Nữ Phụ Văn Np Làm Sao Để Sống


Một tháng này, không khí ở Cố gia có phần tĩnh mịch.

Cố chủ tịch vì một dự án hợp tác nước ngoài, từ hơn 20 ngày trước đã xuất ngoại.

Cố tổng tiếp nhận công việc quản lý toàn Cố thị nên bắt đầu chuỗi ngày đi sớm về muộn.

Buổi sáng 7 rưỡi đã rời khỏi nhà, tối 9h mới về tới, thậm chí có những hôm tiếp khách tới 12h đêm.

Còn vị chủ nhân còn lại Cố tiểu thư thì vẫn duy trì lịch hoạt động thường nhật: buổi sáng tập bài vật lý trị liệu, chiều ngồi ở một nơi nào đó đọc sách, uống trà, tối ở trong phòng hoạt động rồi ngủ lúc 10h tối.

Một tháng qua, ai làm việc trong căn nhà này đều biết Cố tiểu thư hỉ tĩnh, ít lời nên bất tri bất giác họ cũng ít nói hơn, tránh gây ồn ào ở những nơi cô ngồi.

Ngay cả người làm việc lâu nhất ở đó, Lý quản gia, nhiều lần muốn tới nói chuyện để giúp Hiểu Linh gợi lại trí nhớ nhưng gặp ánh mắt cự người ngàn dặm của cô cũng phải nản lòng mà lùi bước.

Nhưng có một người lông mày càng ngày càng nhíu chặt..

Lăng Hạo Ninh vô cùng lo lắng.

Hắn là người bên cạnh cô suốt ngày.

Hiểu Linh là một người ít nói không sai...!Nhưng trạng thái của cô ấy càng ngày càng không ổn, thường xuyên nhìn chân ngồi ngẩn người, càng lâu thì càng trầm mặc.

Đến những trò chọc cười, cố tình làm phiền cô của hắn giờ cũng không thèm phản ứng lại.

Hắn và nội thất trong phòng giờ đối với Hiểu Linh cũng không sai biệt lắm như nhau.

Mọi thứ trên đời với cô ấy giống như không còn quan trọng nữa, duy chỉ có việc tập đi lại.

Vốn theo lịch ban đầu, Hiểu Linh sẽ tập một ngày hai tiếng, nghỉ một ngày.

Nhưng giờ bất chấp mọi sự can ngăn từ hắn và bác sĩ, cô ấy ngày này nào cũng tập ít nhất 3 tiếng đồng hồ.

Nếu Hạo Ninh không chịu đưa cô lên phòng tập, cô nhờ người khác.


Nếu không ai chịu đưa cô lên, tốt, cô ấy tự vịn giường, ghế đi lại trong phòng.

Nhưng là sau mỗi lần như vậy, Hiểu Linh lại rơi vào trầm mặc.

Như thường lệ sau buổi tập, Hiểu Linh được đưa về phòng.

Một tháng nay cô đã cố gắng rất nhiều, tiến bộ vô cùng khả quan.

Theo tốc độ này, chỉ cần 1 tháng nữa cô có thể chống gậy đi lại được.

Nhưng để được kết quả này, cô trả giá cũng không ít.

Vì kiên quyết làm theo ý mình, cả người đều như tan rã sau mỗi buổi tập đến tận ngày hôm sau vẫn không đỡ.

Đau nhức nhưng không thể kêu ca.

Khuôn mặt càng là lạnh nhạt để không ai nhìn ra cô đang đau nhừ người, vô cùng mệt mỏi.

Chỉ có thể ngồi ngẩn người tự cổ động bản thân cố lên....!Nhưng cô không biết, vì sự chuyển biến thái độ của cô mà sau khi trở về phòng nghỉ ngơi, đã có một cuộc họp kín giữa Lăng Hạo Ninh và Du Nhiên.

Hạo Ninh là người mở lời trước:
- Bác sĩ Du, tôi cần nói chuyện với anh một lát, chúng ta ra vườn ngồi.

Vừa nói, hắn vừa dẫn đầu đi trước.

Du Nhiên cũng im lặng đi theo.

Hai nam nhân ngồi đối diện với nhau.

Đây là lần đầu tiên bọn họ có thể tâm bình khí hòa, nghiêm túc mà bàn công việc với nhau khi ở nhà Hiểu Linh.

Hạo Ninh nói:
- Anh có nhận ra điều gì không? Tôi cảm thấy trạng thái của Hiểu Linh thời gian này rất có vấn đề.

Tôi e ngại cô ấy bị trầm cảm.

Du Nhiên nhíu mày:
- Chuyện bắt đầu khi nào? Hiểu Linh có phần ít nói hơn.

Tôi nghĩ rằng là do tăng lượng vận động từ 2 tiếng lên 3 tiếng khiến cô ấy mệt mỏi hơn.

Không phải vậy sao?
Hạo Ninh trầm ngâm, đáp:
- Không chỉ có vậy.

Những ngày anh không ở đây, Hiểu Linh vẫn yêu cầu được luyện tập.

Không ai có thể ngăn cản cô ấy.

Càng ngày Hiểu Linh càng trầm mặc hơn.

Ban đầu còn phản ứng lại tôi, đến hiện tại thì đã rất ít hồi đáp.

Một ngày, cô ấy không nói quá 500 từ đâu.

Hơn nữa, còn đặc biệt hay ngồi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào chân của mình.

Tôi lo ngại do áp lực, khát vọng muốn đi lại khiến cô ấy trở nên như vậy.


Du bác sĩ là người trong nghề, có ý kiến gì không?.

Du Nhiên hỏi:
- Cô ấy không chủ động nói chuyện với ai sao?
Hạo Ninh lắc đầu:
- Không hề.

Bây giờ có thể chậm choạng đi, trong phòng đều tự mình di chuyển, không nhờ một ai giúp đỡ.

- Có ai từng đến thăm cô ấy không? Hiểu Linh cũng về nhà được một tháng rồi?
Du Nhiên hỏi.

Hạo Ninh lúc này mới trầm mặc đánh giá lại bản thân.

Rốt cuộc một tháng qua hắn đã làm cái gì vậy.

Đối với những người khác, chỉ cần vài ngày hắn có thể nắm rõ từng tính cách, mối quan hệ, những điều bất thường để bắt rõ nhược điểm của đối phương mà lợi dụng.

Nhưng ở bên cạnh Hiểu Linh, lý trí và mắt quan sát của hắn dường như đều biến mất.

Một tháng qua, cô không hề có một mối liên hệ gì ngoài xã hội, một cuộc điện thoại, một tin nhắn hỏi thăm của bạn bè cũng không hề có.

Một người dù rời xã hội một năm, cũng không thể hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc như vậy.

Hắn nặng nề đáp:
- Không hề có một ai tới thăm.

Thậm chí một tin nhắn hỏi thăm cũng không hề có.

Cô ấy trước đây cũng không có bằng hữu sao.

Du Nhiên nhếch môi cười mỉa mai:
- Không có sao được.

Đường đường Cố gia thiên kim đại tiểu thư đâu.

Bạn bè nhiều không đếm hết.

Toàn một lũ plastics hoa tỷ muội.

Thấy cô ấy sa cơ thất thế liền không còn một mống hỏi thăm, thậm chí xã giao cũng không muốn cho.


Cả hai lại chìm vào trầm mặc.

Hạo Ninh nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu không, đưa cho cô ấy một con sủng vật đi.

Đưa một con mèo chẳng hạn.

Du Nhiên hỏi lại:
- Tại sao là mèo mà không phải chó.

Hiểu Linh sẽ thích sao?
Hạo Ninh nghĩ tới ánh mắt thưởng thức sắc đẹp của Hiểu Linh bất giác nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Chọn con mèo nào quấn người một chút.

Chó quá hiếu động mà Hiểu Linh lại chưa đi lại được.

Còn chỉ cần xinh xắn đáng yêu, cô ấy sẽ thích...!Cái con người háo sắc ấy....!
Du Nhiên nhìn nhìn thái độ của Hạo Ninh nhưng cũng gật đầu:
- Được rồi.

Ngày mai tôi sẽ mang qua.

Nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi.

Hạo Ninh chợt nhớ ra nói với theo:
- Ngày mai đưa cho cô ấy phải nói là món quà chung của hai chúng ta vì sự tiến bộ của cô ấy.

Tôi không thể để anh dành công về riêng anh được.

Du Nhiên khinh thường nhìn lại con người kia, vẫn bước nhanh đi, để lại sau lưng một câu:
- Ấu trĩ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui