Nữ Phụ Vùng Dậy -nam Nữ Chính Tránh Ra

Sau khi được cấp cứu cô được chuyển thẳng vào phòng bệnh. Lúc cô tỉnh lại đã là gần tối, cô nhìn sang bên cạnh anh đang nằm gục trên ghế chắc vì quá mệt mỏi đây mà. Mà cũng đứng đêm qua anh ta đã chợp mắt được tí nào đâu đã thế cả ngày hôm nay còn phải lo cho cô nữa.Cô đến gần và đắp một cái mền cho anh nhưng lúc cô định bỏ đi thì anh lại kéo tay cô thì anh nói 'Mẹ đừng bỏ con đi mà' nhìn anh như vậy tự dưng cô lại thấy đau lòng, đau lòng sao chắc là cô ảo tưởng rồi. Bỗng anh bật dậy, cô hỏi
'Anh không sao chứ ?'
'Không sao, chỉ là gặp ác mộng một chút thôi'
'Nè uống nước đi, anh gặp phải ác mộng gì mà ghê vậy, à hình như tôi không nên quá tò mò về quá khứ của người khác' cô nói

'Em có thật sự muốn làm 1 người bạn để tâm sự với tôi không'
'Anh đang nói cái gì vậy?'
'Năm tôi 4 tuổi mẹ tôi bỏ ba và tôi đi theo người đàn ông có quyền lực trong hắc đạo hơn ba tôi, sau đó ba tôi vì quá sock dẫn đến đột quỵ, không lâu sau đó tôi nhận được tin ba chết, lúc đó tôi thật sự mất đi hy vọng vì mẹ tôi-người tôi luôn kính trọng bà ấy quay lại và nói với tôi, tôi không phải con bà ấy mà chỉ vì lúc đó bà ấy sảy thai và nhìn thấy tôi đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông và một người phụ nữ do tai nạn giao thông đã chết mà bà không thể nói cho ba tôi biết là bà đã sảy thai chỉ vì một đêm thác loạn trong bar nên bà đã mất con cũng vì thế mà tôi đã được nhận nuôi.  Nhưng không chỉ vậy bà ta còn sai người đi giết tôi, truy lùng tôi bằng mọi cách chỉ vì tôi đã hỗn láo với người đàn ông đó. Thật nực cười! Trong khi đang chạy trốn đám người đó tôi chạy đến bên một căn nhà và ngất trước cửa căn nhà. Khi tôi tỉnh dậy tôi đã được một người cảnh sát vô cùng tốt bụng nhận nuôi và đó là cục trưởng cục cảnh sát tỉnh bây giờ tuy nhiên tôi vẫn luôn mong bà ta quay lại và nhận tôi làm con mình. Haha, em thấy tôi ngốc không?'
'Anh không ngốc vì anh luôn mong muốn được công nhận, điều đó không sai nhưng anh xem người làm mẹ như bà ta có đáng không mặc dù đúng là anh không phải con ruột bà ta nhưng bà ta đã nuôi anh một thời gian thì cũng phải có tình thương chứ còn bà ta thì không có chút xíu nào gọi là yêu anh cả, vì thế anh hà cớ gì phải vì bà ta mà đau khổ' cô lên tiếng an ủi anh và đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống khuôn viên của bệnh viện và nói:
'Anh biết không tôi đã từng có cha mẹ nuôi vô cùng yêu thương tôi nhưng họ đã ra đi chỉ vì đỡ cho tôi hai phát súng, lúc đó tôi hoảng lắm tôi vội vàng chạy đi , trên đường tôi đã phải làm ăn xin nhưng không ai cho tôi'cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

'Hắc đạo là nơi tôi xuất thân, là nơi làm tôi đau khổ nhưng cũng là nơi tôi thấy đẹp nhất, khi tôi vô cùng khổ cực ,khi tôi sắp chết tôi đã nghĩ đến hắc đạo và tôi đã thật sự đến tìm người đàn ông đó, ông ta như ác quỷ huấn luyện tôi trở thành một sát thủ máu lạnh, vô tình hơn bao giờ hết, ông ta trong lúc huấn luyện chỉ nói một câu'Mạnh thì sống yếu thì chết', tôi không biết mình đã ở trong địa ngục đó như thế nào và từ lúc nào tôi không biết tôi đã trở thành một con ác quỷ....thật sự'
Anh tiến lên ôm cô vào lòng và nói
'Tại sao em lại có thể mạnh mẽ như vậy chứ'
'Không ,tôi chưa từng mạnh mẽ vì khi tôi thật sự mạnh mẽ thì sẽ không có con ác quỷ nào hết' cô nói xong cũng rúc vào lòng anh như đang sợ hãi cái gì đó

'Anh biết không đây là lần đầu tôi mới thấy một người thật sự mạnh mẽ như anh, một người có thể sau bao điều đó mà vận có thể đi trên chính con đường mà mình chọn lựa' cô nói còn anh xoa lưng cô giúp cô thaoir mái hơn chút
'Em mệt rồi ngủ đi' sau đó anh ôm cô đến bên giường đặt cô xuống đắp chăn cho cô ngủ. Sau khi thấy cô ngủ say, anh nói
'Cô gái, tại sao em cứ thích làm con tim anh phải nhảy dựng vì em. Trong ấn tượng ban đầu của anh em là một Lavender rất nổi danh trong giới cảnh sát từ một năm trước, lúc đó anh chỉ nghe đồn em phá được rất nhiều vụ án lớn mà ngay cả anh cũng phải mất rất nhiều thời gian mới phá được nhưng lúc anh gặp em anh thấy em là một cô gái lanh lợi, đáng yêu tuy có chút lạnh lùng, hôm nay anh lại thấy được vẻ mặt yếu đuối, đau khổ của em. Em biết không lúc đó em khóc làm anh đau lòng lắm, từ khoảnh khắc đó anh biết mình đã.......yêu em rồi nên xin em đừng bao giờ bỏ rơi anh như mẹ vì lúc đó anh sẽ không biết mình sẽ làm những gì nữa'sau khi nói điều đó xong anh đi ra ngoài cho cô yên tĩnh nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận