Thẩm Nhược Giai cảm thấy không khí xung quanh đặc quánh lại, hóa thành một sợi dây thừng siết chặt cổ cô, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn.
May mắn là đúng lúc có một tiếng nói lành lạnh vang lên, phá vỡ không khí kì dị và cứu lấy Thẩm Nhược Giai.
- Xin lỗi, hai người đang chắn đường tôi.
Thẩm Nhược Giai thề, giây phút ấy cô thấy giọng nói của người kia êm tai tựa như những nốt nhạc nơi vườn địa đàng.
Cô hơi quay đầu, đưa mắt nhìn về bên phải, một người đàn ông cao lớn đang đứng cách bọn họ không xa.
Anh ta rất đẹp, đẹp hơn cả trong kí ức của cô về anh.
Anh mặc một bộ vest đen sang trọng.
Tô điểm thêm là chiếc kẹp mạ vàng đính viên kim cương trong veo.
Là một quý ông đẹp trai nhưng lại vô cùng lạnh lùng xa cách.
Anh ta đã dựng lên một bức tường băng dày ngăn cách mọi người.
Và khi cô nhìn thấy anh thì một vẻ kinh ngạc sượt qua đáy mắt.
Lam Thịnh.
Anh trai Lam Triết.
Lam Thịnh nhìn hắn, nói tiếp.
- Và Sở thiếu nên quay về buổi tiệc thay vì ở đây tán gái.
Sở Trí Tu quay người, đối diện với anh, nói bằng giọng điệu mỉa mai.
- Từ bao giờ anh lại thích lo mấy chuyện này vậy?
- Tôi chỉ có lòng tốt nên thuận tiện nhắc nhở cậu thôi, điều đó khiến cậu khó chịu? - Lam Thịnh lạnh nhạt đáp lại.
- Vậy sao, lần đầu tôi biết được Lam đại thiếu gia có thứ gọi là lòng tốt.
- Sở Trí Tu châm chọc.
- Mà thôi, cám ơn vì lòng tốt của anh.
Sở Trí Tu cười rồi xoay người đi.
Trước khi đi, hắn hạ thấp giọng nói tạm biệt với cô.
Lam Thịnh thậm chí không nhìn cô từ đầu tới cuối, ngay cả khi đi lướt qua.
- Cảm ơn.
Thẩm Nhược Giai đã nói thế khi anh đi qua mình.
Lam Thịnh đã giải vây giùm cô.
Bởi vì con đường này rất rộng, anh ta có thể tránh hai người họ mà đi sang bên phải hay trái đều được.
Nhưng anh lại chọn cách lên tiếng bảo rằng hai người đang chắn đường mình rồi nhắc Sở Trí Tu quay về bữa tiệc.
Lam Thịnh dừng lại, cụp mắt nhìn cô.
Đó là đôi mắt đen thăm thẳm như nhìn thấu được mọi bí mật của người trước mặt và người ta lại rất khó để đoán được anh đang nghĩ gì.
Thẩm Nhược Giai cảm thấy da đầu hơi tê rân rân.
Cô kéo ra khoảng cách giữa hai người, một phần vì để thoải mái hơn và còn là do cô biết được Lam Thịnh không thích tiếp xúc gần kiểu này.
Hầu hết mọi người ở giới thượng lưu đều biết Lam Thịnh, vị đại thiếu gia nhà họ Lam dường như bị bệnh sạch sẽ quá đà.
Anh ta luôn mang theo găng tay, không thích đụng chạm với người khác.
Có nhiều cô gái muốn tiếp cận anh nhưng rồi đều phải tiếc nuối từ bỏ.
Lam Thịnh không nói chuyện, anh chỉ ném cho cô một ánh nhìn rồi thu hồi.
Anh rời đi.
- Thật, thật đáng sợ.
- Thẩm Nhược Giai nói nhỏ.
Cô nhớ tới tên Lam Triết thường ngày nhiệt tình, một khi cậu ta mở miệng là có thể so được mấy đứa con gái túm lại bàn tàn.
Hai người này có chắc là anh em?
Thẩm Nhược Giai nghĩ vui vậy sau đó liền quay về buổi tiệc và quyết định đi cạnh Thẩm Tinh suốt buổi.
Nguyên nhân là đứng bên cạnh anh cho cô cảm giác an toàn hơn.
Cuối cùng thì Thẩm Nhược Giai cũng gồng qua được buổi tiệc.
Lúc ngồi trên xe về nhà, cô mới dám thả lỏng.
Tạ ơn Chúa! Thoát được cái nơi đó rồi.
Sở Trí Tu đã mang một áp lực lớn cho cô.
Thái độ, lời nói của hắn ta làm cô sởn tóc gáy.
Cái gì mà luôn dõi theo, coi cô là cứu rồi...
Biến thái!
Vấn đề lớn chính là trong cốt truyện không có đoạn này!
Tại sao một vị nam chính lại đột nhiên coi trong một nữ phụ độc ác chứ?!
Và vì chuyện ở bữa tiệc đó mà cô đã trằn trọc cả đêm.
Đương nhiên sáng hôm sau cô uể oải vì thiếu ngủ.
- Hôm qua lại thức khuya? - Tề Nguyên nói.
Là câu hỏi nhưng ngữ khí của cậu rất chắc chắn.
- Sao cậu biết chứ? - Thẩm Nhược Giai nhìn sang cậu.
Rõ ràng cô đã dùng phấn che đi quầng thâm.
- Đôi mắt của cậu hiện vẻ mệt mỏi.
Lại chơi game vui quá? Hay đọc truyện? - Tề Nguyên giơ tay véo nhẹ má cô.
- Nên ngủ đủ giấc chứ.
--------------------
Chàng trai trẻ ngồi trên ghế, đôi mắt đen lướt qua bài báo, thi thoảng nhấp một ngụm trà.
Dáng vẻ điển trai với cử chỉ tao nhã của hắn đẹp tới nỗi khiến người không nỡ làm phiền.
Nhưng rồi một tiếng gọi phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này.
Đó là giọng một người phụ nữ, chứa đầy hoảng loạn và lo lắng.
- Minh! A Minh!
Lông mày chàng trai hơi nhướn lên, một nụ cười xuất hiện trên môi hắn, ánh mắt thương hại, hắn nói với giọng buồn rầu nhàn nhạt.
- Mẹ lại thế rồi.
Người quản gia già luôn đứng bên cạnh hắn nãy giờ khom lưng nói.
- Chắc là con chó lại chạy mất, để tôi phân phó người hầu đi bắt nó về.
- Không cần đâu.
- Sở Trí Tu vẫn nhìn tờ báo, thong thả nếm một ngụm trà.
Đoạn, tiếng nói của hắn chậm rãi vang lên.
- Hôm qua con chó đó bị bệnh.
Nó không qua khỏi liền qua đời rồi.
Thật đáng thương.
Đôi đồng tử của người quản gia hơi co lại.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, bàn tay của ông run rẩy.
Sở Trí Tu quay đầu, đôi mắt đen thu trọn phản ứng của ông vào trong mắt, gương mặt hắn xuất hiện vẻ thích thú.
- Andrew, mẹ rất yêu con chó đấy.Mẹ mà biết nó chết thì chắc sẽ đau khổ lắm đây.
Giờ phải làm sao ?
.