Cả đoàn cùng nhau hành trình, nhưng vì leo bậc thang nên dần dần tách ra.
Nhóm đi đầu lại là Thừa Minh, Bác Minh cùng Hiểu Linh.
Hiểu Linh tuy không khỏe nhưng nhờ có gậy chống nên nhẹ nhàng khá nhiều, hơn nữa cô lại đi giày thể thao nên chân được nâng đỡ êm ái.
Ba cô gái còn lại đều đi xăng đan hoặc giày lười.
Nếu ở đường bằng hay quãng đường ngắn, những đôi như vậy rất tiện lợi cũng mát mẻ.
Nhưng khi đi đường dài và leo bậc thì lại không giúp được gì cho chủ nhân của chúng.
Hiểu Linh đi khoảng chục bậc lại nghỉ chừng 10s vừa lúc ngắm cảnh.
Cứ như vậy nên đi được rất xa.
Tiếp theo là chị em Tiên Vân, Thần Vũ.
Cho dù vô cùng cằn nhằn, đâm chọc sự yếu đuối của bà chị mình, nhưng Thần Vũ vẫn nắm chặt tay chị gái từ tốn kéo về phía trước.
Khung cảnh nhìn vào thật sự vô cùng ấm áp.
Còn đoàn cuối cùng là hai chị em họ Giang cùng Nhã Luân.
Nhã Luân trường kỳ rèn luyện thân thể nên đi chừng đó còn chưa khiến anh quá mệt mỏi.
Nhưng phía trước, phía sau đều đeo đồ ăn của 4 người nên cho dù hai chị em Giang Nhã rất mệt, anh cũng chẳng thể giúp đỡ được gì thêm.
Nói cho cùng, họ cũng không phải là anh chị em ruột như Thần Vũ, Tiên Vân để có thể tự nhiên cầm tay kéo đi như vậy.
Anh chỉ có thể đi chậm bên cạnh, thỉnh thoảng động viên họ một chút.
***
Hiểu Linh chợt nhìn thấy một khu rừng tùng cao ngất.
Phía dưới mặt đất cũng khá sạch sẽ, không có đá nhỏ hay cỏ dại gì.
Lại xem đồng hồ cũng không còn sớm nữa nên cô quay sang bảo Thừa Minh:
- Chúng ta dừng ở đây ăn trưa đi.
Em thấy chỗ này được đấy.
Thừa Minh hỏi lại:
- Em thấy đói rồi hả? Vậy thì mình ăn luôn.
Hiểu Linh lắc đầu:
- Em không thấy đói.
Chỉ là đến giờ trưa thì cũng nên ăn rồi nghỉ một chút.
Ăn nghỉ đúng giờ tốt cho sức khỏe mà.
Thừa Minh gật đầu rồi cũng hạ balo xuống, lấy từ trong đó một tấm nilon Hiểu Linh đã chuẩn bị trước để rải ra đất.
Nhìn thấy anh em Thừa Minh dừng lại, cả đoàn cũng dừng lại nghỉ.
Khi Hiểu Linh đã ngồi xuống mảnh nilon để nghỉ thì tốp cuối cùng của hai chị em Nhã Phương, Nhã Hân mới lên tới nơi.
Nhìn cái dáng vẻ nhẹ nhàng, nhàn nhã của Cố Hiểu Linh khiến hai cô gái không tránh khỏi ghen ghét.
Hiểu Linh ánh mắt nhàn nhạt nhìn đối lại.
Có cái gì mà ghen ghét? Cô nhờ ai để lên được tới nơi này? Đều là sức lực cô bỏ ra.
Hay là ghen ghét cô mạnh hơn họ? Mà thôi kệ đi.
Nghĩ làm gì cho đau đầu.
Đồ ăn được bày ra: kimbap, kimchi, dưa chuột, xúc xích rán, trứng luộc.
Xúc xích cùng trứng đều là nguyên liệu làm kimbap.
Nên khi làm xong còn dư thì Hiểu Linh cũng chế biến luôn ăn kèm.
Suất của anh em cô và anh em Bác Minh đều tương tự do cả hai còn 500 nghìn.
Đồ mua cũng chỉ chừng 200 nghìn mà thôi.
Số còn lại để tối nấu ăn gì đó.
Chị em nhà Tiên Vân thì "thảm" hơn một chút.
Chỉ có cơm nắm, giò lụa, trứng luộc và dưa chuột trộn.
Tính chút 400gr giò cũng chỉ 50 nghìn, trứng sáng và trưa nay 6 quả cũng hết 18 nghìn, thêm mấy quả dưa chuột.
Vẫn còn dư dả trong mức 100 nghìn.
Còn chị em họ Giang thì đồ ăn rất healthy với salat trộn, ức gà cùng cơm gạo lứt.
Nhìn qua cũng biết cái gọi là chênh lệch "mức sống".
***
Thấy Hiểu Linh ăn không nhiều lắm, Thừa Minh có chút lo lắng, không vui:
- Em ăn thêm một chút.
Mệt quá nên không có khẩu vị ư?
Hiểu Linh lắc đầu từ chối:
- Anh không cần ép.
Em ăn đủ rồi.
Đi nhiều như vậy nhưng thật sự không cảm thấy đói.
Ăn nhiều lát đầy bụng lại khó chịu.
Thừa Minh không muốn bỏ qua đơn giản như vậy.
Hai hôm nay Hiểu Linh thường theo ý hắn nên quyết định ép cô thêm một chút.
Hắn gắp sẵn một miếng kimbap tính bỏ vào bát cô.
Nhưng bất chợt, Hiểu Linh lấy tay che bát ăn của mình, giọng nói cứng lại ba phần:
- Ca.
Ánh mắt bình tĩnh của Hiểu Linh nhìn tới làm Thừa Minh khựng lại.
Haizzz..
Thừa Minh đành rút tay về, thả luôn miếng kimbap vào miệng, ăn xong thì như không có chuyện gì nói:
- Ừ thì thôi.
Đồ ăn còn anh vẫn gói lại.
Đói lúc nào kêu anh lấy cho.
Ân.
Thừa Minh đã quá quen với thái độ này của Hiểu Linh rồi.
Nếu như hắn tiếp tục không biết điều, cô ấy sẽ không giữ mặt mũi cho hắn nữa mà phản bác tới cùng.
Kiểu như lằn ranh đỏ vậy.
Hiểu Linh mỉm cười, đáp:
- Ân.
Em biết rồi.
Đói em sẽ hỏi anh.
Thấy chưa.
Anh em vẫn hòa thuận.
Ăn xong chừng mười phút, Hiểu Linh bắt đầu ngơ ngơ vì buồn ngủ.
Vốn thói quen của bản thân sau khi ăn trưa sẽ ngủ một lát, mấy ngày này lại sắp tới kỳ rớt dâu khiến cô càng buồn ngủ.
Một tuần này, Hiểu Linh có thể ngủ bất chấp thời gian, không gian.
Chỉ cần cảm thấy an toàn là cô có thể 5 phút sau liền ngủ mất.
Hiểu Linh nhìn mọi người vui vẻ nói chuyện, tinh thần rất thoải mái vì được nghỉ ngơi, nhưng không ai có ý định ngả lưng làm cô có chút mâu thuẫn.
Cô có nên ngủ một chút không, có điều như vậy sẽ ảnh hưởng tới tốc độ đi của đoàn.
Nhưng rốt cuộc không chiến thắng nổi cơn buồn ngủ.
Hiểu Linh quyết định tìm cái gì đó để gối ngủ.
****
Thừa Minh đột nhiên cảm thấy ánh mắt Hiểu Linh nhìn chằm chằm khiến hắn có chút khó hiểu, hỏi lại:
- Mặt anh có chút gì mà em nhìn anh chằm chằm như vậy?
Hiểu Linh đắn đo một chút rồi hỏi thẳng:
- Em gối đùi anh ngủ một lát được không? Chỉ một lát thôi.
Thừa Minh đứng hình khi nghe Hiểu Linh hỏi như vậy.
Vành tai dần dần đỏ ửng.
Hắn có chút không tin hỏi lại:
- Em muốn gối chân anh để ngủ hả?
Hiểu Linh gật đầu:
- Ân.
Em buồn ngủ quá.
Em muốn ngủ một lát thôi.
Nhưng em cần cái gì đó để gối.
Em hứa là em sẽ ngủ ngoan, không cựa loạn.
Hiểu Linh bằng phẳng đáp.
Cô tính toán gối lên chiếc balo.
Nhưng trong đó vẫn còn đồ ăn, mà cũng không có quần áo làm nền nên không êm để có thể gối được.
Chỉ là ý nghĩ nhờ đùi Thừa Minh vừa lướt qua đầu khiến Hiểu Linh vô thức nhìn chân anh ấy đánh giá "chất lượng gối" lại bị Thừa Minh bắt gặp nên cô cũng nói luôn ra suy nghĩ của mình.
Giờ nhìn thái độ của Thừa Minh, cô mới nhớ tới đâu phải ai cũng được phép gối lên đùi nam nhân ngủ đâu.
Chỉ có thể là người yêu hoặc người nhà...!Ân..
cô là người nhà nha.
Hiểu Linh mong đợi hỏi lại:
- Được không?
Thừa Minh bị hạnh phúc đập trúng đầu có chút choáng váng không kịp phản ứng.
Hiểu Linh chủ động muốn gối đầu lên chân hắn kìa.
Hắn sao có thể không đồng ý chứ.
Cảm giác như một cặp tình nhân đi picnic.
Không phải sao.
Này, chẳng phải là hắn có thể đường đường chính chính ngắm cô ấy ngủ sao.
Thừa Minh cười đầy nhu tình:
- Đương nhiên là được.1
Hiểu Linh cũng cười, xoay người dọn chỗ để ngủ.
Ân.
Tuy hơi rắn chắc chút, nhưng là khá vừa tầm gối.
Thật tốt.
Trước khi nhắm mắt ngủ, cô còn nhắc:
- Nhớ gọi em dậy.
30 phút thôi nhé.
đừng để em ngủ lâu quá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...