý Thu Vân chỉ ký nửa năm, nhưng công việc này lại là công việc dài hạn, chỉ có chuyện hai bên cùng có lợi thì mới có thể hợp tác lâu dài.
Hai người hàn huyên nửa ngày, Lưu Hưng Tài trở về nghe nói Sơn Trà lại có thêm việc làm cho bà xã nhà mình, trong lòng khỏi phải nói vui mừng bao nhiêu, nghe nói Tạ Tri Viễn không ở nhà, lập tức muốn đi xã Cung Tiêu mua thịt, nói thế nào cũng muốn giữ Sơn Trà ở lại ăn cơm. Còn nói nếu như Sơn Trà không chê, sau này có thể luôn tới đây ăn cơm.
Dù sao Sơn Trà cũng chỉ ở nhà một mình, đơn giản không từ chối, có điều ăn một bữa cơm thì được, chứ còn ăn nhiều thì bỏ đi, cô cũng không phải không biết làm, mình chỉ ăn một mình, sao cũng có thể tạm chấp nhận.
Ăn cơm xong, cũng nói xong chuyện thêm đơn, Sơn Trà liền một mình đi bộ về nhà định ngủ tiếp một giấc ngủ trưa.
Thời tiết nóng, giữa trưa ngoài đồng không có việc gì, mọi người ăn cơm trưa xong đều ở trong phòng ngồi mát, cũng không ai đi bộ ở bên ngoài.
Nhưng đợi tới khi Sơn Trà tới cổng sân nhà mình, lại thấy Chu Bình An đứng ở dưới bóng cây ngoài cổng, giống như đang đợi người.
Sơn Trà còn chưa tới cửa, anh ta đã nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui mừng nhìn Sơn Trà nói: “Tri Viễn đi xa nhà rồi à?”
Vẻ mặt Sơn Trà lạnh lùng: “Liên quan gì đến anh?”
Chu Bình An bị giọng điệu không quá khách khí này của cô khiến cho sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn nói tiếp: “Buổi sáng tôi thấy cậu ấy vác đồ đi, cho nên muốn hỏi cô một chút.”
sáng anh ta thấy Tạ Tri Viễn vác một túi lớn ra ngoài thôn, còn không biết anh đi đâu làm gì, lúc này thấy Sơn Trà một mình từ bên ngoài trở về, Tạ Tri Viễn không đi theo, cổng nhà cũng khóa, mới nghĩ chắc là anh đã đi xa nhà.
Tuy rằng không biết anh vắng nhà làm gì, nhưng bây giờ chỉ có một mình Sơn Trà ở nhà, anh ta thật sự là không nhịn được muốn ra tới nói với cô hai câu.
“Mọi người đều là hàng xóm cùng quê với nhau, tôi với Tri Viễn lại là anh em cùng nhau lớn lên, cô là vợ của cậu ấy, thì cũng là em dâu của tôi. Cậu ấy không cha không mẹ, bây giờ lại đi xa nhà, cô ở nhà một mình cũng không có ai chăm sóc, tôi tới chỉ là muốn nói với cô một tiếng, nếu như có chuyện gì, thì có thể tới tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.”
Anh ta nói tình ý chân thành, Sơn Trà lại không cảm kích, hai tay khoanh trước ngực, một đôi mắt lạnh căm căm như hàm chứa băng sương mà nhìn anh ta.
“Ai cùng nhau lớn lên với anh, anh lớn hơn anh ấy bao nhiêu tuổi trong lòng không đếm sao? Anh lo mà đi chăm sóc vợ với mẹ anh là được rồi, tôi rất ổn, không cần anh phải tự mình đa tình.”
Phải nói là Sơn Trà vốn là vô cảm với Chu Bình An, gần đây cũng đều biến thành phiền chán, cô không phải tiểu bạch hoa cái gì cũng không hiểu, sao có thể không nhìn ra được Chu Bình An tà tâm chưa chết chứ.
Một gã đàn ông đã kết hôn rồi, cả ngày không có suy nghĩ an phận thủ thường, mà là làm sao để vượt rào, cho dù người anh ta cưới về là Tưởng Ngọc Trân cũng không khỏi làm Sơn Trà cảm thấy ghê tởm.
Cả ngày cứ như là con khổng tước xòe đuôi lượn lờ trước mặt cô, cứ như nghĩ rằng sẽ có người sẵn lòng nhìn anh ta vậy.
Ngay cả một đầu ngón tay của Tạ Tri Viễn nhà cô cũng không bằng, còn không biết bị chập dây chỗ nào nữa.
Chu Bình An bị cô nói đến gần như hộc máu.
Lời này ý ở ngoài lời còn không phải là nói anh ta tuổi tác lớn, chướng mắt anh ta sao?
Chu Bình An cuối cùng không nhịn được mà mất bình tĩnh, cũng không diễn trò anh em tình thâm gì nữa, hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, đến cùng thì tôi có chỗ nào không bằng Tạ Tri Viễn, mà cô thà kết hôn với cậu ta cũng không chọn tôi?”
“Với kiểu tiêu tiền như nước chảy thành quen giống như cô, thằng nhóc nghèo Tạ Tri Viễn kia rõ ràng không nuôi nổi cô, vì sao cô thà rằng gả cho cậu ta chịu khổ, cũng không nhìn tới tôi?”
Sơn Trà nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, cũng lười giải thích với anh ta, ngẩng đầu hỏi: “Đến cùng thì anh lấy tự tin ở đâu ra mà so với anh ấy?”
Chu Bình An nhăn mày lại đang muốn lên tiếng.
Lại thấy vẻ mặt Sơn Trà khinh thường hất hất cằm về phía sau anh ta: “Dựa vào ba đứa con riêng kia của anh sao?”
Chu Bình An hoảng sợ, tưởng là bọn nhóc sau nhìn anh ta thật, vội vàng ngậm miệng lại quay đầu qua chuẩn bị giải thích.
Lại thấy phía sau không có một bóng người, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Mà Sơn Trà đã thừa dịp lúc anh ta quay đầu mà mở cổng ra, chui vào trong sân cứ như là cá, rầm một tiếng đóng cổng lại sau đó khóa vào từ bên trong.
Chu Bình An: “. . .”
Kể cả không có Tạ Tri Viễn, thì với đức hạnh của Chu Bình An, Sơn Trà chắc cũng sẽ không chọn anh ta, đầu óc cô đâu có bị nước vào, ngày tháng yên ổn không sống, lại đi làm mẹ kế cho người ta hay sao?
Gã đàn ông này sẽ không thật sự nghĩ rằng mình là một miếng bánh thơm ai cũng muốn tranh giành nhau đấy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...