Nữ Phụ Và Phản Diện He


*Nữ chính xuyên không về cổ đại nhưng cũng có nhiều cảnh đề cập đến thời hiện đại, những ngôn ngữ mạng mà nữ chính thường dùng như chúng ta ngoài đời vậy.

Tác giả đem nhiều ngôn ngữ mạng vào, team dịch có sửa lại cho phù hợp với bạn đọc Việt nhưng tôn chỉ tuân thủ theo tinh thần của bản gốc.

Truyện hài hước với góc nhìn của một cô gái hiện đại chứ không phải thuần cổ đại ạ.

Ngoài ra chúng mình vẫn giữ nguyên ngôi 3 ‘nàng’ kể cả khi nhớ về hiện đại để đồng nhất ngôi xưng giữa các chương.

Đã sống tới từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên Ngu Kiều gặp một nam nhân hợp với gu thẩm mỹ của nàng đến vậy.

Phút chốc kể cả có là siêu sao tầm cỡ hay nam thần 2D gì đó đều bị nữ tử có mới nới cũ này dứt khoát quẳng lên chín tầng mây, hiện giờ chỉ còn sót lại bốn chữ “để ta, để ta” đang ào ào chạy điên cuồng trong đầu.

Nàng để suy nghĩ dâng trào một lúc lâu, đến khi tầm mắt lơ đãng quét qua vết máu rải rác trên mặt đất thì lý trí báo động cơn nguy hiểm đang rình rập cuối cùng mới quay lại trong đầu nàng.

Ngu Kiều khôi phục lý trí bèn rủ mắt xuống, tỏ vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu, cun cút “hèn hèn” đảm bảo không hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Thế nhưng thật ra lúc này hình tượng Ngu Kiều nhỏ bé trong lòng nàng đã bắt đầu điên cuồng nện đất.

Grrr a a a, người đẹp như vậy có tồn tại thật ư? Không phải là tác phẩm do Nữ Oa tạo ra bằng huyễn thuật đó chứ?

Một người đẹp trai nhường này, toàn tâm toàn ý yêu chiều và trung trinh một lòng với nữ chính, vậy mà nữ chính vẫn kiên quyết từ chối được ư…

Ngu Kiều nghĩ đến đây bèn thoáng nhìn Yến Thanh đang rủ mắt và im lặng quỳ thẳng tắp ở cách nàng không xa, không khỏi thầm khen một tiếng “anh hùng”.

Có lẽ đây là lý do tại sao người ta có thể trở thành nữ chính chăng? Đối mặt với sự cám dỗ của sắc đẹp, nàng ấy vẫn không hề dao động, trung trinh một lòng với nam chính, nếu đổi lại là nàng thì có lẽ đã…

Hừ, e rằng loại nữ phụ xấu xa yểu mệnh như nàng không có phúc hưởng thụ đóa hoa hồng đầy gai này, thi thoảng ngắm nhìn thưởng thức thì còn được.

Nếu thật sự chạm vào, nàng đầu rơi máu chảy vẫn còn nhẹ chán, vì vậy vẫn không nên động chạm thì hơn.

À đúng rồi, tính tình còn sáng nắng chiều mưa nữa.

Đừng thấy nội tâm Ngu Kiều sinh động như vậy mà lầm, thật ra nàng là người nhát cáy chỉ dám nghĩ trong lòng hoặc “múa mõm” trên không gian mạng, nơi không ai quen biết nàng cả.

Trước giờ nàng luôn nhát gan và sợ sệt khi tiếp xúc với người ngoài, thậm chí còn mắc chứng sợ giao tiếp với xã hội.

Nếu không nàng cũng không động tí là đỏ mặt, đổ mồ hôi hột đầm đìa khi giao tiếp với anh chàng xem mắt tài giỏi đó.

Điều này có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của nàng từ nhỏ đến lớn.

Do cha mẹ của nàng đều là giáo viên, họ đã từng bắt gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp tuổi mới lớn không chống lại được sức cám dỗ nên đã phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, cuối cùng sa đọa vào con đường không lối về.

Đặc biệt nhất là nàng từng có một người chị họ bỏ trốn cùng tình nhân.

Từ nhỏ Ngu Kiều đã rất xinh xắn đáng yêu, vì vậy mỗi năm cha mẹ trông nom nàng chặt chẽ hơn, chỉ sợ Ngu Kiều lầm đường lạc lối khiến người đời cười chê.


Đừng nói phái nam, kể cả những bạn nữ không chín chắn và hay cười ngoác cả mồm thì nàng đã từ chối qua lại với người ta rồi.

Từ nhỏ Ngu Kiều đã sống theo sự sắp đặt của cha mẹ vẽ ra.

Nàng học tập chăm chỉ để đạt được loại giỏi, luôn cô đơn một mình không kết bạn với ai, cha mẹ muốn đọc nhật ký thì đưa cho cha mẹ đọc, thậm chí còn để họ phê bình và chỉnh sửa nhật ký của mình.

Ngu Kiều trở thành một con rối đúng chuẩn và ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ.

Lần phản nghịch duy nhất của nàng đó là sau khi quen biết với đám bạn thân cùng phòng lúc lên đại học, nàng mới bắt đầu bùng nổ một cách thầm lặng, từ một người trầm tính ít nói biến thành tính tình quái gở như hiện giờ.

Rõ ràng cha mẹ bảo nàng về quê thi công chức và sống ở gần họ nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nàng cãi lời họ và chọn công việc ở một nơi khác.

Có lẽ do sự phản kháng của Ngu Kiều đã khiến cha mẹ nhận ra nàng bắt đầu chống đối lại mình, vì vậy họ còn nghĩ ra cái cớ giả bệnh chỉ vì muốn lừa nàng về xem mắt và kết hôn với một người cùng quê, tiếp tục sống trong tầm kiểm soát của họ.

Nghĩ vậy, Ngu Kiều bất giác đâm ngón tay vào lòng bàn tay mềm mại của mình, đến khi cảm thấy hơi đau đau mới thôi.

Sau khi xuyên không hai ngày một đêm, nàng đã luôn cố gắng cưỡng chế bản thân không được nhớ đến cha mẹ ở hiện đại của mình.

Vì đến cả bản thân nàng cũng không biết một khi mình… Qua đời, hai người sẽ phản ứng ra làm sao.

Thật ra trước khi bị kiểm soát một cách thái quá, Ngu Kiều lẻ loi, cô đơn, đau khổ và vùng vẫy trong tuyệt vọng cũng đã từng nghĩ tới việc kéo cửa sổ ra rồi gieo mình xuống dưới, kết thúc tất cả.

Nhưng vì nàng nhát gan và sợ sệt nên không dám biến suy nghĩ thành hành động, ai ngờ bây giờ lại xảy ra sự cố không kịp trở tay như vậy.

Không biết sau khi nàng đi rồi, hai người có hối hận vì những quyết định mà họ cho là đúng của mình hay không.

Có lẽ không đâu, vì trong mắt họ cha mẹ mãi mãi không sai, mọi điều họ làm đều vì muốn tốt cho nàng.

Ngu Kiều nhẹ nhàng mỉm cười.

Được rồi được rồi, chuyện đã đến nước này, nàng không muốn nhớ đến những chuyện không vui trước kia nữa, tốt hơn hết nàng vẫn nên ngắm mỹ nhân đi, bởi vì mỹ nhân sẽ làm nàng sung sướng hơn.

Ngu Kiều ỷ vào việc mình biết trước cốt truyện, biết lúc này toàn bộ lực chú ý của bạo quân Kỳ Ân đều tập trung vào nữ chính Yến Thanh, hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn những phông nền hình người như các nàng, vì vậy nàng bèn len lén ngước lên trên…

Ngay sau đó, nàng đối diện với hai con ngươi sáng như những vì sao đêm.

Hai ánh mắt chạm nhau quá đỗi bất ngờ, Ngu Kiều còn tự hỏi có phải trái tim của nàng đã đình công luôn rồi không.

Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nàng bèn rủ mắt xuống.

Tuy ngoài mặt không nhìn ra được gì nhưng lúc này adrenaline tăng vọt trong chớp mắt khiến trái tim yếu ớt của nàng điên cuồng đập loạn bên trong lồng ngực.

Có thể nói khoảnh khắc vừa rồi giống như khi bạn xem phim kinh dị, cho rằng tình tiết kinh dị đã qua nhưng vừa mở mắt ra lại đúng lúc đối diện với boss.


Ngu Kiều siết chặt nắm tay, bắt đầu thầm phỉ nhổ trong lòng.

Không đúng, không đúng, tại sao lại như thế?

Nàng suýt đã bị dọa đến mức tim ngừng đập luôn rồi đó biết không?

Còn nữa, nam phụ phản diện này bị gì vậy?

Không phải bây giờ ngươi nên tập trung tinh thần vào nữ chính, cảm thấy nàng ấy vừa tốt vừa không giả tạo, khác xa hoàn toàn với đám dong chi tục phấn các nàng hay sao? Ngươi nhìn ta là có ý gì?

Nhìn thì nhìn đi, tại sao còn nhìn ta vào lúc ta vừa ngước lên nhìn ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết người này dọa người kia thì sẽ khiến người bị dọa sợ chết khiếp à?

Ngu Kiều thẹn quá hóa giận, nghĩ vẩn vơ trong bụng.

Sau khi hét xong, Ngu Kiều mới nhớ lại ánh nhìn thoáng qua vừa rồi.

Nàng vẫn không hiểu tại sao phản diện trong cốt truyện lúc nào cũng giữ vẻ mặt vô cảm khi đối diện với nữ phụ, thậm chí suýt nữa còn dọa nàng mất mật trong khi cũng đang nhìn nàng chứ? Vì sao?

Lòng Ngu Kiều rối bời, cảm giác lo lắng thấp thỏm dần nhiều hơn.

Không vì nguyên nhân gì khác, nàng sợ chết.

Dù ở trong sử sách hay trên phim, Kỳ Ân không phải là người dễ đối phó, hắn cũng là người nổi bật nhất trong số Hoàng đế chuyên sử dụng những hình phạt hà khắc nhất.

Nào là chặt tay chặt chân, đốt đèn trời, lột da lót cỏ, đủ loại cực hình được “phát huy tối đa” trong tay hắn.

Không có hào quang nữ chính, nàng sợ…

Vả lại, vừa rồi nàng đã làm gì mà khiến trùm phản diện này chú ý thế?

Ngay lúc Ngu Kiều vô thức nhớ lại từ lúc Kỳ Ân xuất hiện đến giờ, rốt cuộc ngôn hành cử chỉ của nàng có vấn đề chỗ nào thì thái giám áo trắng khom lưng, cúi đầu bên cạnh nam tử áo đen, thấy chủ tử nhà mình ngồi cả buổi nhưng chẳng có phản ứng gì, y bèn chững lại, sau đó nghiêng đầu thoáng nhìn Kỳ Ân trên long ỷ với vẻ khó hiểu.

Sau đó y bất ngờ phát hiện bệ hạ trước giờ không hề hứng thú với nữ sắc nhà mình lại nhìn trân trân vào nữ tử nào đó đang quỳ bên dưới.

Mặc dù biểu cảm của hắn vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng thái giám là ai chứ, vừa nghe tiếng ngón tay trắng nhợt của Kỳ Ân khẽ gõ lên tay vịn bằng vàng trên long ỷ, y biết nhất định Kỳ Ân đã có hứng thú với người ta rồi.

Thái giám nghĩ đến đây vô thức nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy nữ tử áo trắng quỳ rất cung kính với mái tóc dài đen nhánh rủ xuống mặt đất.

Vì lúc này nàng đang cúi đầu nên không biết dung mạo thế nào, có điều trông tư thái ấy cũng đủ đoán ra chắc chắn không đến nỗi nào.

Thái giám trẻ tuổi chỉ nhìn thoáng qua nàng trong giây lát thì đã lập tức rủ mắt xuống, tiếp tục khom lưng cúi đầu, tuyệt đối không dám bình luận bất cứ điều gì trong lòng.


Đây là thói quen tự động xuất hiện kể từ khi y theo hầu bệ hạ trong vòng nửa năm qua.

Y không biết rốt cuộc mình làm vậy có đúng hay không nhưng đôi mắt khác thường của bệ hạ mang đến cho y một cảm giác kỳ lạ.

Bệ hạ chỉ cần thoáng nhìn qua ngươi một tí thì dường như có thể nhìn thấu đáy lòng của người, như thể hắn đều biết rõ rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì.

Cảm giác đáng sợ không giải thích được này khiến thái giám thời thời khắc sâu chín chữ “thận trọng từ lời nói cho đến việc làm”, dù ở trước mặt Kỳ Ân hay lúc bản thân độc thoại nội tâm cũng vậy.

Suy cho cùng đã có năm nội thị mất mạng trước khi y đến hầu hạ, thậm chí trong số họ còn có một tổng quản đại nhân đã từng hầu hạ ba vị Hoàng đế Bắc Tần, không ai biết rốt cuộc bọn họ đã đắc tội với bệ hạ thế nào.

Cũng nhờ tính tình cẩn thận mới khiến y trở thành người hầu hạ lâu nhất bên cạnh vị bệ hạ đương nhiệm vui buồn không lộ này.

Khác với sự bình tĩnh và cẩn thận của thái giám, lúc này dù Ngu Kiều đang quỳ gối bên dưới nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt lành lạnh kia rơi trên người mình.

Nhất thời nàng cảm thấy sau lưng như mọc thêm gai, như ngồi trên bàn chông, cổ họng thì nghẹn ứ, toàn thân đều bứt rứt khó tả.

Tại sao nhìn nàng mãi thế? Rốt cuộc nàng có vấn đề ở chỗ nào?

Hay là không được nhìn nhỉ? Chẳng lẽ trùm phản diện này giống những nữ nhân đeo mạng che mặt trong kịch bản võ hiệp? Người khác vô tình nhìn hắn một cái thì phải phụ trách với hắn tới cùng ư?

Đúng lúc này, Hoàng đế áo đen bất ngờ dừng gõ ngón tay lên tay vịn, sau đó tiếng vải vóc sột soạt vang lên, nam nhân bước từng bước xuống phía dưới…

Lập tức, cả người Ngu Kiều đều dựng tóc gáy.

Nữ chính còn đang ở bên cạnh, chắc chắn không phải vì ta, chắc chắn không phải, chắc chắn không phải!

Làm phép online, ngươi không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…

Nữ tử váy trắng với bề ngoài ốm yếu đang nghiêm túc thầm niệm chú như lên dây cót.

Cho đến khi bước chân cách nàng càng gần, mùi máu tươi quanh quẩn ở chóp mũi như có như không ngày càng nồng nặc, gói biểu cảm giọng nói nổi tiếng bất ngờ vang lên trong lòng Ngu Kiều.

Ngươi không được qua đây!

Kỳ Ân khoác áo đen nhìn xuống mái tóc xinh xắn trên đỉnh đầu nữ tử đang quỳ gối một cách nghiêm túc và ngoan ngoãn bên dưới, khóe miệng khẽ giật.

Nam nhân dừng bước.

Ngu Kiều nhìn cặp giày chiến với hoa văn uốn lượn màu đen dừng trước mặt mình, khóe miệng cũng khẽ giật.

What the f*ck!

Nàng thầm lên tiếng chào hỏi “thân mật” với người vừa đến.

Có điều hắn nghe không hiểu…

Nhưng chắc chắn đó không phải thứ gì tốt lành.

Kỳ Ân từ từ giơ tay lên rồi áp sát đến gần Ngu Kiều, sau đó nắm lấy cằm nàng và chầm chậm nâng lên.

Trong chốc lát, Ngu Kiểu cảm giác như bị một loài động vật máu lạnh thân mềm nào đó quấn lên người, toàn thân không tự chủ rùng mình vì ớn lạnh.


Thế mà ngón tay lạnh lẽo, thon dài của người vừa đến vẫn cứ nhào nặn vân vê cằm của nàng không ngừng.

Một mặt là vì sợ, mặt khác là phản ứng bản năng của chứng sợ giao tiếp xã hội, Ngu Kiều chưa bao giờ cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình từ từ tăng vọt một cách rõ ràng như thế.

Chỉ trong chốc lát mà cả gương mặt của nàng đều đỏ bừng nhưng dù vậy nam nhân vẫn không định thu tay lại, đôi mắt vẫn lẳng lặng nhìn thẳng mặt Ngu Kiều.

Cho đến khi gương mặt nàng đỏ đến mức không thể đỏ hơn, người nào đó mới bất ngờ cúi người xuống, kế tiếp tiếng cười khẽ chợt vang lên bên tai nàng.

“Ha!”

“Lúc cô* vừa vào cửa thì đã thấy nàng trộm nhìn cô rồi, bây giờ cô đã đến bên cạnh nàng, nàng lại tỏ vẻ thẹn thùng như tiểu cô nương… Hay là nàng thích cô rồi?”

*Ở Trung Quốc, trước thời Tần Thủy Hoàng vua chúa xưng là “cô” (hay “gia” – tiếng tự xưng) hoặc “quả nhân”.

Sau khi thống nhất lục quốc, tể tướng Lý Tư đã đề nghị Tần Thủy Hoàng không tự xưng mình là “cô (gia)” hay “quả nhân” mà xưng là “trẫm” để giữ gìn uy nghiêm của Hoàng đế.

Giọng trầm vãi!

Báo cáo, ở đây có người phạm quy!

Biết rõ nàng thuộc tuýp người mê giọng, phạm quy phạm quy, trọng tài mau thổi còi!

Ngu Kiều thầm hít vào một hơi mới ngẩng đầu, mấp máy môi chưa kịp trả lời thì thấy người trước mắt quá đẹp, nhìn gần một chút thì phát hiện… Càng nhìn càng đẹp hết nước chấm!

Thì ra thật sự có người với hàng mi vừa dài vừa cong vút, đôi mắt điểm xuyết những vì sao tồn tại.

Không biết Ngu Kiều phải dùng bao nhiêu sức lực mới dời mắt sang chỗ khác, tránh né không đối diện với hắn nữa.

Mạng nhỏ quan trọng, mạng nhỏ quan trọng!

Ngu Kiều không ngừng lẩm bẩm trong lòng, sau đó nàng cảm giác cuối cùng bàn tay mân mê cằm mình đã rút về, người nào đó bất ngờ đứng thẳng người dậy.

Ngu Kiều thấy thế bèn liều mạng kìm chế chú nai con điên cuồng thúc mạnh khiến quạ đen bay vòng vòng trên đầu trong lồng ngực mình, chưa kịp thở phào một hơi.

Thì nghe…

“Triệu Hữu, chọn nàng ấy, rửa mặt trang điểm nàng ấy đàng hoàng, đêm nay nàng ấy thị tẩm.”

Dứt lời, nam nhân thoáng nhìn mỹ nhân áo trắng bên dưới, sau đó bước ra khỏi điện Hàm Hương mà không quay đầu nhìn lại.

May quá may quá, chỉ là thị tẩm, không phải lấy mạng của nàng…

Cái gì?

Thị tẩm!

Kỳ Ân vừa bước qua ngưỡng cửa cao cao thì đã nghe thấy tiếng lòng kêu rên không dám tin ở sau lưng truyền đến, khiến hắn phải nhếch môi hiếm thấy.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt như vừa được gột rửa trên cao.

Hôm nay thời tiết đẹp quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận