Không giống như cảm giác của Lục Long với công chúa Yona, cái cảm giác nóng ruột đầy khó chịu này hoàn toàn bắt nguồn từ chính anh, chính bản thân Jae-ha.
Chính là cảm giác không muốn để cho cô nhóc này phải đi đâu hết! Đi đến đâu cũng ngốc nghếch tin người rồi lại bị thương như thế này, tốt nhất là ở bên cạnh anh đi.
Anh còn xem xét mấy tên muốn tơ tưởng muội ấy, để cô nhóc này gả cho một người tốt! Hử?
Gả cho một người khác? Gả cho ai chứ?
Hừ, cô nhóc này ngốc như thế, lại còn mang theo sức mạnh trong người, ai mà dám rước muội ấy?
Chỉ là, nếu như có tên mắt mù nào thực sự coi trọng nhóc ấy, anh phải làm sao đây?
Jae-ha cúi người nhìn cô nhóc đã khóc đến mệt mà dựa vào anh, vô tư ngủ mất kia, đôi mắt tử sắc hơi thẫm lại một chút.
Quần áo muội ấy có những vệt đậm màu đang loang ra, là máu sao? Muội ấy chưa gì mà đã lại làm vết thương chảy máu rồi? Thật là...
Jae-ha rũ mắt, bắt đầu lục lấy bông băng trong túi và cởi quần áo của cô nhóc đang mơ mảng ngủ mất kia.
Ánh mắt anh chuyên chú không một chút tạp niệm.
Nói đùa! Cô nhóc này anh từng băng bó cho hồi bốn tuổi rồi còn gì? Dáng người cũng chẳng bằng những cô gái trong tửu lâu.
Anh thèm vào.
Chỉ là...
Khi cởi áo Chiaki, hô hấp chàng trai nào đó vẫn nhẹ đi vài phần, mà có phần thực sự thở không thông.
Không thể trách anh được, bởi vì những vết thương trên cơ thể muội ấy quá mức dọa người.
Sau lưng với bốn năm vết cào khủng khiếp không nói, những vết thương, vết sẹo trải dọc ngang trên thân hình nhỏ bé này khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy không nỡ.
Thực ra nếu những vết thương này ở trên thân thể một người đàn ông thì sẽ chẳng đến nỗi nào, có khi còn nói lên được bề dày kinh nghiệm của anh ta trong chiến đấu ấy chứ.
Cố tình nó lại ở trên thân thể một cô gái, cô gái này lại có làn da trắng nõn, trắng như noãn ngọc vậy!
Dưới ánh trăng, làn da trắng của Chiaki như thể bắt ánh trăng, dát lên một tầng ánh bạc mỏng manh.
Vì vậy mà những vết sẹo lại càng trở nên dọa người.
Jae-ha mím môi, lẳng lặng băng bó những vết thương cho cô nhóc.
Khom người bế bổng cô gái nhỏ lên định đặt vào trong lều, bước chân của chàng trai nào đó khựng lại.
Anh cúi đầu nhìn cô gái đang nằm gọn trong lòng mình.
Quá nhẹ, quá gầy, quá yếu ớt!
Cơ thể mà anh đang ôm lên gầy gò và nhẹ hẫng, áng chừng có khi còn nhẹ hơn Yoon.
Mười tám tuổi rồi mà tại sao cơ thể vẫn cứ mỏng manh như vậy? Nhẹ bẫng, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ bay đi luôn.
Jae-ha ngần ngừ một lát, nghĩ đến việc cô nhóc sống chết không chịu vào trong lều ngủ chỉ đành thở dài ngồi xuống, để muội ấy dựa vào lòng mình ngủ.
Gương mặt của cô nhóc dựa vào anh cằm hơi nhọn một chút, có lẽ là do cả người gầy gò chăng? Làn da trắng mịn, đôi mắt khép lại chỉ còn rèm mi dày và rợp như cánh bướm, suối tóc vàng rực chảy xuống bao lấy khuôn mặt, mùi cỏ non mềm dịu vương vấn xung quanh...
Ánh trăng bạc chiếu xuống, làn da trắng đến gần như trong suốt, nhẹ nhàng phản lại ánh bạc dịu dàng...
Jae-ha lơ đãng chạm vào hình ảnh này, đột ngột khựng lại, nhịp thở gián đoạn trong một khoảnh khắc!
Chiaki lúc này, như thế không thuộc về nơi đây vậy!
Anh run rẩy vươn tay, chạm vào làn da mềm mại, lúc này mới thở phào
Thật may, muội ấy không có biến mất! Khi nãy là thế nào vậy? Có phải anh hoa mắt không nhỉ? Tại sao anh lại có cảm giác như thể chỉ cần anh tiến lên một bước, muội ấy sẽ thực sự biến mất?
Tan biến ngay trước mắt anh, để rồi tất cả những gì anh thấy chỉ là mộng cảnh của riêng anh.
- Chiaki...!Jae-ha nhẹ nhàng lẩm bẩm cái tên của cô gái nhỏ: Muội...!đừng biến mất nữa.
Đừng rời khỏi tầm mắt của ta nữa!
Nói ta luyến tiếc muội cũng được, nói ta tham lam cũng được, nói ta ích kỷ cũng được, nói ta là kẻ hai lòng cũng đúng, nói ta có tình cảm với Yona rồi lại buộc chặt muội bên người cũng chẳng sai.
Nhưng mà, ta không muốn nhìn thấy muội biến mất, nhất là...!trước mắt ta!
Ký ức của Jae-ha năm mười một mười hai tuổi luôn là bóng lưng bé nhỏ của cô nhóc khi ra khỏi ngôi nhà giam cầm anh.
Ngày ấy anh trốn thoát được khỏi làng, ngoái đầu nhìn lại, tấm lưng của muội ấy mảnh khảnh như vậy nhưng luôn chắn trước bảo vệ anh.
Bặt tin suốt mười ba năm, muội ấy lại lấy tư thái của một người đàn ông tiếp cận mọi người.
Jae-ha lúc đầu cũng đề phòng muội ấy, vì Yona mà canh chừng muội ấy khắp nơi, rốt cuộc lại chẳng được cái gì.
Nhưng mà, vì vậy mà cũng bỏ lỡ mất cơ hội tiến đến gần muội ấy nhất!
"Khi nào nhiệm vụ của tôi hoàn thành, tôi cũng không còn lý do gì để tiếp tục lưu lại nơi này nữa!"
Trong đầu anh dường như vang lên giọng nói thản nhiên của chàng trai mắt híp ngày ấy khi gặp thần quan, bỗng nhiên Jae-ha cảm thấy hoảng hốt!
Nhiệm vụ của muội ấy là gì chứ? Nếu như hoàn thành, muội ấy sẽ không lưu lại nữa sao?
Đừng rời đi! Jae-ha thực sự không tưởng tượng được việc muội ấy sẽ một lần nữa biến mất! Bảo vệ muội ấy, anh đã âm thầm thề từ mười ba năm trước, giờ lại trơ mắt nhìn muội ấy biến mất thêm một lần nữa sao?
Jae-ha tự hỏi bản thân, rồi lại cúi đầu nhìn cô gái đang thở đều đặn trong lòng mình!
Anh...!không làm được!
Jae-ha không muốn Chiaki biến mất nữa, cả cuộc đời này muội ấy phải ở trong tầm mắt của anh! Đây là ý niệm của anh, chứ không phải trói buộc của dòng máu rồng kia nữa!
...................................
Ngày hôm sau, bước sang ngày mới, Chiaki lại phụ giúp mọi người nấu nướng bữa sáng.
Ừ thì chuyện cũng sẽ chẳng đến mức nào nếu như ba chàng thanh niên kia không xuất hiện.
- Công chúa, chúng thần đến đón người.
Xin người cùng chúng thần trở về vương quốc._ Giữa lúc mọi người đang bận rộn làm việc, mấy gã kia lại một lần nữa đứng trước Chiaki lúc này đang được Jae-ha băng lại vết thương.
- Tôi nói rồi, tôi sẽ không về đâu.
Dù sao thì mọi người cũng không cần thiết phải có người dẫn đầu nữa._ Chiaki hơi hơi lắc đầu một chút, thản nhiên đáp lại.
Trong khi đó mấy người nhóm Yona lại quan sát ba người kia.
Ba chàng trai này hẳn là người quen của cô ấy.
Nhưng mà, có một người lại giống y hệt Chiaki luôn.
Chỉ có điều anh ta cao hơn, và có thể nhận ra anh ấy là con trai, còn cái người đang được băng lại vết thương kia, nhìn kiểu gì cũng ra con gái.
Cả ba đều mặc những bộ đồ đơn giản, chỉ là, việc có thể đột ngột xuất hiện như thế này chứng tỏ họ không hề tầm thường.
Hak âm thầm cầm nắm thanh đao, phát hiện ra những cử động của bọn họ lập tức hơi thay đổi một chút.
Tư thế dù đang đứng nhưng phòng thủ cực hoàn hảo, không tìm ra kẽ hở nào.
Jae-ha đang nắm tay băng vết thương cho Chiaki hơi phân tâm, bàn tay bóp mạnh, khiến cho cô gái nhỏ khẽ xuýt xoa một chút.
Anh bối rối vội tiếp tục, chỉ là trong đầu các suy nghĩ bắt đầu quay cuồng.
Đến rồi, những kẻ này muốn mang Chiaki đi! Bọn họ muốn mang muội ấy rời khỏi đây.
Không thể! Không thể để muội ấy đi được!
Trong lòng Jae-ha gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì biểu tình chăm chú băng bó.
Đây là sự lựa chọn của Chiaki, muội ấy cũng đã từ chối rồi.
- Công chúa, là vì những người này sao?_ Đột ngột chàng trai mang tên Riku cất lời hỏi.
Ý nghĩa của câu này ai cũng hiểu: Chiaki không rời đi là vì nhóm Yona.
Cô khẽ gật đầu.
- Cho nên, chỉ cần bọn họ chết hết, người sẽ trở về cùng chúng tôi?_ Akira nghiêng đầu, đôi mắt xanh trong nhìn thẳng vào những người đối diện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...