Hôm nay là ngày bữa tiệc trên du thuyền kết thúc, Thẩm Nhược Giai về nhà lúc buổi chiều.
Cô ngủ một giấc tới tối, thời gian này mới chính là thời điểm cô chơi.
Điều vui mừng là Thẩm Tinh hôm nay không về nhà.
Thẩm Nhược Giai ngửa mặt lên trời cười to.
Trong cái nhà này không ai quản được cô nữa.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một bàn bida, Thẩm Nhược Giai với Tề Nguyên đang cầm gậy bida, Lam Triết ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh cậu còn ngồi một cô gái xinh đẹp khác.
Tiếng bóng bida chạm vào nhau,Thẩm Nhược Giai cầm cốc nước trái cây trên bàn uống một ngụm.
- Hai ngày này Giai Giai chơi vui chứ?- Tề Nguyên lên tiếng.
- Cũng được, tuy có vài chuyện không vui xảy ra.
- Thẩm Nhược Giai trả lời.
Nếu trên du thuyền không có thằng nhóc Thẩm Trạch Dương thì mọi việc sẽ hoàn mỹ hơn.
Thẩm Nhược Giai nghĩ tới việc lần trước mình bị cậu ta gài thì vẫn tức.
Thằng nhóc đó quả nhiên không thể xem thường được mà.
Cậu ta đã mơ hồ đoán được cô không phải "Thẩm Nhược Giai".
Lần đó là thử xem cô có là "Thẩm Nhược Giai" hay không.
Vậy thì kết luận của cậu ta là gì?
Thẩm Nhược Giai không tin lần đó mình thành công qua mặt được Thẩm Trạch Dương.
Cô nên sẵn sàng đón kết quả xấu nhất là cậu ta đã khẳng định được cô không phải "Thẩm Nhược Giai".
Mà cũng thật châm chọc bởi chỉ có duy nhất một người nhận ra cô không phải "Thẩm Nhược Giai", người đó lại là kẻ thù của "Thẩm Nhược Giai".
Nhân duyên của nữ phụ này quá kém rồi.
- Đang nghĩ gì vậy?
Tiếng nói Tề Nguyên kéo cô về hiện thực.
- Không có gì.
- Thẩm Nhược Giai mỉm cười.
- Còn cậu, thăm ông ngoại thế nào?
Truyện từng nhắc đến quá khứ của Tề Nguyên, bố cậu ta là từ nông thôn lên, may mắn lọt vào mắt xanh của vị tiểu thư cao ngạo họ Tề.
Hai người vượt qua những ngăn cản của nhà họ Tề, thành công ở bên nhau.
Ai ngờ nổi chàng trai nghèo lại là kẻ có dã tâm muốn chiếm lấy tập đoàn Tề thị.
Hắn chế tạo tai nạn khiến bố vợ thành người thực vật, rồi dùng độc giết vợ mình.
Khi hắn tưởng mình sắp thành công thì bố vợ đột nhiên tỉnh dậy sau hôn mê.
Khi ông biết chuyện thì tức giận đánh gãy một chân hắn rồi vứt hắn sang Châu Phi, sống hay chết tùy vào vận may.
Còn đứa con của hắn và công chúa của nhà họ Tề, chính là Tề Nguyên, ông tự tay nuôi nấng.
Nhưng gương mặt của cậu lại có nét giống bố làm ông mỗi khi nhìn đến lại nhớ tới kẻ đáng chết đó.
Vậy nên ông thường thái độ lạnh nhạt với cậu, điều này dẫn tới khi ông nhận ra cháu mình tính cách có chút bất thường thì vô cùng hối hận.
Tề Nguyên lặng im, khóe miệng cậu giơ lên.
- Ừm, rất tốt.
Ông nói về chuyện cháu dâu.
Tề Nguyên nói rồi nhìn cô.
- Cháu dâu? Ông muốn giới thiếu cô nào với cậu?-Thẩm Nhược Giai kinh ngạc hỏi.
- Không,ngược lại.
Vành tai Tề Nguyên đỏ lên.
Thẩm Nhược Giai nghe cậu nói thì có một dự cảm.
Chẳng lẽ...
- Tớ nói trừ cậu ra thì sẽ không cưới ai khác.
Thẩm Nhược Giai :...
Cô trợn tròn mắt, không biết phản ứng sao.
Tề Nguyên cười khẽ, cậu không muốn để cô bối rối nữa đành như không có chuyện gì chơi bida tiếp.
------------------------
Dạo gần đây, ở trường Thẩm Nhược Giai có cảm giác mình bị ai đó theo dõi.
Mỗi sáng luôn có một hộp sữa để trên bàn cô.
Lam Triết còn cười trêu chọc nói ai đó đang theo đuổi cô.
Thẩm Nhược Giai nhíu mày đi vài bước rồi dừng lại.
Lại nữa, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.
Cô quay đầu nhìn nhưng đằng sau không có ai.
Đoàn Tiểu Hy nấp vào một góc tối,trái tim đập nhanh.
May mắn là trốn kịp.
Đoàn Tiểu Hy chờ một lát rồi thò đầu ra nhìn, không thấy Thẩm Nhược Giai đâu nữa.
Cô vội vàng tìm kiếm nhưng Thẩm Nhược Giai giống như đã biến mất ở
khúc quanh hành lang.
Đoàn Tiểu Hy ủ rũ cúi đầu.
Mất dấu rồi.
- Cô đang tìm tôi?
Một giọng nói vang lên sau lưng cô làm cho Đoàn Tiểu Hy giật mình.
Cô quay người lại nhìn thấy Thẩm Nhược Giai thì vội quay đầu bỏ trốn nhưng Thẩm Nhược Giai phản ứng nhanh hơn cô.
Thẩm Nhược Giai bắt lấy tay cô, đẩy cô vào tường, hai tay Đoàn Tiểu Hy bị một tay Thẩm Nhược Giai dễ dàng đè chặt trên đỉnh đầu lên tường, một tay kia thì chống lên tường.
Lúc này đây, Đoàn Tiểu Hy bị Thẩm Nhược Giai hoàn toàn ép sát vào tường.
- Người mỗi ngày để hộp sữa lên bàn và luôn đi theo tôi là cô?
Thẩm Nhược Giai hỏi nhưng ngữ khí khẳng định.
Đoàn Tiểu Hy nghe vậy thì thân thể hơi run rẩy.
- Vì sao lại làm vậy? - Thẩm Nhược Giai hỏi tiếp.
Đoàn Tiểu Hy im lặng, bộ dáng hệt như con thỏ bị mãnh thú vồ lấy, nơm nớp lo sợ.
- Hử? Trả lời tôi.
- Giọng nói Thẩm Nhược Giai có chút không kiên nhẫn.
- Chỉ là...tớ...muốn cám ơn cậu.-Đoàn Tiểu Hy lắp bắp nói.
- Nếu muốn cám ơn vậy thì không cần mỗi ngày lẽo đẽo theo tôi.
Đoàn Tiểu Hy đỏ mặt cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
-...Tớ muốn đi theo cậu, cậu có thể coi tớ là tùy tùng cũng được, tớ...nguyện ý làm người hầu của cậu!
Đoàn Tiểu Hy nói tới đây thì ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh.
Thẩm Nhược Giai sửng sốt, không nghĩ đến cô nói thế.
- Tôi không cần người hầu, quà cám ơn tôi nhận, đừng theo tôi nữa.-Cô buông tay ra rồi rời đi.
Đoàn Tiểu Hy buồn bã ngồi xổm xuống, hai tay che mặt.
Bị...bị từ chối rồi.
Nhưng...vừa nãy Nhược Giai nắm tay mình, khoảng cách hai người còn rất gần nhau nữa.
Nhược Giai thật xinh đẹp.
Một tay Đoàn Tiểu Hy đặt lên ngực, cảm giác trái tim mình đập thình thịch.
Lời tác giả :
Không có bách hợp đâu nhé :)))).