Ngay lúc mỹ nhân áo lam sững sờ, Ngu Kiều vì quá khó chịu nên đã vội vã mở nắp lọ Ngọc Tham hoàn ra, đổ mấy viên vào miệng mình.
Không thể không thừa nhận Ngọc Tham hoàn của nữ chính tốt thật.
Chứ còn gì nữa, nàng mới nuốt mấy viên mà mắt không còn hoa, tai không còn ù, ngay cả…
Từ từ!
Ngu Kiều nhìn chằm chằm lọ sứ trắng trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, đối diện với mỹ nhân áo lam âm thầm ảo não, vừa lấy lại tinh thần sau khi choáng ngợp trước vẻ đẹp chim sa cá lặn của Ngu Kiều.
“Yến Thanh?”
Ngu Kiều thử hỏi một câu.
“Có gì không?”
Mỹ nhân áo lam nhíu mày đáp lại.
Ngu Kiều vừa nhận được câu trả lời thì đã siết chặt lọ sứ trong tay, người này đúng thật là nữ chính.
[Yến Thanh truyện] là một bộ phim truyền kỳ về nữ anh hùng lấy cảm hứng từ Yến Thái hậu của nước Sở trong lịch sử, nói về nữ nhi của nguyên Thừa tướng Nam Sở Yến Trọng, một đời đầy thăng trầm sóng gió của nữ chính trị gia nổi tiếng trong lịch sử, Yến Thanh.
Yến Thanh là bậc nữ tử truyền kỳ.
Vào lúc Nam Sở diệt vong, nàng ấy từng bị Hoàng đế Bắc Tần, người được hậu thế gọi bằng cái tên bạo quân thiên cổ Kỳ Ân bắt làm con tin ở Nam Sở nhìn trúng, sau đó trở thành phi tử của Bắc Tần.
Tiếc thay Kỳ Ân thu sưu cao thuế nặng, tàn bạo vô nhân tính, lên ngôi vừa được bảy năm đã tiêu diệt Nam Sở, Tây Hạ, Đông Liêu và một số quốc gia nhỏ lẻ khác.
Tay hắn nhuộm vô số máy tươi, chiếm đất của người khác nhưng không quản lý cho tốt, khiến dân chúng lầm than, xác chết chất đầy đồng, dấy lên vô số cuộc khởi nghĩa quần chúng.
Sau khi kết thúc một trận chiến ở sườn núi dài, hắn trúng một tiễn, sức khỏe ngày càng giảm sút, cuối cùng chết trong tay Hoàng tử còn sót lại của Nam Sở, đồng thời cũng là nam chính của truyện [Yến Thanh truyện], Văn Nhân Vô Kỵ.
Nửa năm sau, Văn Nhân Vô Kỵ đăng cơ làm đế, sau này lấy hiệu là Sở.
Yến Thanh là hôn thê cũ của Văn Nhân Vô Kỵ, nếu không phải Nam Sở diệt vong, e rằng hai người đã thành hôn từ lâu, cầm sắt hòa minh rồi.
Thời gian bảy năm xa cách không thể hao mòn tình yêu của hai người.
Văn Nhân Vô Kỵ bỏ mặc sự phản đối của đám thuộc hạ, vừa đăng cơ đã muốn lập Yến Thanh làm Hoàng hậu.
Tiếc thay lúc này thử thách dành cho nam chính và nữ chính chỉ vừa bắt đầu.
Đầu tiên là nữ phụ Ngu Kiều.
Thật ra Văn Nhân Vô Kỵ có thể hoàn thành sứ mệnh, phần lớn là nhờ công lao của phụ thân Ngu Kiều, Ngu Bất Lỗ.
Tuy Ngu Kiều cũng bị Kỳ Ân bắt đi giống Yến Thanh nhưng nàng không được sủng ái.
Cho đến khi Kỳ Ân chết thì nàng vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, cộng thêm Ngu Bất Lỗ có công lao to lớn nên đòi vị trí Hoàng hậu cho nữ nhi mình cũng hợp tình hợp lý.
Bản thân Ngu Kiều cũng là một đóa hoa lạ.
Nàng là điển hình của việc dùng trí thông minh mười kiếp để đổi lấy diện mạo xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Lúc Nam Sở chưa bị tiêu diệt, người ta ca tụng nàng và Yến Thanh là hai nữ tử sắc nước hương trời chốn Kinh thành, do đó nàng mới hay xỏ xiên Yến Thanh.
Lần nào cũng thế, nàng chỉ cho phép mình được xỏ xiên người khác nhưng cấm ai xỏ lá lại mình.
Xỏ lá một cái là nàng ngã bệnh ngay, ai bảo sức khỏe nàng ốm yếu cơ chứ!
Sau khi Nam Sở diệt vong, Ngu Kiều sống trong hoàng cung Bắc Tần, thấy Hoàng đế Bắc Tần là Kỳ Ân chỉ độc sủng Yến Thanh, nàng bất chấp hoàn cảnh đi tranh đấu giành tình cảm.
Sau đó nàng khiếp sợ trước những thủ đoạn của Hoàng đế, từ đó thành thật sống bình lặng trong hậu cung.
Cho đến khi nàng ấy được đưa đi lần nữa, dưới sự chỉ đạo của phụ thân, cuối cùng nàng đã chiến thắng Yến Thanh và trở thành Hoàng hậu của Văn Nhân Vô Kỵ.
Nàng và nữ chính Yến Thanh đấu nhau ở hậu cung của Văn Nhân Vô Kỵ bao năm, ỷ vào phụ thân của mình là Đại Tướng quân nên đã khiến nữ chính chịu thiệt vô số lần.
Tiếc thay sức khỏe của nàng không tốt, cộng thêm khoảng thời gian ở Bắc Tần cứ thấp thỏm không yên khiến tuổi thọ hao tổn, rời bỏ trần gian từ rất sớm.
Nhờ vậy Yến Thanh mới được giải thoát, ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu.
Có điều Ngu Kiều vừa đi thì những nữ nhân khác lại đến.
Còn Văn Nhân Vô Kỵ hết lần này đến lần khác bảo mình bất đắc dĩ nên mới cưới những nữ nhân này, Yến Thanh ngoài nhường nhịn ra thì chỉ biết thỏa hiệp.
Nàng ấy nhẫn nhịn cho đến khi Văn Nhân Vô Kỵ chết vì bệnh, nhẫn nại đến khi nhi tử của mình lên ngôi Hoàng đế, Yến Thanh trở thành Thái hậu buông rèm nhiếp chính, nắm quyền lực tối cao, bễ nghễ thiên hạ.
Bây giờ cốt truyện mới tới khúc Nam Sở bị tiêu diệt, các sĩ tộc của Nam Sở sợ chết, sợ trùm phản diện Kỳ Ân giết người như ngóe xử luôn bọn họ nên mới vắt hết óc, kiến nghị một ý tưởng vô cùng ngu xuẩn.
Họ vơ vét hết mỹ nhân Nam Sở dâng lên cho Kỳ Ân, hy vọng hắn vui vẻ tha mạng cho bọn họ.
Ngu Kiều suy nghĩ, không lâu nữa bạo quân thiên cổ Kỳ Ân trong truyền thuyết sẽ xuất hiện, lựa chọn nữ chính Yến Thanh, đưa nàng và chúng mỹ nhân làm nền quay về Bắc Tần, bắt đầu kịch bản hậu cung ba ngàn giai lệ nhưng chỉ yêu chiều mình nàng.
Ngu Kiều nuốt Ngọc Tham hoàn nên đã khỏe lên, bắt đầu suy tính đường lui cho bản thân.
Không cần phải nói, bây giờ nàng có mặt ở một ngàn năm trước thì có lẽ cơ thể thời hiện đại của nàng đã dữ nhiều lành ít, chưa chắc có thể quay về.
Nếu không về được thì phải sống cho tốt, tốt hơn hết nàng nên dưỡng sức, sống lâu sống thọ, bởi vì không ai muốn chết cả.
Yến Thanh là người đàng hoàng, lại có hào quang của nữ chính, Ngu Kiều không định chen chân vào cốt truyện của nam chính và nàng ấy.
Phụ thân của nguyên chủ yêu thương nữ nhi của mình nhất, thiết nghĩ nếu nàng không muốn gia nhập hậu cung của Văn Nhân Vô Kỵ thì ông ấy sẽ không ép mình.
Tuy lúc này nàng cầm kịch bản nữ phụ yểu mệnh trong tay nhưng tương lai sau này vẫn còn tốt đẹp chán.
Còn về trùm phản diện Kỳ Ân, chỉ cần nàng ngoan ngoãn không chọc ghẹo gì hắn là được, có lẽ hắn sẽ không chú ý tới nhân vật tép riu như nàng.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Táo Tháo đến.
“Bệ hạ đến.”
Một giọng nam chói tai vang lên, những tiếng khóc sướt mướt xung quanh như bị ấn nút tạm dừng, lập tức im phăng phắc.
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trong bầu không khí tĩnh lặng này, tiếng bước chân không nặng không nhẹ, từ xa đến gần xuất hiện quá đỗi đột ngột.
Cùng lúc đó, mùi máu tươi thoang thoảng như có như không ập vào mũi.
Ngu Kiều thoáng nhìn thì thấy vạt áo màu đen từ từ lướt qua người nàng.
Vạt áo của người vừa đến đen thẫm, hơn nữa còn khá nặng.
Không ngờ Ngu Kiều bỗng bắt gặp một giọt máu nhỏ xuống từ trên vạt áo, lúc này nàng mới ngỡ ngàng vỡ lẽ thì ra vạt áo của hắn trông khá nặng là vì nó đã thấm đầy máu tươi…
Phải giết bao nhiêu mạng người mới được hiệu quả thế này!
Nghĩ đến đây, cơn ớn lạnh thình lình chạy dọc theo sống lưng Ngu Kiều.
Nàng thầm quyết định tuyệt đối không chọc ghẹo tên này lần nào, không đúng, nửa lần cũng không.
Cùng lúc đó, nam tử mặc áo bào đen, tóc dài được búi gọn lên cao, hai bên thái dương có mấy sợi tóc lòa xòa rủ xuống đang bước từng bước đến long ỷ trong điện.
Mỗi một bước đi, sau lưng hắn sẽ có thêm vài giọt máu đào nhỏ xuống đất.
Tiếng vải vóc sột soạt vang lên, nam tử xoay người ngồi lên long ỷ rồi nhướng mắt, lúc này mới rảnh để ý đến chúng mỹ nhân quỳ đầy bên dưới.
“Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta…”
“Cha, mẹ, mau đến cứu con, ai cứu ta với?”
“Hu hu hu hu…”
“Bạo quân chết không được yên thân.”
…
Kỳ Ân vừa mới ngồi xuống long ỷ, hàng loạt tiếng nói nguyền rủa và sợ hãi đột ngột chui thẳng vào tai hắn.
Kỳ Ân đã quen với điều này từ lâu nên chẳng buồn nhăn mày, tiếp tục nhìn xuống bên dưới với vẻ mặt vô cảm.
Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện trong số các nữ nhân đang quỳ bên dưới, hắn không nghe thấy tiếng lòng của một người trong số họ.
Nam tử nổi lên hứng thú, từ từ nhìn sang nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt sau khi xác định vị trí của nàng.
Không biết vì tò mò hay vì hiệu ứng của danh nhân, Ngu Kiều bèn lén ngước lên nhìn hắn.
Tuy không thể chọc ghẹo người ta nhưng nhìn xem dáng dấp của bạo quân thiên cổ thế nào vẫn được mà.
Vì vậy nàng chỉ nhìn một lát, nhìn một lát thôi…
Chỉ thấy nam tử mặc xiêm y màu đen tuyền ngồi trên long ỷ bằng vàng ròng, áo trong đỏ rực hút mắt, mày kiếm đen như mực, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm sâu, da dẻ trắng ngần.
Bên phải gương mặt có một vết máu, giống như vết nứt trên bức tường hoàn mỹ, không những không làm hắn xấu đi mà ngược lại làm nổi bật vẻ đẹp bị tàn phá khác của hắn.
Điều khiến Ngu Kiều kinh ngạc nhất đó là những ghi chép trong sách sử về vị này rất chính xác.
Bởi vì mẫu thân của hắn là Hồ Cơ Bắc Cương nên hắn có một cặp mắt hai màu từ khi sinh ra, một xanh một tím, giống hệt lưu ly lấp lánh trong trẻo nhất trên đời.
Điều này khiến vua háo sắc chính cống như Ngu Kiều mất khống chế, điên cuồng gào thét trong lòng…
“Má nó, đẹp trai quá, để ta để ta!”
Lỗ tai bị tập kích quá bất ngờ, Kỳ - từ nhỏ đã có thuật đọc tâm kiêm bạo quân thiên cổ trong tương lai - Ân: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...