Chiaki cười đến quên cả thời gian, thế nhưng đổi được lại là ánh mắt sửng sốt của mấy người kia.
- Muội...!ổn chứ?_ Sau cùng, Jae-ha mới mở miệng, âm thanh vang lên có chút ngập ngừng.
- Vâng, muội vẫn rất ổn mà!_ Cô gái nào đó mỉm cười đáp lại, nụ cười trên môi vẫn cứ rạng rỡ như thế.
- Không phải vậy, muội đang...!khóc kìa! Muội không nhận ra sao?_ Jae-ha cau mày, anh ngẩn người nhìn những giọt nước mắt lấp lánh như những viên ngọc long lanh cứ như vậy tuôn ra từ đôi mắt trong veo kia.
Muội ấy cười đẹp như thế, đến cả những giọt nước mắt dường như cũng bắt ánh sáng đẹp đến mê hồn!
Chỉ là, hình như muội ấy không nhận ra mình đang khóc thì phải?
- A...!khóc? Muội?_ Chiaki chớp chớp mắt, sau đó bần thần vươn tay chạm vào gương mặt của mình.
Những ngón tay búp măng chạm vào làn da đẫm nước mắt.
Tựa hồ như lúc này mới nhận ra mình đã khóc, cô gái nào đó vội vàng luống cuống lau lau, chà lau thật lực luôn.
Chỉ là, lau mãi nhưng không thể nào lau khô, càng lau nước mắt càng lã chã, cô gái nào đó dứt khoát không lau nữa mà đưa tay lên hơi che mắt.
- Xin...!xin lỗi, muội cũng không muốn như thế này.
Chỉ là...!đã hơn mười năm không có ai gọi tên muội dịu dàng như thế, nên...!Xin lỗi, muội...!nước mắt của muội cứ chảy ra thôi.
Nó không chịu dừng! Muội...!muội đã nghĩ là sẽ không có ai nguyện ý gọi tên muội như vậy.
Thậm chí, muội đã suýt quên mất cái tên của mình...
Cô gái nhỏ khóc nức nở, vừa cười vừa khóc, trông vừa có chút chật vật, lại khiến người ta thương cảm.
Chỉ là, khóc đến mức ấy chỉ vì một cái tên, muội ấy đã tuyệt vọng đến mức nào vậy?
Jae-ha động đậy ngón tay, đang định vươn ra thì đã có một bàn tay nhanh hơn anh, dịu dàng vuốt đi nước mắt tèm lem trên gương mặt nhỏ.
Chiaki ngơ ngác nhìn đôi mắt màu vàng kim tuyệt đẹp đang ở ngay trước mặt kia, ngẩn người đến độ quên cả khóc.
Quên khóc là một chuyện, tuyến nước mắt vẫn hoạt động tận tình lại là một chuyện khác.
Cho nên tình cảnh bây giờ chính là...
Shin-ah phiền muộn, lúng ta lúng túng lau mãi nước mắt trên mặt cô gái nhỏ, nhưng mà càng lau càng nhiều nước, chàng trai nào đó dứt khoát không lau nữa.
Ống tay áo của cậu bị nước mắt thấm ướt hết rồi đây này.
- Đừng khóc nữa!_ Cuối cùng, Thanh Long mạnh mẽ vươn người ôm lấy cô gái vẫn đang tràn nước mắt kia, hơi lóng ngóng một chút, vụng về ôm lấy cô ấy.
Trực tiếp dùng thân thể chặn cái gương mặt đang khóc lóc kia.
Chiaki đột ngột bị ôm như vậy, theo bản năng lại càng ngơ ngẩn hơn một chút nữa.
Mục tiêu nhiệm vụ sao lại đột nhiên ôm cô vậy? Lại còn dịu dàng như thế này nữa chứ?
- Tsuki, tôi ổn rồi mà, tôi không khóc nữa!_ Cuối cùng, cô gái nào đó chậm rãi mỉm cười, vương tay lau đi nước mắt trên mặt.
Toàn bộ những hành động kia, nói ra thì dài dòng nhưng thực ra chỉ diễn ra trong có trên dưới chục phút.
Chiaki dịu dàng lau nước mắt xong, lại nghiêm túc quay sang hai người kia.
- Tsuki, Jae-ha, muội đã nói tên của muội rồi.
Tên của muội, nó là...!một loại cấm kỵ.
Cho nên, đây là bí mật của ba chúng ta nhé? Đừng cho người khác biết được không? Nhớ nhé, đừng nói cho người khác biết tên của muội._ Chiaki hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đến hết mức mà nói với hai người họ.
Cô gái luôn luôn mỉm cười dịu dàng lại nghiêm mặt nói những lời ấy, khiến người khác không tự chủ được mà có chút căng thẳng.
Như thể cái tên của cô gái này là một điều gì đó quá mức quan trọng vậy.
Cả Shin-Ah và Jeae-ha đều gật đầu, lúc này mới nhìn thấy cô gái ngồi trước mặt mỉm cười hài lòng.
- Khuya lắm rồi, hai người mau vào trong lều ngủ đi.
Tôi sẽ ngồi canh cho mọi người._ Chiaki nhanh như chớp đẩy mọi người vào trong lán, mình ở lại phụ trách canh lều, cực kỳ cẩn thận.
Không để bất cứ ai kịp nói gì đã cường thế để mọi người nghỉ ngơi.
Bản thân mình thì vừa ngồi ngắm trăng vừa suy tính những nước đi tiếp theo.
Cô đã để lộ thân phận của mình nhưng mục tiêu nhiệm vụ vẫn chưa đầy độ hảo cảm, trong khi bộ truyện thì còn chưa ra chương mới.
Nói thẳng ra thì, Chiaki chỉ mới đọc đến chương chị em vương quốc Xing cùng nhau sống sót và đến được chỗ Soo-won thôi.
Còn lại thì tác giả đã ra chương đâu.
Từ giờ không lẽ cái bàn tay vàng biết trước cốt truyện cũng bị mất luôn rồi, sống thế nào đây trời? Ngoại trừ đi một bước tính một bước thì còn làm gì được nữa?
Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn lên trời, cảm nhận những vết thương đang nhức nhối trên người, bỗng nhiên thở dài một chút.
Không được rồi, cô thực sự không được rồi!
Mười mấy năm trời làm một kẻ lang bạt, cô đơn và đau đớn thực sự có thể khiến cho người ta phát điên lên được đấy.
Còn làm con người trở nên yếu đuối hơn bao nhiêu nữa...
- Tsubaki, Sakuya, Ace, Sabo, Tổng Tư, Đằng Nhất, Gaara, Itachi, Shisui, Shinsou, Tomura, Shouto....
Lẩm bẩm mấy cái tên kia, cô gái nhỏ lại càng cảm thấy không ổn.
Hốc mắt lại nóng lên, hơi xót một chút...
Và rồi lại chảy nước mắt!
A, chết rồi! Chiaki nhớ họ quá đi mất!
Những thế giới trước đây, lại có người quan tâm đến cô như vậy...
Shinsou, đừng thích tôi, sẽ không tốt đâu!
Một kẻ như tôi, không có tư cách được người khác thích!
Thấy chưa, tôi hối hận rồi!
Shinsou, tôi...!nhớ cậu!
Nhớ đến những hành động dịu dàng của cậu, nhớ đến những cử chỉ đầy chăm chú khi cậu nói chuyện, nhớ đến cái cách cậu giật lấy băng băng bó vết thương...
Nhớ đến...!gương mặt nghiêm túc khi cậu nói thích tôi!
Chết rồi, Chiaki quả nhiên là đã ỷ lại vào cậu ấy rồi!
Đó là đương nhiên thôi, một Shinsou dịu dàng đối đãi với cô như vậy, lo lắng cho cô như vậy, sao cô lại có thể không ỷ lại chứ?
Shinsou, muốn gặp cậu!
"Ký chủ có ý định bỏ nhiệm vụ, trừng phạt: điện giật nửa tiếng." Giọng nói máy móc vang lên lạnh băng, cô gái nhỏ lập tức cong người lại ôm chặt thân mình.
Đau xót đến mức chết lặng, cô gái nào đó chậm rãi thẳng người lại ngồi dựa vào thân cây, từng giọt lệ chầm chậm chảy.
- Muội lại khóc nữa, tại sao muội lại lắm nước mắt đến vậy chứ?_ Âm thanh vang lên, lại xen lẫn một tiếng thở dài.
Chiaki ngơ ngẩn ngước mắt, một chiếc khăn tay vươn tới, mềm nhẹ lau đi những giọt nước mắt kia.
Jae-ha đứng đó, vừa thở dài vừa lôi khăn tay ra chấm nước mắt cho cô nhóc trước mặt.
Bóng dáng thở dài dịu dàng kia, bỗng nhiên như thể chồng lên một bóng người với mái tóc tím...
Những giọt nước mắt của Chiaki khựng lại trong một khoảnh khắc, sau đó trào lên mãnh liệt.
Bất chấp những vết thương vẫn đau đớn do dư chấn của sự trừng phạt, cô vòng tay ôm chặt lấy anh.
- Shinsou, đừng đi.
Tớ nhớ cậu rồi!_ Cố sức ôm chặt lấy cậu ấy, cô gái nhỏ khóc như mưa, khóc tấm tức.
Nước mắt chảy dài, thấm đẫm cả ngực áo người mà cô đang ôm...
Jae-ha nhìn cô nhóc đang khóc thút thít trong lồng ngực mình kia, ánh mắt bỗng nhiên sâu thẳm.
Anh vốn không tin việc muội ấy đột nhiên lại đẩy hai người đi nên mới âm thầm ra, quả nhiên là lại thấy cái cô ngốc đó khóc nữa rồi.
Tiến đến gần, không ngờ cô nhóc này lại chủ động ôm lấy anh, còn vừa khóc vừa nói...
Shin...sou?
Cái tên thốt ra từ miệng muội ấy, lạ hoắc và khó hiểu.
Muội ấy lại còn nói cái gì nữa? Đừng đi? Nhớ hắn? Nhớ cái kẻ đó?
Đột nhiên trong lòng Jae-ha có một cảm giác khó chịu chết tiệt bùng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...