Giống như ăn một gói mì ăn liền không có gia vị, trong lòng bực bội đến khó chịu. Tên diêm dúa này lại đắt khách đến thế ư?
Thất Thất không hiểu chuyện này là sao, chẳng lẽ dạo chơi trong thế giới giả tưởng này quá lâu rồi, đến mức không cẩn thận mà gửi gắm phần tình cảm
nào đó của bản thân đến người trong truyện rồi ư?
Mà cảm giác lần này dường như hoàn toàn khác với Lạc Nhan Cơ lúc trước.
Nếu lúc trước nhìn thấy Lạc Nhan Cơ thân mật với cô gái khác, cô chắc chắn
cố hết sức đi lấy lòng Lạc Nhan Cơ, dùng sức quyến rũ của bản thân đi
chinh phục anh ta. Nhưng hôm nay nhìn thấy Vạn Giang Hồng và Phượng Hồng Phi thân thiết, lửa giận không tên bùng lên trong lòng, thật sự muốn
xông tới, giết Phượng Hồng Phi trước, tiếp đó giết tên Vạn Giang Hồng.
Rất giống hình tượng một mụ đàn bà ghen tuông.
Mặc dù EQ cô thấp
thật, đầu óc nhiều lúc trì trệ, nhưng cũng nhận ra trong lòng mình có sự biến đổi nhỏ bé. Vạn Giang Hồng trong lòng cô, sợ rằng không chỉ đơn
thuần là nam phụ số một trong tiểu thuyết nữa. Giống như lúc cô đột
nhiên biến thành hồ ly, người đầu tiên muốn cầu cứu, không phải ai khác, mà chính là Vạn Giang Hồng, kẻ thường xuyên gây gổ với cô.
Không lo nghĩ nhiều thêm chuyện khác, lúc này cô chỉ nghĩ đến làm thế nào cứu cái đầu hồ ly của mình khỏi miệng con hổ lớn. Nhưng lại không dám lộn
xộn, sợ lão hổ dùng sức một cái là cắn đứt cổ của cô.
Thời điểm
cô đang rầu rĩ không thôi, đột nhiên một giọng nói trong trẻo uyển
chuyển truyền tới từ một bên. Đối với cô mà nói, đây chắc chắn là tiếng
nói từ thiên đường.
“A Hổ, mau nhả ra. Nếu để tên hẹp hòi thấy được, không chừng lại muốn bắt nạt con đấy.”
Con hổ ngoan ngoãn nhả miệng, thong thả tới bên chân của người đến, ngồi chồm hỗm xuống, nằm úp xấp tại chỗ nghe dặn dò.
Thất Thất ngẩng đầu, nhìn cô gái mặc y sam xanh thẳm đó, thần tình lạnh lùng nhìn con hổ dưới chân, “A Hổ ngoan.” Tay nhỏ nhắn vuốt vuốt bộ lông của nó. Con hổ thoải mái híp mắt, nằm trên mặt đất, hưởng thụ sự vuốt ve
của nàng.
Y sam xanh thẫm, gương mặt thanh lệ, thích cưng chiều
hổ, như đang khẳng định nói cho Thất Thất, người này chính là tỷ tỷ của
Phượng Hồng Phi --- Phượng Thiển Bích. Lúc trước bị cái miệng thối của
con hổ hun đến ngất xỉu, không chú ý nhìn nàng, bây giờ nhìn lại, hình
như so với trong truyện viết còn lạnh hơn vài phần.
“A Hổ, mười
cân thịt thỏ lần trước chưa ăn hết, chúng ta ra ngoài ăn đi, không phải
nhìn sắc mặt con quỷ hẹp hòi. Đi nào.” Nói xong, trên tay nàng ta xách
theo một túi đồ, xoay người liền đi ra ngoài. Con hổ cũng đứng lên, tao
nhã đi theo ra ngoài.
Lúc này Thất Thất không để ý quá nhiều,
thoăn thoắt chạy vào phía trong nhà gỗ. Vừa rồi nghe được tiếng của Vạn
Giang Hồng, chắc hẳn ở lầu hai. Leo từng bậc cầu thang thì không kịp
mất, bèn nhanh nhẹn trèo lên trên cột.
Vừa trèo tới cửa sổ, liền
nhìn thấy cái tên vốn lả lơi kia lại là kẻ bị đè, hơn nữa còn làm ra một bộ dạng uất ức cùng không cam lòng, khiến cho cô bị dọa sợ đến suýt
chút nữa té ngã từ lầu hai xuống.
Phượng Hồng Phi dạng chân ngồi
trên eo Vạn Giang Hồng, hai con mắt sói lóe sáng đến dọa người, vuốt sói vạch từng lớp xiêm y của y, ngoài miệng còn nhếch lên một nụ cười vô sỉ 70 độ.
“Hồng Phi, ngươi tỉnh táo lại đi, cho dù ngươi làm như
vậy, ta cũng sẽ không lấy ngươi.” Vạn Giang Hồng kìm nén cắn răng, nhìn
nàng ta cởi từng chút một xiêm y của y, lộ ra da thịt bên trong, trên
đầu đổ mồ hôi lạnh. Tuy rằng y vì che giấu nên thường đi ngả ngớn người
khác, nhưng chuyện này với bị trêu ghẹo là hai chuyện hoàn toàn khác
nhau.
“Vậy cũng không chắc chắn, đợi em mang thai con của anh,
xem anh còn có thể không cưới em nữa hay không?” Hồng Phi cười đến vô
cùng gian trá.
Mồ hôi đọng trên trán Vạn Giang Hồng lại thêm vài
giọt, nếu để cho người khác biết đứa bé mà cô con gái nhà họ Phương mang là của y, làm sao y có thể thoát khỏi được, không cẩn thận, còn bị dân
chúng Đại Yến mỗi người nhổ một bãi nước bọt đến chết.
Thất Thất ở bên kia nhìn tới nghiến răng, Hồng Phi à, bạn đúng là đạo hữu ha,
không, phải là đạo địch chứ, kẻ địch cùng chung chí hướng. Trình độ vô
sỉ này hoàn toàn có thể so đấu với cô rồi. Nếu là tên con trai khác, có
lẽ cô có thể đem tặng tên đó cho nàng ta, sẽ trở thành bạn tốt với cô
nàng, đáng tiếc lại là Vạn Giang Hồng, các cô không thể không thành kẻ
địch.
“Hồng Phi, trong lòng ta đã có người, nếu ngươi gả cho ta,
nhất định sẽ chịu rất nhiều uất ức, ngươi vẫn muốn cố chấp đến cùng hay
sao?” Vạn Giang Hồng nhìn da thịt lộ ra càng lúc càng nhiều, không khỏi
có chút hoảng sợ.
Bàn tay đang cởi y phục của Hồng Phi chợt dừng
lại, đôi mắt đẹp gợn sóng lăn tăn, như thể muốn khóc, “Thiên Tác ca ca,
cũng chỉ là chín tháng mười ba ngày, anh đã yêu người khác rồi ư?”
“Hồng Phi, bỏ cái chữ ‘đã’ đi.”
“Em mặc kệ.” Hồng Phi tiếp tục lột y phục, “Em hiểu rõ ca ca với các nàng
ấy chỉ là chơi bời, không thể coi là thật, hiện tại chuyện này cũng như
thế. Em sẽ không ngại, chỉ cần sau cùng ca ca trở về bên em là được
rồi.”
Vạn Giang Hồng bất đắc dĩ, ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng ta, “Ngươi nhìn mắt phải ta đi.”
“Màu đỏ rất đẹp!” Hồng Phi thờ ơ đáp.
“Đẹp phải không? Chỉ là đáng tiếc, con mắt này của ta vĩnh viễn không nhìn
được ánh sáng.” Y cười khổ, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng ta tiếp tục
nói, “Nhưng mà, đối với ta mà nói, mất đi một con mắt vì nàng ấy, chẳng
có gì to tát cả.”
Thất Thất đứng trên bệ cửa sổ, nghe đến đấy,
trái tim như bị ai dùng tay bóp chặt, khó chịu tới mức như bị dìm vào
trong nước. Cẩn thận nhớ lại nội dung trong truyện, suy đoán tình địch
chưa từng gặp mặt rốt cuộc là ai.
“Ả ta là ai?” Hồng Phi đứng dậy từ trên người y, dù chưa rơi lệ, nhưng giọng nói run rẩy rõ rệt, “Thiên Tác ca ca, nói cho em biết, ả là ai?”
Thất Thất đứng ở một bên
âm thầm gật gù, cô cũng muốn biết đứa con gái đó là ai. Càng nghĩ càng
tức. Chìa móng vuốt ra mài lên bệ cửa sổ.
“Là…” Vạn Giang Hồng
đang nói lại ngừng, xấu hổ nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy hồ ly trên bệ cửa sổ đang nhìn y chằm chằm, hơi kinh ngạc, ngay sau đó âm thầm cười
cười, “Hồng Phi, ngươi tới gần đây chút, lại gần ta nói cho ngươi nghe.”
Lúc này Hồng Phi nắm chặt quả đấm, thật sự muốn biết kẻ địch mạnh là người
phương nào, cúi người xuống, kề tai sát vào bên miệng y.
Nào ngờ, cổ giống như bị cái gì đó đâm, thầm kêu một tiếng nguy rồi, nhưng đã không kịp nữa, hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Tiểu hồ ly đang mài móng vuốt, có chút thất vọng, bây giờ nó thật sự càng tăng thêm tò mò với người nọ.
“Tiểu tử, tao biết rõ mày có thể nghe hiểu lời tao nói. Mau tới đây, giúp tao tìm thuốc giải trên người nàng ta, cả người tao mất hết sức rồi.” Vạn
Giang Hồng liếc sang Phượng Hồng Phi nằm ngã ở một bên, lại nghiêm túc
nhìn hồ ly trên bệ cửa sổ.
Thất Thất sững sờ, không hiểu mình bị
phát hiện từ bao giờ. Chẳng qua, lúc này cô tạm thời có thể bỏ qua. Nhìn tấm ngực phanh ra của y, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Thoăn thoắt nhảy tới, chia bàn chân nhỏ, trước tiên kéo lại áo cho y. Rồi mới nhảy
đến trên người Hồng Phi, nhìn gương mặt khổng lồ của nàng ta, nghiến
mạnh hàm răng hồ ly. Dung mạo dường này, còn dám tranh giành với cô?!
‘Bộp bộp’ mấy cái, dùng cái đuôi to quất mạnh vào mặt cô ta, cuối cùng, vẫn
chưa hết giận, nhảy xuống đất, chuyên chú giẫm giẫm ở nơi tương đối bẩn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vạn Giang Hồng, dùng đệm thịt trên bàn chân
giẩm lên mặt một hàng dấu chân chỉnh tề.
Sau khi hoàn thành xong xuôi, bấy giờ mới chậm rãi chui vào trong ngực nàng ta lục tìm thuốc giải.
Vạn Giang Hồng ngây ngốc, tiểu hồ ly này cũng quá thông minh đi. Che chở cho chủ đã thành cái dạng này, quả thật y rất cảm động!
Mắt thấy tiểu hồ ly ngậm một cái bình nhỏ từ trong ngực nàng ta chui ra,
dùng móng vuốt gạt mở nắp bình, mùi hương thoang thoảng trong chớp mắt
tràn ra, Vạn Giang Hồng cảm thấy sức lực tay chân nhanh chóng được khôi
phục.
“Tiểu tử, chi bằng về sau…” Y còn chưa nói xong, đã thấy tiểu hồ ly nhảy vụt tới, mở to đôi mắt ướt, cúi đầu liền cắn tai của y.
Đau quá… Lại khiến y có chút mất hồn, cái tai này, trước kia chỉ bị một người cắn qua...
“Nghê Thường…” Vạn Giang Hồng mất hồn nhìn tiểu hồ ly nhả miệng ra, chui vào
trong ngực y. Đưa tay xoa vuốt đám lông xù xì trên đầu nó, tự giễu nói,
“Thế này là sao đây? Chẳng lẽ thuốc mê còn làm mụ mị đầu óc luôn ư? Sao
tự nhiên lại nhớ đến nàng ấy cơ chứ?”
Đôi mắt hồ ly của Thất Thất chụm lại, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm tay y, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của y, mặc dù không rõ vì sao đột nhiên y gọi tên của cô, nhưng cô không đành
lòng nhìn nụ cười kia của y. Chua chát, khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Vạn Giang Hồng nhẹ nhàng cười, “Tiểu tử, mày đang lo lắng cho tao à?” Nhìn
tiểu hồ ly gật đầu một cái, y cũng không nói nữa, đứng lên, nhìn Phượng
Phi Hồng nằm ngã trên giường, “Chúng ta vẫn nên tranhh thủ thời gian
nhanh chóng rời khỏi rồi nói tiếp.”
Nói xong, liền nhảy ra ngoài cửa sổ.
*
Đại Mạch, trên sông.
Dạ Tước Thư vừa chăm sóc Cố Nghê Thường xong, lúc này mới từ trong thuyền
đi ra, vén rèm lên, liền nhìn thấy Dạ Hoan đang đứng ở đầu thuyền, nhìn
nước sông cuộn trào tựa như đang suy tư điều gì đó.
”Hoan thúc.”
Dạ Hoan nghe được tiếng Dạ Tước Thư gọi, lập tức xoay người đi tới, cung kính hành lễ, “Công tử có gì phân phố.”
“Gần đây xảy ra chuyện gì sao?” Dạ Tước Thư cũng đi lên đầu thuyền.
“Công tử, lần trước ngài phân phó, thả Mê Tâm Túy vào ngự thư phòng cẩu hoàng đế kia, để cho hắn ngày đêm ngủi hương Mê Tâm Túy, tiếp xúc với mùi
hương Nguyệt Tâm Ly chứa trên người Âu Dương Ngữ sẽ sản sinh ra lòng dơ
bẩn. Nhưng…” Dạ Hoan cau mày, “Mấy ngày nay, tên cẩu hoàng đế kia cũng
không đi gặp Âu Dương Ngữ, trái lại tìm kiếm tăm tích của Cố Nghê Thường khắp nơi.”
“Thật ư?” Dạ Tước Thư nghiêng người, nhìn vào bên
trong thuyền, như có điều suy nghĩ, “Mê Tâm Túy chỉ vô hiệu với hai loại người, một là đã có người trong lòng, hai là người vô tâm. Mà Cố Cẩn
Hi, tóm lại nên tính là loại nào đây?”
“Còn nữa, công tử.”
“Gì?”
Dạ Hoan cúi đầu cung kính nói, “Đã tìm ra được tung tích của Đệ Ngũ Uyên, nghe nói đang chạy tới Kinh thành.”
“Ồ?” Dạ Tước Thư cười, giọng nói vốn khàn khàn, càng thêm trầm đục vài phần, “Vậy là có thể được chơi nhiều hơn rồi.”
“Phân phó, truyền tin tức Cố Cẩn Hi nhốt Âu Dương Ngữ, cộng thêm phái người
đi ám sát Đệ Ngũ Uyên, nhớ kỹ, chỉ làm bị thương không lấy mạng.”
“Vâng.” Dạ Hoan gật đầu lên tiếng, đang chuẩn bị xoay người rời đi. Lại bị gọi giật lại.
“Chỗ Thập Lý Dạ có tin tức gì hay không?”
“Hồi công tử, Thập Lý Dạ truyền đến tin tức, lão hoàng đế Đại Yến đã bị
khống chế, mấy tên hoàng tử kia chẳng ra gì, tuy nhiên có chút rắc rối
với Cửu công chúa Tiêu Nhan Lạc.”
Dạ Tước Thư cau mày, xoa vuốt ngọc bội trên cổ tay, gằn từng chữ nói, “Thật sự là Tiêu Nhan Lạc sao?”
“Nói cho Thập Lý Dạ, bất luận nàng ấy dùng biện pháp gì, trong vòng ba
tháng, ta muốn thấy đại quân Đại Yến bước vào bên trong biên giới Đại
Mạc.” Dứt lời, cậu ta không đợi Dạ Hoan trả lời, xoay người lại chui vào bên trong thuyền.
Điều cậu muốn làm bây giờ, là làm sao để Cố Nghê Thường nhanh chóng tỉnh lại. Cậu không thể chờ lâu hơn được nữa rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...