Ninh Vân Hoan vừa cất lời, cả người Cố Nhàn liền cứng ngắc, bà ta rất cần tiền, bệnh của bà ta lúc nào cũng cần uống thuốc, lúc còn trẻ bà ta không có công việc chính thức nào, đều là làm công ngắn hạn để nuôi con gái, già rồi cũng không có bảo hiểm, cho dù muốn uống thuốc cũng phải bỏ tiền hoàn toàn, số tiền này cũng phải được hai vạn, ít nhất cũng đủ để bà ta sống được mấy tháng, bà ta cũng là người, cũng sợ chết, không có cái tinh thần coi thường cái chết đâu, bà ta lại không muốn liên lụy tới con gái, cho nên không muốn trả tiền lại.
Nhưng Ninh Vân Hoan nói như vậy, Cố Nhàn luôn thể hiện ra bộ mặt hiểu đạo lí trước mặt mọi người, bị cô nói như vậy, cũng chỉ có thể mở tấm vải trắng ra, bà ta chưa kịp nói gì, đã có một người phụ nữ xông lên nhặt ba xấp tiền rồi nói:
"Nếu bà đã lừa gạt chúng tôi, tiền này tôi cũng không cho nữa, còn không bằng quyên góp cho cơ quan từ thiện, tôi lấy lại 3000 tệ." Lời nói vừa dứt, liên tiếp có người tiến lên lấy lại tiền, không quá 15 phút sau, tiền trên đất được nhặt sạch sẽ, đừng nói là còn sót lại 100 tệ, ngay cả những biên lai bệnh viện kê cho cũng bị dính đầy dấu chân của mọi người.
Ba mẹ con nhà họ Cố tức tới mức sắc mặt xanh mét toàn thân run rẩy, Ninh Vân Hoan lại cười nói: "Tôi chỉ nói lời thật lòng thôi, ba tôi giúp đỡ các người rất nhiều rồi, con người dù không biết cảm ơn, cũng không có kiểu lấy oán báo ơn như các người!"
Giọng điệu của cô làm cho sắc mặt Cố Nhàn trắng bệch, Cố Doanh Nặc đỡ Cố Nhàn, theo bản năng liền nguyền rủa: "Mày độc ác như vậy, nhất định là không được chết tử tế!"
"Tôi có được chết tử tế hay không thì chưa biết, nhưng nếu sự nguyền rủa của cô mà linh nghiệm, cô vẫn nên lo lắng xem bao giờ thì đi theo con đường cũ bán thân giống như chị của cô đi!" Ninh Vân Hoan nghĩ tới các chết ở kiếp trước của ả ta, đại khái là vào khoảng hai năm sau, đại khái là ả ta sẽ quen biết con trai của Tống Thanh Vân là Tống Mẫn Nhiên vào năm sau, lúc này ả ta còn chưa biết chính bản thân ả mới là kẻ không được chết tử tế, bây giờ còn ở đây nguyền rủa người khác.
Nghĩ tới đây, Ninh Vân Hoan cũng không thèm tức giận với ả, ngược lại còn cười: "Đến lúc đó, bà Cố giạy dỗ ba cô con gái, trong đó lại có hai kẻ sa đọa." Ninh Vân Hoan nói rồi lại nói, cười ra tiếng, cuối cùng không thèm để ý ba mẹ con Cố gia, quay người đi vào tiểu khu.
Để lại Cố Nhàn tức tới mức thổ huyết, Cố Doanh Nặc dù sao cũng là thiếu nữ, lúc này khuôn mặt cũng sưng đỏ, nhịn không được ghé vào trong lòng Cố Nhàn khóc nức nở.
Xử lí xong chuyện Cố gia, Ninh Vân Hoan về nhà gặp ba Ninh, hiện nay sức khỏe của ông không tốt, lại thêm chuyện lần trước Ninh Vân Thành lừa ông ra ngoài tiểu khu mà bị Cố Thiếu Đào đánh, làm cho ba Ninh bị ám ảnh tâm lí, cho nên buổi sáng quanh quẩn trong tiểu khu, cũng không ra ngoài. Đối với những chuyện xảy ra ngoài tiểu khu ông cũng không biết rõ, Ninh Vân Hoan nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nên nói cho ông biết chuyện này.
Dù sao bây giờ cô không nói, sau này những người ở trong tiểu khu có gặp mặt ba Ninh, nói không chừng cũng bô bô nói ra hết, tự mình nói ra vẫn tốt hơn là người khác nói ra, có cô ở bên cạnh khuyên nhủ, nói không chừng ba Ninh cũng bình tĩnh hơn một chút.
Ai ngờ mọi chuyện thật ngoài dự đoán, ba Ninh vô cùng bình tĩnh, cũng không tức giận hay buồn bã gì, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh: "Con nói xem, Vân Thành thực sự hợp tác với tiểu tử Cố gia trói ba lại để đổi tiền sao?" Lúc ba Ninh nói chuyện, biểu tình vô cùng trấn định, Ninh Vân Hoan ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy ba, con mượn Lan Lăng Yến mấy người giám sát bọn họ."
Ba Ninh nghe thấy vậy, im lặng một lát, lúc này mới thở dài, không nhắc tới Ninh Vân Thành nữa, mà đem gậy chống gõ gõ lên mặt đất:
"Nếu đã kết hôn với nó rồi, thì không cần gọi cả họ tên nữa, miễn cho người ta nói Ninh gia chúng ta không có gia giáo." Ba Ninh giạy dỗ con gái trước, sau đó mới miễn cưỡng vẫy tay gọi Ninh phu nhân: "Tôi thấy biệt thự Lam Sơn ở bên kia vẫn còn trống, Hoan Hoan liền lấy nó đi, nó lấy chồng rồi liền xem như đó là của hồi môn chúng ta cho con gái."
Bây giờ ba Ninh vô cùng thất vọng về Ninh Vân Thành, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, cho nên vẫn lưu giữu lại một chút, ông không nói sẽ giao cho con gái biệt thự đang ở và toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa cá nhân ông, nhưng vẫn đem biệt thự Lam Sơn tặng cho cô, chứng minh rằng lúc này trong lòng ông không hề bình tĩnh như những gì ông thể hiện ra bên ngoài. Ninh Vân Hoan cũng không biết nên khuyên ông như thế nào, đây mới chỉ là bắt đầu, theo đà phát triển mối quan hệ của Ninh Vân Thành với Cố Doanh Tích ngày càng sâu sắc, mọi chuyện sau này càng náo lớn hơn!
Nhưng kiếp này Cố Doanh Tích cũng không thuận buồm xuôi gió như kiếp trước nữa, vì liên quan tới Lan Lăng Yến, lần trước còn bị người ta làm nhục một hồi, nghĩ như vậy, Ninh Vân Hoan đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Lúc đầu Lan Lăng Yến xử lý Cố Doanh Tích là vì cô, sử dụng mấy người Lưu Tấn Quân làm mồi câu, những ngày nay cô không hề để tâm tới mấy người đó, cũng không biết bọn chúng đi đâu rồi, Ninh Vân Hoan nghĩ tới chuyện này, ra khỏi Ninh gia liền gọi điện cho Lan Lăng Yến: "Lúc trước Cố Doanh Tích được người khác cứu đi, nhưng đám người Lưu Tấn Quân kia đi đâu rồi?"
Hôm nay Cố Doanh Tích còn sống đồng thời còn dùng số điện thoại vip gọi tới, điều này làm Ninh Vân Hoan càng chắc chắn rằng ả ta đã được người khác cứu đi.
"Sao em lại biết ả ta được cứu đi rồi?" Giọng nói của Lan Lăng Yến truyền từ đầu bên kia điện thoại tới tai cô, mang theo chút biếng nhác và dịu dàng, tiếng hít thở như vang bên tai, tạo nên bầu không khí có chút ái muội, cho dù không nhìn thấy người, bên tai Ninh Vân Hoan cũng bất giác nóng lên, vừa rồi bản thân cô muốn hỏi cái gì cũng quên rồi.
Thấy đầu bên kia điện thoại im lặng, Lan Lăng Yến có thể khẳng định bộ dáng luống cuống tay chân của cô rất đáng yêu, nhịn không được cười khẽ, khóe môi liền hôn một cái lên di động, lúc này mới trực tiếp nói: "Ả ta được người khác cứu, hơn nữa bây giờ còn ở lại đó."
Ninh Vân Hoan nghe thấy vậy, càng cảm thấy phán đoán của cô không hề sai, vô ý nói: "Người cứu ả ta họ Mộ?"
Nói lời này ra cô mới cảm thấy có chút không đúng, nếu như cô đoán sai, vậy làm sao cô có thể nói ra họ Mộ cơ chứ? Sao cô lại đồng ý cho Cố Doanh Tích có quan hệ với nhà họ Mộ cơ chứ? Nếu như cô đoán đúng, lại càng khó giải thích chuyện này, người trong tay cô là mượn từ Lan Lăng Yến, Lan Lăng Yến chắc chắn biết rõ chuyện cô chẳng hề điều tra về Cố Doanh Tích, cho dù cô có tra ra được động tĩnh của Mộ gia, với địa vị của Mộ gia hiện nay, với bản lãnh của cô thì không thể tra ra được, vậy làm sao cô có thể biết được người cứu Cố Doanh Tích họ Mộ, chuyện này không dễ giải thích.
Biểu tình của Lan Lăng Yến có chút nghi hoặc, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, nhưng cũng không hỏi dồn về vấn đề này, anh là người thợ săn lão luyện, đối với những gì anh cảm thấy hứng thú thì đều dùng biểu hiện chân thực để nói ra, anh có sự nhẫn nại để làm rõ mọi chuyện, nếu như bây giờ anh truy vấn, Lan Lăng Yến có thể đoán ra anh sẽ nhận được đáp án như thế nào, mà Ninh Vân Hoan cũng bị anh dọa cho bỏ chạy.
Khó khăn lắm mới đem người ta ôm ấp vào trong lòng yêu thương che chở một chút, anh cũng sẽ không làm ra những hành động dọa người ta chạy về vạch xuất phát, nên chỉ có thể giả vờ chưa nghe thấy lời nói của Ninh Vân Hoan, nụ cười trên mặt càng u ám: "Là tên ngốc Mộ gia cứu ả ta, Mộ Cẩn Ngôn."
Có được câu trả lời chắc chắn, hòn đá trong lòng Ninh Vân Hoan cũng rơi xuống, nghĩ tới cảnh mình lỡ lời nói ra lúc vừa rồi, trong lòng có chút lo sợ bất an, cô cũng không biết Lan Lăng Yến đã nghe thấy hay chưa, nếu như anh nghe thấy rồi, khẳng định đang giả vờ như chưa nghe thấy gì, bất kể ra sao, anh không hỏi về vấn đề đó, mà giữ lại thể diện cho cô, Ninh Vân Hoan cảm thấy vô cùng biết ơn.
"Anh thấy tiểu tử mộ gia còn có chút tư tâm, chuyện của ả họ Cố, em không cần quản nữa, giao cho anh xử lí!" Mặc dù Lan Lăng Yến thích nhìn thấy bộ dáng sinh động của cô khi nhắc tới Cố Doanh Tích, nhưng nghĩ tới những chuyện của Mộ Cẩn Ngôn mà gần đây anh tra được, lại cảm thấy người này quá nguy hiểm đối với Ninh Vân Hoan, không nên giao cho cô xử lí chơi nữa.
Nhưng đối với Ninh Vân Hoan mà nói, Cố Doanh Tích như là tâm ma của cô, Ninh Vân Hoan ở trong sách không ngừng có quan hệ chặt chẽ với Cố Doanh Tích, đời trước của cô cũng là chết trong tay Cố Doanh Tích, đời này cô cũng muốn gạt bỏ những người này sang một bên, nhưng ai ngờ mọi chuyện xoay chuyển liên hồi, cô vẫn vì Lan Lăng Yến mà bị cột chặt với Cố Doanh Tích.
"Chuyện của Mộ Cẩn Ngôn em biết anh sẽ giúp em, nhưng chuyện của Cố Doanh Tích thì không được." Tâm ma trong lòng cô, cần cô tự tay giải quyết, cho dù cô không cần Cố Doanh Tích phải chết đi, nhưng những gì cần phải trút giận thì vẫn phải làm.
Lông mày Lan Lăn Yến khẽ cau lại, đang muốn mở lời, giọng nói mềm nhẹ của Ninh Vân Hoan đã truyền tới: "Anh chắc chắn sẽ bảo vệ em, em biết, có đúng không ông xã?"
Nghe thấy lời nói này, lại nghe thấy cô xưng hô với mình như vậy, Lan Lăng Yến liền không thể tức giận, thậm chí trong khi anh không chú ý tới, khuôn mặt anh còn lộ ra ý cười nhu hòa, một chút không vui vừa mới sinh ra liền tan biến, những gì còn sót lại chỉ có sự vui vẻ, bản thân anh cũng không thể khống chế khóe miệng đang nhếch lên, những lời muốn nói ban đầu chuyển thành giọng nói cưng chiều và lấy lòng:
"Mộ Cẩn Ngôn là một kẻ giả ngốc, tâm cơ của hắn ta rất sâu, hơn nữa còn có chút thế lực, nhưng bảo vệ tốt Hoan Hoan chính là trách nhiệm của chồng em, em yên tâm đi, trước khi em chơi chán, ả ta chắc chắn sẽ không chết." Đối với chuyện sau khi chơi đùa xong Cố Doanh Tích có chết hay không, Lan Lăng Yến cũng không nói rõ ràng, Ninh Vân Hoan chỉ có thể tỏ ra không nghe thấy gì.
Cô không nghĩ tới cô chỉ nghe ba Ninh nói như vậy nên mới thuận miệng gọi một tiếng ông xã, biểu tình của anh vượt xa so với dự tính của cô, không ngờ Lan Lăng Yến tâm ngoan thủ lạt trong lòng cô ở kiếp trước, sẽ có một ngày dùng giọng nói như vậy đến dỗ dành cô, cô biết bản thân mình có chút đặc biệt đối với Lan Lăng Yến, cô cũng cảm nhận được, mặc dù những ngày tháng vừa qua cô có chút lạnh nhạt đối với anh, trong lòng còn nghĩ cô có chút sợ anh, nhưng nếu không phải nhờ vào sự dung túng của anh, cô không thể càng ngày càng tự nhiên sống chung với anh như bây giờ, thậm chí vào thời điểm trước kia khi bị Tần Dịch đánh, vào thời khác nguy hiểm như vậy, phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện thoại cho anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...