Nữ Phụ Văn Np Làm Sao Để Sống
Buổi chiều, sau khi biết lịch sẽ đi bãi biển và bãi đá nhảy, Hiểu Linh mặc một chiếc váy maxi hở lưng đỏ rực và mang theo một bộ bikini cùng màu.
Buổi sáng cô ngâm nước khá lâu nên không định xuống biển.
Nhưng biết đâu lại có những hoạt động khác cần thay đồ nên cứ mang theo dự phòng.
Từ hôm qua tới giờ mới có thời gian để mặc xinh đẹp chút.
Dù sao bộ mặt của Cố gia trên truyền hình, Hiểu Linh không thể quá sơ sài được.
Ban sáng 3 bộ bikini bỏng mắt rồi.
Thì chiều nay để chiếc váy rực lửa này đốt cháy không khí đi thôi.
Và quả nhiên khi cô bước ra khỏi phòng, hàng loạt ánh mắt đều nhìn về phía Hiểu Linh.
Làn da trắng mịn cực nổi bật với tầng tầng váy đỏ.
Mái tóc dài đen óng được buông tự do phóng khoáng.
Hiểu Linh còn cố ý trang điểm kẻ mắt sắc một chút.
Nhìn cô ấy bây giờ thật sự không còn chút nào dáng vẻ lạnh nhạt mọi ngày, mà như một nữ yêu quyến rũ nhân loại để ăn thịt vậy.
Và đám "nhân loại" kia hiện tại thật sự chỉ có thể đứng yên chờ cô đến "ăn thịt" mà thôi.
Cô xuất hiện làm lu mờ tất cả nữ khách quý lúc này.
Tiên Vân nhìn Hiểu Linh ánh mắt đầy thưởng thức, chậc lưỡi trêu chọc:
- Em thật giống nữ yêu tinh vậy đó, diệt sát cả nam lẫn nữ a, Hiểu Linh.
Chị là con gái mà còn phải ngây người nhìn em thì đám nam nhân ở đây chắc đứng hình hết rồi đó.
Hiểu Linh thấy Tiên Vân như vậy cũng nổi ý trêu đùa, vứt cho cô ấy một cái mị nhãn như tơ.
Ngón tay ngoắc nhẹ.
Ma mị mở lời:
- Mỹ nhân...!yêu thích bổn tọa sao? Lại đây.....!lại đây a...!
Rõ ràng là Hiểu Linh trêu đùa Tiên Vân.
Nhưng rơi vào tai bất kỳ nam nhân nào lúc này cũng như quyến rũ trí mạng.
Nhã Luân gật gù tán thưởng:
- Nhan sắc của em thật quá diễm lệ đó Hiểu Linh.
Nếu em vào showbiz sợ là không có nhiều người so sánh được.
Em có hứng thú đầu nhập AT không? Anh cực kỳ chào đón em đấy.
Thừa Minh lừ mắt, giọng cảnh cáo:
- Âu Dương Nhã Luân.
Cố Thừa Minh tôi chắc chết rồi nên mới để anh ngang nhiên đào người của SP.
Châu Thần Vũ gật đầu ủng hộ:
- Chính là như thế.
SP còn ở đây nha....!
Đoạn hắn quay sang Hiểu Linh:
- Hiểu Linh đầu quân cho SP đi.
Khi đó, tôi là tiền bối của chị đấy.
Hắc...hắc...!
Hiểu Linh cười ngạo nghễ, nhìn Thần Vũ ánh mắt khinh bỉ:
- Tôi mà vào SP thì chỉ duy nhất một con đường là làm Boss của cậu thôi, ở đó mà mơ tưởng, Châu Thần Vũ.
.
Truyện Bách Hợp
Hiểu Linh cười với Nhã Luân đáp:
- Cảm ơn lời mời của anh.
Anh Nhã Luân.
Hoắc Kiến Hào ngồi sau máy quay cũng không tránh được lấy cận vài góc của Hiểu Linh.
Phong thái này hoàn toàn khác biệt với tính cách bình thường của cô ấy.
Hắn cần lưu lại một chút để nghiên cứu.
Quả nhiên, người mà hắn nhắm tới chưa bao giờ khiến hắn thất vọng: Hàn Như Tuyết cũng thế, Cố Hiểu Linh cũng vậy.
***
Cả đoàn làm phim ra bãi biển.
Tuy nhiên, bãi biển nơi này nước khá sâu, người bơi cũng không nhiều lắm, chủ yếu là chơi các trò chơi biển như moto nước, lướt dù bay, lặn biển, ngắm cảnh, chụp ảnh sống ảo và mua đồ lưu niệm.
Nhưng những trò chơi này không có trong vé du lịch, ai chơi có thể tự thuê.
Có điều, Hiểu Linh cảm thấy đây có thể chính là cái bẫy tiêu tiền của chương trình.
Biết đâu những vị khách, đặc biệt là khách nam sẽ thích mấy trò này mà chơi.
Sau đó số tiền ấy được chương trình quy định làm gì đấy.
Có điều, Hiểu Linh thật sự rất muốn một lần trải nghiệm.
Ánh mắt vô thức nhìn theo những chiếc moto nước đang chạy đầy ngưỡng mộ.
Thừa Minh nhìn Hiểu Linh như vậy thì quyết định đi thuê một chiếc.
Trò này hắn chơi nhiều nên có chút nhàm chán.
Nhưng Hiểu Linh thích thì hắn đưa cô đi vài vòng.
Vừa vặn 500.000 vnd có thể đi được 15 phút đâu.
Moto vừa tới tay, Thừa Minh gọi:
- Hiểu Linh qua đây.
Hiểu Linh đang ngơ ngẩn ngắm cảnh cùng Bác Minh, không chú ý hoạt động của ông anh trai mình nên khi bị gọi có chút giật mình nhìn lại.
Cô thật không biết nói gì khi thấy Thừa Minh, Nhã Luân và cả Châu Thần Vũ mỗi người thuê một cái moto.
Thần Vũ khi kêu gọi Tiên Vân đi cùng nhưng bị từ chối đang định quay sang rủ Hiểu Linh thì bị một ánh mắt sắc lẹm trấn trụ.
Hiểu Linh trầm mặc.
Cô quên không dặn bọn họ rồi.
Nhưng xe đã thuê, không thể trả.
Cô quay sang Bác Minh nghiêm túc dặn:
- Bác Minh.
Nhã Luân tiêu hết tiền rồi.
Số tiền kia anh giữ cho chặt, đừng tiêu thứ gì.
Em nghi chương trình có trá.
Sợ là sau sẽ yêu cầu chúng ta dùng số tiền này để làm việc gì đó.
Bác Minh không biết tại sao Hiểu Linh lại nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng anh vẫn gật đầu:
- Ân..
anh biết rồi.
Anh sẽ không tiêu tiền.
Hiểu Linh gật đầu:
- Ân.
Vậy em qua bên kia xem Thừa Minh gọi gì em.
HIểu Linh đi qua hỏi:
- Anh gọi em sao?
Thừa Minh cười:
- Lên đây, anh chở em đi vài vòng.
Hiểu Linh lúc này thì quên bẵng đi cái gọi là tiết kiệm tiền ban nãy.
Ánh mắt sáng rực rỡ, vui vẻ:
- Được hả? Anh chở em được hả?
Thừa Minh cười, tự tin nói:
- Đương nhiên là được.
Anh chơi trò này rất nhiều rồi.
Không phải sợ.
Có anh đây.
Hắn đưa tay muốn kéo Hiểu Linh lên moto thì bị hướng dẫn viên ngăn lại:
- Chờ một chút.
Vị tiểu thư này phải thay đồ bơi và mặc áo phao trước khi chơi trò chơi.
Hiểu Linh gật gật đầu với hướng dẫn viên, đáp:
- Ân..
cảm ơn anh nhắc nhở.
Đoạn quay sang Thừa Minh:
- Chờ em 5 phút nha.
Cô nhanh chóng chạy đi thay đồ.
Quá phấn khích với moto nước mà cũng không quan tâm đến những ánh mắt nhìn theo khi cô mặc bikini đi tới.
Cô cười vui vẻ với Thừa Minh:
- Tốt.
đã thay đồ xong.
Áo phao lấy ở đâu vậy ạ?
Thừa Minh nhìn Hiểu Linh không chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên cô ấy ăn mặc mát mẻ như vậy.
Bộ bikini nhỏ nhắn kia chỉ che được những phần nhạy cảm nhất.
Bờ vai gầy nhỏ xinh.
Vòng eo con kiến bé xíu tưởng chừng mạnh tay chút cũng có thể bẻ gãy.
Đôi chân thuôn dài, trắng nõn.
Chợt nhận ra bản thân trước mặt công chúng nhìn cô quá chăm chú như vậy rất không tốt, Thừa Minh giả bộ chậm rãi quay qua phía hướng dẫn viên:
- Phiền anh lấy cho cô ấy một bộ.
Vị hướng dẫn viên cười cười định tới mặc hộ cho Hiểu Linh như đối với các khách khác.
Thừa Minh khuôn mặt có chút lạnh xuống, lấy từ tay hướng dẫn viên chiếc áo phao rồi quay sang Hiểu Linh:
- Qua đây.
Anh mặc cho.
Hiểu Linh "ngoan ngoãn" tới gần cho Thừa Minh giúp mặc áo phao..
Mấy vụ nho nhỏ này cô thường chiều theo Thừa Minh.
Dù sao cũng không ảnh hưởng tới hòa bình thế giới, anh em lại hòa thuận, quá đúng ý của Cố ba rồi.
Xong xuôi, cô ngồi sau xe để Thừa Minh bắt đầu.
Động cơ vừa khởi động, moto liền giật một cái khiến Hiểu Linh ôm chầm lấy Thừa Minh.
Chiếc moto lao vút đi cùng với tiếng hét phấn khích của cô ấy.
Gió biển thổi lồng lộng bên tai.
Chiếc moto chồm lên trên những đợt sóng.
Những cú cua lượn tốc độ cao vô cùng phấn khích.
Hiểu Linh vô thức ôm chặt lấy vòng eo Thừa Minh mỗi lần tăng tốc bất chợt.
Cảm giác thật sự quá thú vị.
15 phút trôi qua nhanh như một cơn gió..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...