Nữ Phụ Vùng Dậy -nam Nữ Chính Tránh Ra
Sau khi đến công ty cô phải xử lý đóng văn kiện xếp cao như núi ở trên bàn và dưới đất nhưng với hiệu suất làm việc của cô cuối cùng mấy ngày sau chúng nó đã được xử lý hết chỉ còn vài tờ nữa. Cô định làm nốt thì chuông điện thoại bàn vang lên
'Alo'
'Thưa chủ tịch sắp đến giờ họp rồi'
'Được rồi nhớ bảo họ vào văn phòng tôi luôn'
'Vâng'
Một lúc sau có hai người đàn ông vào phòng, họ chỉ nhìn thấy người đang ngồi trên ghế ngắm cảnh bỗng quay lại và họ hết sức ngạc nhiên đó là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi vô cùng xinh đẹp.
'Mời các anh ngồi'cô lên tiếng và nói
'À khoan mong cô chờ một lát, chủ tịch của chúng tôi sắp đến rồi' khi người kia vừa nói cô có hơi ngạc nhiên nhưng khi có 1 người nữa vào văn phòng cô đã bình tĩnh và sau đó cô đứng dậy bắt tay với người đàn ông có đôi mắt xanh sâu không thấy đáy, nói
'Hân hạnh được làm việc với anh'
'Rất hân hạnh khi được làm việc với một quý cô vừa xinh đẹp vừa thông minh như cô, tên tôi là Hàn Thương, cô là.........' mặc dù không biết tại sao cô là chủ tịch của một công ty lớn nhất nhì thế giới nhưng anh phải nắm chắc được cơ hội này.
'Tôi là Hàn Tuyết Băng ' cô nở một nụ cười xã giao, sau đó là một cuộc trò chuyện theo tính chất thương trường. Sau cuộc nói chuyện cô định về nhà nghỉ ngơi thì anh bỗng gọi cô lại và nói:
'Không biết tôi có thể mời cô một bữa để ăn mừng hợp tác vui vẻ không?'
'Vâng được thôi'cô nói
Sau đó 2 người đến một nhà hàng kiểu Nhật và trông hai người khá hợp ý nhau nên hai người cũng giao tiếp một cách tự nhiên như những người bạn vậy. Bỗng điện thoại cô reo lên, cô vừa nghe máy thì một giọng nam vang lên và.........bụp cô không do dự mà tắt nguồn nó.
'Em có chuyện gì sao'
'À không có gì anh đừng quan tâm quá'
Sau đó cô định ăn tiếp thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra và có một người đàn ông chạy vào lôi cô đi, Hàn Thương định đuổi theo thì bị chặn lại bởi lời nói của cô
'Xin lỗi anh hôm nay tôi còn phải giải quyết chút chuyện với người này, tạm biệt'
'Vậy được thôi'
Sau khi cô đi anh nghĩ sao em có nhiều nợ đào hoa thế nhỉ nhưng không sao anh không ngại chặt hết chúng.Sau đó là kế hoạch truy thê của anh.
Còn ở chỗ cô thì......
'Hiên Viên Ngạo Thiên, anh nghĩ mình đang làm cái quái gì thế hả?'
'Cái đó anh phải hỏi em mới đúng, tại sao em lại đi cùng tên đó thế hả?' Anh dường như gào lên
'Anh lấy cái quyền gì mà cản tôi? Anh nên nhớ anh và tôi chẳng là gì của nhau'
'Anh là thanh mai trúc mã của em, hồi nhỏ em đã nói em yêu anh rồi mà'
'Ồ vậy anh cũng nên nhớ anh là người bỏ đi không lời nhắn trước với cả giờ tôi nói cho anh biết tôi-Hàn Tuyết Băng không còn chút cảm giác nào với anh'
'Em là yêu anh, em không thể ngừng yêu anh được đâu và anh cũng......' khi anh định nói thì cô cắt lời anh
'Đúng tôi yêu anh đến mức hơn bản thân mình, nhưng anh biết vì sao tôi yêu anh không? Hồi nhỏ tôi vì quá ham chơi nên vô tình bị ngã xuống và gãy chân, lúc đó có một chàng trai đến đưa tôi ra khỏi đó suốt chặng đường đi chàng trai ấy không kêu mệt một phút nào mà thậm trí còn bày trò để tôi bớt đau.Phải, lúc về đến nhà tôi đã biết chàng trai đó là anh , tôi yêu anh nhưng anh chưa từng để ý đến tôi mà chỉ cặp kè bên cạnh những cô gái xinh đẹp khác sau một năm, anh sang nước ngoài từ lúc đó tôi đã chết tâm rồi' nói xong bỗng tim cô hơi nhói đau, đó là cảm giác của nguyên chủ vậy hôm nay tôi sẽ giải thoát sự đau đớn này.
'Thế nên bây giờ tôi đã không còn chút tình cảm nào với anh nữa nên anh cũng đừng tiếc nuối gì, tạm biệt' cô nói rồi xoay người bỏ đi để lại anh đang ngã ngồi xuống đất. Sau khi ra khỏi đó cô đi lang thang trên đường với khuôn mặt thẫn thờ lúc bước sang đường thì cô không để ý đang có một chiếc xe chạy đến và.......két cô ngất đi dù chiếc xe chưa đâm vào người chắc là do mấy ngày cô chưa ngủ và cũng vừa tốn rất nhiều nước mắt. Một người đàn ông có con mắt màu hổ phách nhìn cô một lúc rồi đưa cô về biệt thự của anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...