Trong khoang xe đều là người, Kim Tuệ Tuệ với thân hình đầy đặn xê dịch vài lần ở cửa, cuối cùng chị ta cũng đã có thể chen vào chỗ ngồi bên trong xe, nhưng điều đó cũng khiến cho những hành khách khác không hài lòng.
“Đồng chí tài xế, xe đầy rồi không phải cho thêm người lên, một người này lại còn chiếm nhiều chỗ hơn so với những người khác, nhìn xem trên xe đã đầy người rồi.”
“Chỉ là người này tuổi không lớn, thân thể vậy mà lại rất cường tráng đấy.”
Lời này nếu như nói với một đàn ông thì nhất định sau khi nghe xong sẽ rất vui vẻ, nhưng mà Kim Tuệ Tuệ lại là một người phụ nữ thì ý trong đó sẽ có phần châm biếm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kim Tuệ Tuệ trừng lớn mắt giống như chuông đồng, ánh mắt bắn ra khắp nơi: “Đang nói ai vậy hả, các người đang nói ai thế.”
Có người không phục nói thầm: “Nói ai thì trong lòng tự rõ đi chứ.”
Kim Tuệ Tuệ nhe răng trợn mắt, dáng vẻ như muốn phải nhào lên xé nát người ta, tài xế ở phía trước hét lên một tiếng: “Không cần kiếm chuyện ở trong xe, bằng không thì đều cút hết ra ngoài cho tôi.”
Lúc này mới có thể khiến Kim Tuệ Tuệ yên lặng.
Nhưng chị ta không thể nào mà không dừng lại được, chị ta suy nghĩ ở trong lòng, lộ trình đến thành còn phải mất hơn hai tiếng nữa, nếu như mà để cho chị ta cứ đứng như thế này chẳng phải là sẽ tự đem bản thân mệt chết hay sao, Tạ Tri Viễn cùng với con hồ ly tinh Sơn Trà kia không phải đi nhanh lắm sao? Nhất định là bọn họ sẽ có chỗ ngồi, đến để cho hai người kia nhường chỗ cho cô ta mới được.
Kim Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ, sau đó chị ta nhón mũi chân nhìn quanh ở trong xe, quả nhiên đã nhìn thấy Sơn đang ngồi dựa vào cửa sổ ở một vị trí riêng, nhưng Tạ Tri Viễn lại không ngồi, anh đứng trước mặt Sơn Trà giống như một người gác cửa.
Cưới một người vợ mà thôi, người không biết nhìn vào còn cho rằng dáng vẻ này của anh là đang bảo vệ tiền bạc đấy, nhổ vào!
Kim Tuệ Tuệ vừa nghĩ vừa quay đầu lại ẵm Ngân Bảo từ tay Tạ Văn Bân, lôi kéo chen về hướng Sơn Trà ở bên kia.
Lại là một trận tiếng oán than dậy đất, cuối cùng chị ta cũng đã tới bên cạnh Tạ Tri Viễn, đem Ngân Bảo đẩy về phía trước rồi nói: “Sơn Trà, cô mau đem chỗ ngồi nhường cho Ngân Bảo. Nó chính là cháu trai của Tri Viễn, hiện tại còn bị bệnh, cô sẽ nhường cho nó có đúng không.”
Kim Tuệ Tuệ cảm thấy bản thân thật là thông minh, trong xe có nhiều đôi mắt nhìn đến như thế, cho dù Sơn Trà không quen nhìn chị ta, nhưng chỗ ngồi này cô sẽ không thể không nhường, bởi vì Ngân Bảo chính là một đứa trẻ, hơn nữa nó lại còn là cháu trai của Tạ Tri Viễn đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ sau khi Sơn Trà đem chỗ ngồi nhường cho Ngân Bảo, như vậy đến lúc đó chị ta có thể để Ngân Bảo ngồi trên để ôm, như vậy nhất định mọi người cũng sẽ không nói gì được chị ta.
Nếu như Sơn Trà không muốn nhường, vậy cứ để cho mọi người châm chọc cô một phen vậy, xem đến lúc đó cô có xấu hổ không.
Chị ta vừa dứt lời, quả nhiên đã có không ít người không nắm rõ chân tướng nhìn lại Sơn Trà, Tạ Tri Viễn tức khắc nhíu mày lại, là do bọn họ ở bên ngoài tán gẫu cả nửa ngày không lên xe, hiện tại thấy anh vì Sơn Trà chiếm được chỗ ngồi lại muốn lại đây đoạt lấy.
Nếu như đây là chỗ anh ngồi, nói không chừng anh sẽ đồng ý nhường cho, nhưng hiện tại trí ngồi chính là Sơn Trà, chẳng sợ Kim Tuệ Tuệ lấy cả Ngân Bảo ra, Tạ Tri Viễn cũng không muốn.
Anh trầm mặt lại, đang muốn thay Sơn Trà nói chuyện, Sơn Trà lại lặng lẽ lôi kéo tay áo anh.
Cô không cho Tạ Tri Viễn vì mình mà đứng ra nói chuyện, lại cũng chưa nhường chỗ ngồi cho Kim Tuệ Tuệ mà cô lại duỗi tay sờ về phía bụng của mình.
Trên mặt lộ ra ý cười chứa đầy sự xin lỗi nói: “Chị dâu à, cũng không phải là em không muốn nhường chỗ cho chị, mà chủ yếu là do thân thể của em thật sự không tiện, thứ lỗi cho em không thể làm được.”
Sau đó, cô dùng đôi tay trắng nõn mỏng manh che miệng lại, nhăn đôi mày thanh tú, nôn khan hai tiếng.
Lần này, không chỉ riêng gì Kim Tuệ Tuệ, mà ngay cả Tạ Tri Viễn đứng ở một bên cũng trợn tròn mắt.
Nhưng rất nhanh anh đã hiểu rõ ý của Sơn Trà, Sơn Trà đây là đang tìm lý do tốt nhất, cô không nghĩ đến nhường chỗ ngồi cho Kim Tuệ Tuệ đâu!
Tạ Tri Viễn thấy Sơn Trà lại đỡ eo rồi che miệng nôn khan, diễn vậy mà lại giống như thật, trong lòng đã cảm thán cô vợ của mình thật là thông minh, nhưng lại vì “Lời nói dối” này của Sơn Trà mà cảm thấy thẹn thùng, hai cái lỗ tai đỏ bừng giống như bị nhuộm đỏ, đôi mắt cũng không dám nhìn về phía bụng Sơn Trà.
Mà Kim Tuệ Tuệ cũng hoàn toàn không thể nghĩ tới Sơn sẽ có một chiêu như thế này.
Gì? Con hồ ly tinh này vậy mà lại có thể có thai sao?
Không có khả năng, hai người này mới kết hôn có hơn một tháng, làm sao có thể có thai sớm đến như vậy!
Nhất định là do con hồ ly tinh này không muốn nhường chỗ ngồi cho chị ta, cho nên mới cố ý nói như thế.
Kim Tuệ Tuệ rất nhanh đã có phản ứng lại, chị ta lập tức thẹn quá hoá giận, chỉ vào Sơn Trà mắng lên: “Cô làm sao có thể mang thai được vào lúc này, cô chính là không muốn nhường chỗ ngồi cho tôi thì có, cố ý bịa chuyện ra, tôi không quan tâm cô có thai hay không có, nhanh chóng đứng lên cho tôi, đem chỗ này nhường cho tôi.”
Tạ Tri Viễn nghe vậy lập tức cũng không rảnh lo thẹn thùng, anh nhanh chóng đứng ra che chở Sơn Trà chống lại Kim Tuệ Tuệ lạnh lùng nói: “Chị dâu, chị cũng không cần ức hϊếp người khác một cách quá đáng như thế, Ngân Bảo là trẻ con vậy chẳng lẽ đức bé trong bụng vợ tôi không phải là trẻ con hay sao?”
Anh biết rõ Sơn Trà là vì lừa dối Kim Tuệ Tuệ mới cố ý nói những lời như thế, vậy nên anh cũng phải biểu hiện giống như là một người ba thật sự, phải bảo vệ “đứa con” trong bụng vợ mình một cách chu toàn nhất có thể.
Sơn Trà lập tức bởi vì vậy mà liên tưởng đến cảnh nếu về sau bọn họ thật sự có con, Tạ Tri Viễn hẳn là cũng sẽ giống như bây giờ, làm một người ba có trách nhiệm, thương yêu con, đứng ở trước mặt cô và con bảo vệ hai người bọn họ.
Nghĩ đến như hình như cũng không tồi, tim Sơn Trà đập hơi nhanh hơn, ánh mắt nhìn Tạ Tri Viễn dường như cũng lóe sáng.
Không đợi Tạ Tri Viễn cùng với Kim Tuệ Tuệ đấu võ mồm xong, những người trước mặt họ đã không thể chịu đựng được nữa.
So với Kim Tuệ Tuệ vừa thấy đã ngang ngược không nói lý, lòng mọi người nhất định càng thiên hướng về phía cặp vợ chồng son Sơn Trà lớn lên xinh đẹp lại làm cho người ta thích, tuy rằng Sơn Trà mảnh khảnh căn bản không giống như là một thai phụ, nhưng mọi người cũng chỉ cho rằng nhất định là do tháng còn nhỏ.
Người từng mang thai hoặc là trong nhà có con nhỏ ai cũng đều biết, thai phụ không có dấu hiệu hoài thì chứng tỏ thai nhi còn nhỏ cũng càng dễ nguy hiểm nhất, lúc này chỉ cần trong nhà không phải quá khổ, đều sẽ chăm sóc không cho làm việc cũng không dám để cho làm việc quá mệt nhọc.
Người phụ nữ béo này thì hay rồi, vậy mà lại để một người vừa mới mang thai lại nhường chỗ cho chị ta, còn nói người ta cố ý lừa mình, cô gái đó còn gọi chị ta một tiếng chị dâu, trên đời này có một người chị dâu nào như thế này hay sao? Chị ta làm như thế mà không biết xấu hổ đấy à?
“Cô gái à, cô cứ ngồi đó đi đừng nhường chỗ làm gì, thật ra tôi lại muốn nhìn thử, cô ta dám đuổi cô đi như thế nào?”
“Đối tượng của cô nói rất đúng, con của cô ta là trẻ con vậy con của các người cũng không phải là trẻ con hay sao? Hiện tại cô đang trong giai đoạn cần phải vô cùng cẩn thận, ngàn vạn lần không cần nghe cô ta, đứa bé kia của cô ta tôi thấy cũng đã được sáu bảy tuổi, bản thân cũng không phải đứng không vững, nếu như có thể nói một cách ôn tồn, nhất định trong xe sẽ có người nhường chỗ cho cô ta, hiện tại vậy mà lại bức cô phải làm, cô cứ không làm theo, tôi xem cô ta dám cô nhường chỗ cho như thế nào!”
“Đúng vậy, còn lấy cái cớ để cho trẻ con ngồi, tôi thấy chính là cô ta muốn ngồi thì có, đã lớn lên một thân mỡ béo, lại ngay cả một tí sức lực cũng đều không có.”
Mọi người ở đó nói hết câu này đến câu khác, làm cho Kim Tuệ Tuệ tức giận đến mức trên đầu sắp bốc khói.
Chị ta quay đầu nhìn về phía Tạ Văn Bân rồi mắng: “Anh là một người chết sao? Thấy người khác ức hϊếp tôi mà chỉ biết nhìn thôi à?”
Tạ Văn Bân lôi kéo Kim Bảo gục mặt xuống, dùng thái độ một sự nhịn chín sự lành mà nói: “Mọi người nói cũng đúng, em dâu cũng đã có thai rồi, hơn nữa đây cũng chỗ của người ta, em cũng đừng có ngang ngược muốn ngồi như thế.”
Kim Tuệ Tuệ tức khắc càng thêm tức giận, chị ta như thế này là đã gả cho một cái đầu gỗ đấy à.
Nhìn Tạ Tri Viễn người ta cũng biết bảo vệ Sơn Trà giống như bảo vệ nhãn cầu, còn Tạ Văn Bân thì ngược lại, có chuyện cũng không hướng về phía chị ta, ngược lại còn đi giúp đỡ người ngoài cùng nhau giáo dục chị ta.
Hai người cùng một mẹ sinh ra, vậy sao mà lại có thể khác nhau đến như vậy!
Kim Tuệ Tuệ dù cho có tức giận thì tức giận nhưng chị ta cũng không có cách nào, nếu như chỉ là một người hay hai người nói chị ta, chị ta còn có thể mắng trở về từng người một, nhưng hiện tại phân nửa người trong khoang xe này đều đang nói chị ta, mà ngay cả người đàn ông của mình lại cũng không đứng về phía chị ta, cho dù chị ta có tức giận đến như thế nào thì cũng không dám đối đầu cùng với người cả nửa xe, nếu như chị ta đem những người này chọc giận, nhỡ đâu họ ném chị ta từ cửa sổ xe ra ngoài thì phải làm sao?
Ngày hôm nay cho dù chị ta có tức chết đi chăng nữa thì nhất định cũng phải nhịn.
Suốt hai giờ trôi qua, đám đông nhiệt tình đứng ở trước mặt Sơn Trà đóng vai trò giám sát người và nhìn Kim Tuệ Tuệ giống như phạm nhân, chỉ cần chị ta mà cử động tay nhẹ một chút là đã bị mọi người nhìn chằm chằm một cách gắt gao, chỉ sợ chị ta sẽ tới gần Sơn Trà hơn.
Ngay cả Tạ Tri Viễn người ở bên cạnh Sơn Trà cũng không có nghiêm khắc như nhóm người này.
Chờ đến khi tới nơi rồi, toàn bộ hành trình mọi người đều luôn nhìn theo Sơn Trà Tạ Tri Viễn cùng nhau xuống xe, Kim Tuệ Tuệ đang suy nghĩ đi xuống theo thì lại bị người khác túm chặt lấy.
“Chờ đôi vợ chồng son người ta đi rồi thì cô hẳn đi, đừng cho là tôi không biết cô đang nghĩ cái gì.”
Kim Tuệ Tuệ nhìn những người đang chặn chị ta giống như một bức tường người ở trước mặt, cùng với tài xế chuẩn bị đóng cửa ở đằng trước thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào chị ta, cuối cùng chị ta cảm thấy mình tức giận đến hỏng mất.
“Tôi không đi, đợi cô ta đi rồi thì tôi sẽ đi được chưa?”
Con hồ ly tinh này quả nhiên không phải là cái đèn đã cạn dầu, rõ ràng không có mang thai, lại đi dụ dỗ một đám người đứng đó giúp đỡ cho cô, đàn ông thì không phải là vấn đề mà ngay cả phụ nữ cũng như thế!
Sơn Trà đỡ eo đi ra khỏi trạm vận chuyển khách, cuối cùng cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
“Xem biểu tình kia của chị ta, tức giận giống như một con cá nóc đấy, tức giận đến mức sắp phát nổ vậy.”
Tạ Tri Viễn nhìn cô giống như đang nhìn một đứa trẻ đang đùa giỡn, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng và chiều chuộng.
Sơn Trà bị anh nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng cũng bất tri bất giác cảm thấy việc giả vờ làm thai phụ này có chút ngượng ngùng, rốt cuộc thì cô và Tạ Tri Viễn đã kết hôn lâu như thế, mỗi ngày nằm ngủ cùng với nhau trên một cái giường, nhưng mà vẫn chưa có làm chuyện thân mật kia đâu.
Cô nhanh chóng lôi Tạ Tri Viễn, đi đến cửa hàng bách hóa, điểm đến trong mục đích trong chuyến đi này của họ.
Hai người ngồi xe buýt rồi tới cửa hàng bách hoá, Sơn Trà biết Tạ Tri Viễn là một thẳng nam dễ dàng ngượng ngùng, bởi vậy cô cũng không ép buộc để Tạ Tri Viễn đi theo mình, hai người phân công nhau hành động, Tạ Tri Viễn thì tự mình đi dạo, Sơn Trà thì đi thẳng đến quầy chuyên kinh doanh nội y, đánh giá một chút thị trường và giá thị trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...