Nữ Phụ Vs Tác Giả

“Nói, tại sao đột nhiên rời đi?” Hai người một trái một phải, khoanh tay, mặt giận dữ gặng hỏi một cô gái ở giữa đang quỳ trên cây chổi.

Trở về tiểu viện không lâu, Đệ Ngũ Chiêu cũng trở về, sau đó, hai người tiến hành màn thẩm vấn cực kỳ tàn bạo với cô. Bắt cô quỳ lên cây chổi, Đệ Ngũ Chiêu vừa học được điểm huyệt chưa lâu, lại dám dùng lên người cô, tiểu Chiêu khả ái của cô, sao có thể làm chuyện như vậy với cô chứ? Nhất định là bị tên Vạn Giang Hồng dạy hư rồi.

“Cái này…” Thất Thất ấp úng.

“Không khai thật sao?” Vạn Giang Hồng chẳng quan tâm cười lên, đột nhiên từ trong ngực moi ra một cây cỏ đuôi chó, ngồi xổm xuống, cởi giầy của cô ra, “Vậy thì đừng trách ta.” Nhẹ nhàng cù vào lòng bàn chân của cô, nghe cô dở khóc dở cười muốn trốn tránh lại không tránh được, trong lòng không khỏi có chút sướng chí lại vừa có chút đau lòng, “Vẫn chưa chịu nói?”

“Ấy, đừng mà, tôi nói, tôi nói!” Thất Thất nhanh chóng đầu hàng, cô không sợ thần không sợ quỷ, sợ nhất chính là nhột.

“Nói.” Vạn Giang Hồng thu tay về, làm vẻ mặt dữ tợn khoanh tay cúi đầu nhìn cô, “Nếu như không nói ra được lý do, nhất định sẽ không dễ dàng tha cho đâu.”

Con ngươi Thất Thất ảm đạm, “Hôm nay tôi đi ra ngoài, hóa ra tất cả mọi người đã biết, trận chiến đó, Âu Dương Ngữ sinh non, phát điên. Đệ Ngũ Uyên giận tím mặt, ngay sau đó công phá năm tòa thành trì của Đại Mạch, chỉ cần công phá Dương đô là sẽ tới thẳng Kinh thành. Tôi không thể chỉ lo cho an nguy bản thân được, Cố Cẩn Hi, anh ấy là anh trai của tôi, nhìn anh ấy bước từng bước vào con đường chết, tôi làm không được.”

“Nàng không tin tưởng ta vậy à? Tại sao không thể nói với ta, ta có thể giúp nàng mà.” Vạn Giang Hồng chất vấn.

Thất Thất hơi ngẩng đầu, cười khổ, “Anh giúp tôi được ư? Anh đứng ở vị thế nào để giúp tôi chứ? Anh có nghĩ đến Đại Yến của anh không? Tam hoàng tử Đại Yến, chủ soái Yến quân, cho dù tôi tin anh, anh sẽ phải đối mặt với Đại Yến của anh thế nào đây?”

“Chuyện này…” Vạn Giang Hồng do dự, nhớ tới đã từng hứa với Lạc Nhan Cơ, quân lâm thiên hạ*, bốn chữ, tại sao lực hấp dẫn của nó càng ngày càng nhỏ đi? Y chỉ muốn tìm một nơi, sau đó nuôi nhốt nàng. Lựa chọn giang sơn hay hồng nhan, kỳ thật trái tim của y đã sớm lựa chọn rồi, nhưng vì sao cái đáp án hiển hiện ngay kia lại khó nói thành lời đến thế, chung quy là đã quen rồi, quen với việc lấy giang sơn làm trọng hơn mười năm rồi, bây giờ thật khó để nói ra câu vứt bỏ vô trách nhiệm như vậy.

(Quân lâm thiên hạ: làm vua thống nhất thiên hạ.) 

“Tôi không muốn làm khó anh.”

“Vậy còn em?” Đệ Ngũ Chiêu tủi thân, “Chị lại muốn dùng cái lý do gì để lấp liếm em? Định nói anh ấy là ca ca em hả? Sau đó không muốn nhìn anh em chúng ta đánh nhau? Nhưng mà, Nghê Thường à.” Thằng bé bình tĩnh nhìn cô, con ngươi như đá vỏ chai*, tăm tối không chút ánh sáng, “Tại sao chị luôn muốn em khóc?”

(Đá vỏ chai: là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.)

“Vô cớ bỏ rơi em, để lại em một mình, vô dụng chạy bám theo chị? Thế giới rộng lớn dường này, em tìm chị thế nào đây. Nghê Thường, có thể đừng tự cho là nghĩ cho em được không, em luôn biết mình muốn gì.”

“Trí nhớ của em…” Thất Thất kinh ngạc, lúc nãy thật sự thằng bé nói ra hai chữ ca ca, chẳng lẽ…

“Phải, em đã nhớ lại tất cả, lần đầu tiên gặp được ca ca đã biết hết rồi.”

“Vậy vì sao em không ở bên cạnh anh ta? Dù sao, anh ta là anh trai duy nhất của em…” Thất Thất càng nói càng nhỏ, một đáp án nhẹ nhàng nổi lên.


Đệ Ngũ Chiêu cắn môi, ngước mắt, cười khẽ, “Em đã lựa chọn từ lâu rồi, không phải ư? Ở trong lòng em, chị còn quan trọng hơn ca ca.”

(Vì sắc quên tình thân. Thất vọng em quá đi tiêu Chiêu ơi!) 

“Vì sao?” Giống như để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tất cả người xem, cô còn đặt ra một câu hỏi ngớ ngẩn đáng xấu hổ.

Nhưng Vạn Giang Hồng đã điểm tay giải huyệt đạo của cô, kéo cô dậy, đem cô vào trong lòng một lúc lâu, đưa tay che kín lỗ tai của cô, “Nghê Thường, nàng mệt rồi, nhanh đi nghỉ ngơi.”

Thất Thất gật đầu, nhìn Đệ Ngũ Chiêu vẫn còn lo lắng, ân cần lên tiếng, “Tiểu Chiêu, em cũng về phòng nghỉ một lát đi.” Nói xong, đi lên lầu như chạy trốn.

Nhìn Thất Thất trở về phòng, bấy giờ Vạn Giang Hồng mới thu lại nụ cười, để cho thằng bé một bên góc mặt, “Đừng quên ước định của chúng ta, nếu như nhóc nói ra, nhóc cho rằng nhóc còn có thể ở lại bên nàng ấy ư?” Dứt lời, y cùng chầm chậm đi lên lầu.

“Hừ!” Đệ Ngũ Chiêu căm tức cắn răng, tại sao nó lại kém nàng tám tuổi?! Mà không phải lớn hơn nàng tám tuổi chứ?! Tại sao trên đoạn đường nó đang cố gắng vươn lên lại xuất hiện một tên Vạn Giang Hồng, một tên khiến nó ghen tỵ đến phát điên!

*

“Đợi đến khi chúng ta xử lý xong mọi chuyện, rồi sẽ thoái ẩn cùng nhau được không?” Vạn Giang Hồng đưa tay gõ cửa ba tiếng, không đợi bên trong trả lời, tiếp tục nói, “Tuy rằng Đệ Ngũ Chiêu rất đáng ghét, nhưng có câu thằng nhóc ấy nói rất đúng. Không nên dùng suy nghĩ nàng cho là đúng để áp đặt lên suy nghĩ của người khác. Có lẽ nàng cho rằng không quan trọng, nhưng trong lòng người khác lại quan trọng như sinh mạng vậy. Nghê Thường, tối nay ta sẽ chờ nàng ở hậu viện, chúng ta nói chuyện phiếm một lát. Đến lúc đó, nàng cho ta một câu trả lời nhé.”

Thất Thất nắm chặt quả đấm, nhìn bóng người bên ngoài in lên ô cửa sổ giấy rời đi.

Thở dài một hơi thật dài, có phải cô thật sự đã làm sai không.

Lục ra quyển tiểu thuyết ngâm trong nước sông ướt nhẹp từ trong lớp đồ, toàn bộ chữ viết phía trên không còn rõ ràng nữa. Đây là quyển truyện liên hệ với quá khứ của cô, cứ thế mà bị hỏng. Không có hệ thống nhắc nhở, không có tác giả uy hiếp, sau này phải đối mặt với mọi chuyện, bất kể hung hiểm ra sao, cô đều phải nhắm mắt đối diện.

Có phải tất cả đều là ông trời định sẵn không? Cô đã mất đi chiếc chìa khóa để trở về, không còn cách nào quay về nữa, chỉ có thể tồn tại trong thế giới giả tưởng này? Nhưng vì sao, cô lại chẳng hề tuyệt vọng như dự đoán, có phải vì cô đã sớm quen thuộc với cái thế giới điên rồ này, đã nảy sinh quyến luyến với thế giới này? Ai, thời gian thật sự là một thứ đáng sợ.

*

Nhìn sắc trời tối đen, Thất Thất trang điểm qua loa, đúng hẹn tới hậu viện.

Vạn Giang Hồng đã đứng ở nơi đó, trường sam trắng như tuyết, đây là màu sắc y chưa từng thử qua bao giờ. Dung nhan vốn diêm dúa lẳng lơ, dưới trường sam màu trắng, ngược lại mang một vẻ thoát tục.

Dường như y nhận ra cô đã đến, quay đầu sang, hơi mỉm cười, ngoắc ngoắc, “Tới đây.”

Giống như bị mê hoặc, Thất Thất thuận theo mà đi tới, y dắt tay cô ngồi xuống bàn đá.


“Anh muốn chuyện phiếm gì với tôi?” Thất Thất ho khan một cái, cố làm ra vẻ trấn định hỏi. Tối nay y quá mê người, khiến ánh mắt của cô không tự chủ mà liếc sang y nhiều lần. 

“Nếu như ta nói, ta nguyện ý vứt bỏ tất cả, chúng ta cùng nhau ẩn cư có được không? Không quan tâm đến phải trái đúng sai trên cõi đời này.” Vạn Giang Hồng nhấc bình rượu lên, rót ra một chén, đẩy tới trước mặt cô, “Năm ngoài ta ủ rượu Bách Quả, nàng nếm thử xem.”

Thất Thất nâng ly rượu bạch ngọc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị rất ngon, chỉ là nhớ tới chuyện y hỏi, đầu lưỡi không khỏi có chút đắng ngắt, “Tôi nói rồi, tôi không thể trơ mắt nhìn Cố Cẩn Hi gặp chuyện được.”

“Đại Mạch bị diệt, đã là định sẵn. Ta không thể giúp nàng cứu Đại Mạch được, nhưng muốn mang Cố Cẩn Hi ra, không phải việc khó khăn. Nếu như, ta nói nếu như, nếu như chúng ta cứu Cố Cẩn Hi ra, nàng có nguyện ý, cùng ta rời đi không?” Khuôn mặt Vạn Giang Hồng chất đầy chờ mong.

Tự mình cầm lên bình rượu, rót một chén nữa, cô moi ra quyển tiểu thuyết bị hỏng kia, lắc đầu cười khẽ, “Anh xem, tiểu thuyết lôi tôi tới đây, hôm nay đã bị hỏng, có lẽ, tôi vĩnh viễn sẽ không quay về được thế giới cũ. Nói đi nói lại, đây là trách nhiệm của anh đấy.”

“Ta?”

“Không sai, nếu không phải anh lôi tôi xuống nước, thế thì quyển sách cất trong ngực của tôi cũng không biến thành tình trạng như thế này. Cho nên, anh phải chịu trách nhiệm cái gì, không cần tôi nhắc nhở chứ.” 

“Chịu trách nhiệm?” Vạn Giang Hồng híp mắt, đối diện với ánh mắt gian xảo của cô, không nhịn được mở miệng cợt nhả, “Nàng đã tổn thất lớn đến thế, vậy chi bằng, ta lấy thân báo đáp?”

“Ừ, cái này không tệ.” Thất Thất gật đầu, giống như vô cùng nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi.

“Không phải chứ, ta chỉ là nói đùa thôi mà.” Vạn Giang Hồng tay phải vung lên, phật mở quạt ngọc, “Nhưng mà, nếu nàng nhất định săn đuổi bằng được, vậy ta cũng không ngại.” Híp mắt, cười. Tuy rằng thích đến không chịu nổi, nhưng sĩ diện vẫn phải giữ.

Nhìn chiếc quạt nhọc trong tay y, Thất Thất bất chợt đen mặt, đoạt lấy ngay tắp tự, đóng lại, “Đồ khốn, anh hứng thú với mấy cô gái trần truồng vậy hả? Anh vẫn còn có cái thứ đồi phong bại tục này hả?”

“Nàng thích à?” Nhìn vẻ mặt tức tối của Thất Thất, y lại là mừng rơn, y có thể cho rằng, việc cô tức giận, tức là có để ý một chút tới y không?”

“Ta vẫn còn mấy trăm cái, nàng thích thì ta tặng cho nàng đấy. Tư thế nào cũng có. Ha ha.” Vạn Giang Hồng đến gần, mập mờ nói bên tai cô, “Dĩ nhiên, nếu nàng tình nguyện, ta có thể mời người khắc nàng khỏa thân. Một lúc nào đó, chúng ta sẽ truyền chiếc quạt ngọc có khắc bức vẽ của nàng cho con của chúng ta, truyền xuống từng đời một, có phải cực kỳ thú vị không?”

“Nằm mơ!” Thất Thất gắt lên, “Lão nương chưa đồng ý thành thân với anh đâu nhé.” Vỗ bàn, cáu thẹn. 

“Vậy ta cưới nàng.” Trên mặt y vẫn treo nụ cười bất cần đời như cũ, chỉ là thần thái trong mắt khiến cô không cách nào phớt lờ được.

Con mắt một đen một đỏ, vô cùng mĩ lệ, chỉ là con ngươi màu đỏ kia lại thiếu bớt đi rất nhiều linh động, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô ổn định lại cảm xúc, vươn tay, bịt mắt phải của y, “Anh thành thật nói cho em biết, có phải con mắt này của anh là vì em mà bị hỏng không.”

“Gì mà hỏng với không hỏng, nói cứ như sữa bò đêm hôm trước ấy. Mắt của ta là…” Vạn Giang Hồng nắm tay của cô, ấp tay nàng trong lòng bàn tay, “Không liên quan đến nàng, là độc ta trúng phải khi còn bé thôi...”


“Anh bảo tìm em có việc mà, chẳng lẽ chính là hỏi xem em có muốn quy ẩn cùng anh không hả?” Thất Thất vội vàng cắt ngang lời của y, không nỡ bóc mở vết sẹo của y.

Mẫu thân Vạn Giang Hồng, Liên phi. Căm ghét đứa bé là y cùng cực. Thậm chí không tiếc hạ độc chính đứa con của mình. Mà Vạn Giang Hồng, y vẫn luôn biết, cứ như thế vừa oán hận, tha thiết, mâu thuẫn, trơ mắt, bất lực nhìn mẫu thân mình bị những kẻ khác hại chết.

Vạn Giang Hồng thu lại nụ cười, “Thập Lý Dạ chết rồi.”

“Hả?” Thất Thất không hiểu, chuyện sống chết của Dạ phi kia có liên quan gì tới cô chứ.

“Đêm qua ta cũng vừa nhận được tin tức, tẩm cung của Thập Lý Dạ bị tập kích, thích khách là người Đại Mạch. Hiện giờ đại quân Đại Yến đang cấp tốc tiến công về phía kinh đô. Đại Mạch, đã là con cá nằm trên thớt.” Vạn Giang Hồng cẩn thận đánh giá nét mặt của cô, nhìn nụ cười hơi chút khổ sở của cô, tiếp tục nói, “Cho nên, nàng muốn cứu Cố Cẩn Hi thì phải đến trước Đệ Ngũ Uyên và đại quân Đại Yến, mang Cố Cẩn Hi đi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, ngay ngày mai xuất phát.”

“Vậy hiện giờ em sẽ trở về thu dọn đồ đạc.” Thất Thất gật đầu, nói xong định đứng dậy về phòng, lại bị một tay y kéo lại.

Khó hiểu nhìn cái tay nắm chặt của y, y chỉ cắn môi dưới, cong cong mắt, lắc bình rượu trong một tay khác, “Dọn dẹp cái gì, cứ thế mà đi thôi. Bây giờ, trăng sáng, rượu ngon, còn có mỹ nam ta nữa, sao không cùng ta uống một chén?”

“Đồ tự luyến.” Nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Vạn Giang Hồng đổ đều rượu vào hai cái chén, đẩy một chén tới, còn mình thì giơ lên, uống một hơi cạn sạch, trong con ngươi, ngập tràn ánh trăng dịu dàng, “Nghê Thường, nàng ở thế giới kia, chắc sẽ không phải tên là Nghê Thường chứ?”

Thất Thất ngắm nghía chén bạch ngọc, nhìn rượu trái cây màu đỏ hiện rõ trong màu trắng của chiếc chén, trông vô cùng đẹp mắt, “Ngôn Thất Thất, là tên của em ở thế giới đó.”

“Hả?” Vạn Giang Hồng nghe thấy vậy, không khỏi nắm chặt tay, mắt đẹp hoa đào hơi híp lại, nhưng chỉ một lúc, sau đó giống như thận trọng cân nhắc, có chút ghét bỏ, “Ngôn Thất Thất? Thật là khó nghe.”

“Cứ như tên của anh êm tai hơn ấy, nói đi, tên của anh ở thế giới khác là gì?”

“Ta…” Y còn chưa nói xong, liền bị chặt đứt.

“Thôi, dù sao thông tin kiếp trước của anh đều là mụ tác giả đui chột hư cấu mà thôi, nói cũng vô dụng.” Thất Thất lắc đầu, “So với tên của anh, em cảm thấy tò mò với bạn gái kiếp trước của anh hơn, nói đi, em không tin kiếp trước anh không có bạn gái.”

“Ha ha…” Vạn Giang Hồng cười gượng hai tiếng, vô cùng không tự nhiên đổi chủ đề, “Cái này chơi không vui, để ta kể cho nàng về người thân của ta nhé. Kiếp trước, ta còn có một cô em gái…”

“Đừng lảng sang chuyện khác, em không có hứng thú với em gái của anh. Anh sao phải căng thẳng như thế, chẳng lẽ thật sự có rất nhiều bạn gái? Đồ củ cải hoa tâm*!”

(Củ cải hoa tâm: Chỉ người đàn ông không đứng đắn, thường xuyên tán tỉnh phụ nữ và hay thay đổi thất thường.)

“Đừng nóng đừng nóng! Chúng ta đang uống rượu. Bất luận là trước kia, hiện tại hay sau này, ta chỉ có mình nàng thôi.”

“Hứ!” Thất Thất hừ lạnh, nhấc ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, “Rót rượu!”

“Được.”


......

“Rót rượu!”

“Nghê Thường, có phải nàng uống nhiều rồi không? Mặc dù là rượu trái cây, nhưng sẽ say đó.”

“Ích kỷ.” Thất Thất đoạt lấy bình rượu rồi uống một mình. Hương vị quả thật không tệ.

......

“Nghê Thường?” Vạn Giang Hồng đưa tay chọc chọc bả vai của cô, nhìn cô nằm bò trên bàn đá, nhắc nhở, “Muốn ngủ thì về phòng rồi ngũ, chỗ này lạnh lắm.”

Cô chỉ lười biếng ừm một cái, rồi không nhúc nhích nữa. Vạn Giang Hồng bất đắc dĩ, đưa tay, vuốt mái tóc bị chặt đứt của cô, lần hung hiểm đó, đến giờ vẫn khiến lòng y sợ hãi. Nếu y đến trễ một bước, có phải, nàng sẽ biến mất mãi mãi không?

Ai ~

Thở dài thườn thượt, ôm ngang cô đi về phía lầu trên. Tiểu cô mụ của y đã nhiều lần truyền thư, bảo y trở về, chỉ là y còn chưa yên lòng. Nếu nói nhất định phải phụ lòng một người, chỉ đành xin lỗi tiểu cô mụ y rồi.

Nhẹ nhàng giẫm lên cầu thang, sợ tiếng động quá lớn đánh thức cô. Nhưng cô vốn nên ngủ say, lại đột nhiên mở mắt, cặp mắt mông lung, đưa tay kéo tai của y, dùng sức kéo rồi kéo, “A ha ha, chuột Mickey.” 

“Nghê Thường, nàng thử kéo tai của ta nữa xem, có tin ta vứt nàng xuống đất không.”

Vẫn tiếp tục kéo kéo.

Vạn Giang Hồng cả giận, cố ý lỏng một cái tay, Thất Thất vội vàng quàng tay vào cổ y, sống chết không chịu. Có lẽ do thói quen hồi làm hồ ly, mặt trực tiếp chui vào trong ngực y.

“Nghê Thường, nàng đừng nhúc nhích nữa.” Cảm nhận gương mặt của cô dán lên ngực y, mát rượi, khiến y không nhịn được khô nóng vài phần.

Hơn nữa kẻ này còn không sợ chết dùng hai chân kẹp quanh hông y, tư thế mập mờ cỡ nào. Đối mặt với sự mê hoặc như vậy của người mình thích đến muốn chết đi sống lại, y cũng có cảm giác đấy được không hả. 

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt ngây thơ như đứa bé, thế nào cũng không dám làm ra chuyện tổn thương cô. Mím môi, khó nhọc bế cô lên lầu. Cứng nhắc đẩy cửa ra, đặt cô lên giường, đắp kín chăn, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

“Yêu tinh!” Khẽ mắng một tiếng, liền đi ra ngoài. Lại phát hiện Đệ Ngũ Chiêu đang đợi ở cửa.

“Nàng đã ngủ.”

Đệ Ngũ Chiêu chỉ lắc đầu, “Sau này, sau này… Nếu ngươi dám tổn thương chị ấy một phân, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Nói xong, có chút chật vật trở về phòng.

Ai, ta có thể tổn thương nàng ư? Đó chẳng phải muốn giết ta sao?

Tuy nhiên, nói thế nào Đệ Ngũ Chiêu này cũng là mối họa tiềm tàng, nhất định phải tìm cơ hội đuổi đi! Tiểu tử này, bản thân yêu sớm thì không nói, còn định lôi kéo người khác trâu già gặm cỏ non. Thật sự không thể giữ lại được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui