Edit: NguyetNhi
“Tại sao chúng ta lại vào đây?” Trong lòng Ninh Vân Hoan đột nhiên nảy sinh
một cảm giác bất an, cho tới bây giờ Lan Cửu đều làm cho người ta cảm
giác nhìn không thấu, lúc này Cố Doanh Tích lại vừa bước vào nhà hàng
này, Ninh Vân Hoan cũng không nghĩ sẽ đi vào trong đó, nhưng cố tình
cánh tay cô lại bị người ta mạnh mẽ nắm chặt không chịu buông, cuối cùng vẫn là bị anh kéo vào trong nhà hàng.
Lan Lăng Yến người này bề
ngoài thoạt nhìn thì vân đạm phong khinh, nhưng trên thực tế lại người
lạnh lùng khó tiếp cận, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh khiến cho khí chất của anh càng thêm u lãnh, nhưng mà toàn thân trên dưới vẫn
không thể nào che đậy được khí chất của anh, rõ ràng chỉ là cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, anh đi vào lại giống như nhà của mình vậy, cái
loại cảm giác như đây là việc đương nhiên, Ninh Vân Hoan cảm thấy mình
không nên bị anh lôi kéo vào trong này, mà phải là được anh ôm eo dẫn
theo vào đây.
Vừa mới tiến vào đại sảnh nhà hàng, liền đã có
người đưa ánh mắt về phía hai người họ, cũng có một người đàn ông mặc
tây trang thẳng tắp nhanh chóng đi qua chỗ họ.
“Không phải em
muốn nhìn thấy cô ta sao?” Khóe miệng Lan Lăng Yến khẽ nhếch lên một
cách trào phúng, trong đôi mắt xếch lại không mang theo một tia tình cảm nào, mâu quang lạnh lẽo dọa người nói: “Hoan Hoan, anh đang giúp em.”
Ninh Vân Hoan cảm thấy có chút xấu hổ, lại nghe thấy anh nói muốn giúp cô,
biểu tình có chút phức tạp, cũng không đợi cô mở miệng, Lan Lăng Yến đã
lôi kéo cô đi nhanh vào bên trong, hướng người đàn ông trung niên vừa
tới phân phó một câu: “Sắp xếp cho người phụ nữ kia ở bên cạnh phòng
tôi.” Người đàn ông trung niên kia đáp ứng rồi một tiếng, Lan Lăng Yến
nhìn ông ta một cái, lúc này mới lôi kéo Ninh Vân Hoan trực tiếp lướt
qua sân khấu đi lên trên lầu.
Đại sảnh của nhà hàng Nhật này ước
chừng cao khoảng mười mét, ở giữa có treo một chùm đèn thủy tinh thật
lớn, lầu hai bên trên mới là nơi dùng cơm chính thức của nhà hàng.
Lúc này hai người Tống Thanh Vân đang thân mật dựa sát vào nhau đứng ở quầy tiếp tân, giống như đang cùng nhân viên tiếp tân nói cái gì đó. Rõ ràng Lan Lăng Yến nói muốn dẫn chính mình vụng trộm đi theo cô ta, nhưng như thế nào bây giờ lại tiêu sái kiêu ngạo đi qua? Mà để cho tròng mắt Ninh Vân Hoan suýt chút nữa rơi xuống dưới, là Lan Lăng Yến kiêu ngạo như
vậy, cố tình khi Cố Doanh Tích nhìn thấy anh, ánh mắt nửa điểm cũng
không có dừng lại trên người cô!
Mà cô vẫn còn đang bị Lan Lăng
Yến lôi kéo bên người anh, hơn nữa nữ chủ, không phải trước đó cô nói
hận tôi sao, muốn tìm tôi báo thù sao? Nhưng vì sao bây giờ rõ ràng là
tôi đang đứng trước mặt cô, cách cô gần như vậy, nhưng tại sao dư quang
nơi khóe mắt của cô ta lại chưa từng lướt qua cô!
Trong suy nghĩ
của Lan Lăng Yến vốn không có mấy từ trốn tránh lén lút, anh cho dù có
dùng âm mưu quỷ kế cũng đều là quang minh chính đại làm, ở trước mặt
anh, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác lén lút làm mấy chuyện đó
thôi.
Ninh Vân Hoan có chút không biết nói gì, mà lúc này khi Cố
Doanh Tích vừa nhìn thấy Lan Lăng Yến, ánh mắt lập tức liền sáng lên.
Một khắc trước cô ta còn đang ở trong lòng Tống Thanh Vân, một bộ dáng
mềm mại không xương, đôi tay nhỏ bé khẽ cầm lấy vạt áo của người đàn
ông, nhưng mà lúc vừa thấy Lan Lăng Yến bước vào, cô ta theo bản năng
đem Tống Thanh Vân bên cạnh mình đẩy ra, đôi tay nhỏ bé kia vốn không có sức lực khoát lên trên cánh tay người đàn ông, lại có thể lập tức mạnh
mẽ đẩy Tống Thanh Vân lảo đảo đứng không vững, ánh mắt lập tức liền sáng lên, thậm chí hai má rất nhanh liền hiện lên hai rạng mây đỏ ửng, trong mắt còn hiện lên sương mù.
“Lan, Lan Cửu ca.” Cố Doanh Tích không thể tin được hai mắt mình, thế nhưng nam thần trong mộng đang xuất hiện trước mặt cô ta!
Thời điểm lần trước Lí Vũ Khoan suýt chút nữa mạnh mẽ lôi kéo cô ta đi, là
người đàn ông giống như thiên thần hạ phàm này đã cứu cô ta, anh thậm
chí cũng chưa có làm gì, chỉ là dùng giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái cùng Lí Vũ Khoan nói vài câu, liền dọa cho Lí Vũ Khoan sợ bỏ chạy! Hơn nữa
từ đó về sau, Lí Vũ Khoan cũng không có còn đến tìm cô ta nữa, lại một
đoạn thời gian sau đó thì cả gia đình của Lí Vũ Khoan bị điều đến Nam
Llĩnh, trong lòng Cố Doanh Tích không ngừng ảo tưởng, có phải hay không
Lan Cửu ca vì chính mình, cho nên mới giáo huấn Lí Vũ Khoan!
Nhưng lần trước tuy rằng cô ta biết anh họ Lan, nhưng mà tên của anh chính
mình chưa có biết, mà cô ta cũng có giới thiệu qua về mình, nhưng cô ta
lại không có đưa số điện thoại của mình cho anh, bởi vậy anh mới không
có tìm được chính mình! Nhất định là như vậy rồi! Mỗi tối Cố Doanh Tích
đều mơ thấy sự việc đã xảy ra hôm đó, suýt chút nữa thì đã khóc ngất đi, nhiều lần cô ta đều vụng trộm trốn ở trong nhà vệ sinh nhìn gương mà
khóc, khóc đến nỗi mà cả người ngã trên bồn cầu, ruột gan đều phát đau.
Mà càng làm cho Cố Doanh Tích đau lòng muốn chết đó chính là lần trước sau khi cô ta được Lan Lăng Yến cứu, thế nhưng anh ấy lại không có mang
theo cô ta rời đi, mà lại làm cho cô ta lọt vào trong tay Tạ Trác Doãn,
nghĩ tới một lần kia Tạ Trác Doãn mạnh mẽ chiếm giữ thân thể của cô ta,
Cố Doanh Tích nhịn không được liền khóc lên:
“Lan Cửu ca, em, anh biết không, em......” Cố Doanh Tích nói năng có chút lộn xộn, cô ta
nghĩ tới việc sự trong sạch của bản thân đã bị Tạ Trác Doãn cướp đi, cô
ta nhịn không được muốn khóc lên. Vì cái gì sau khi Lan Cửu ca cứu cô
ta, lại không có mang cô ta đi, mà lại làm cho cô ta rơi vào trong tay
Tạ Trác Doãn, Cố Doanh Tích biết bản thân bây giờ không nên khóc, nhưng
mà cô ta nhịn không được, khi mà cô ta nhìn thấy Lan Lăng Yến liền theo
bản năng cảm thấy bản thân mình bị ủy khuất.
Cô ta nghĩ muốn nói
cho Lan Lăng Yến biết bản thân đã vì anh mà chịu bao nhiêu đau khổ,
nhưng cô ta theo bản năng lại không dám nói, cũng không biết như thế
nào, tuy rằng Cố Doanh Tích muốn dùng chuyện này để làm cho anh thương
tiếc chính mình, nhưng mà cô ta lại cảm thấy nếu Lan Cửu ca biết bản
thân đã mất đi lần đầu tiên, không biết anh ấy có khinh thường chính
mình hay không, bởi vậy lời nói đã đến miệng, Cố Doanh Tích lại nuốt trở về, ngược lại cúi thấp đầu xuống khẽ cắn môi, nước mắt giống như hạt
châu thi nhau chảy xuống dưới.
Trên trán Ninh Vân Hoan nhịn không được mà chảy xuống vài đường hắc tuyết, giọng nói của Cố Doanh Tích
mang theo một tia ai oán, ánh mắt đầy vẻ yêu thương, cô nếu không phải
biết Lan Lăng Yến căn bản chưa thấy qua cô ta mấy lần, trên thực tế thì
anh cũng đã gặp qua cô ta một lần, chính là lần trước ở ngoài cửa xe
trong lúc vô ý cứu cô cũng thuận tiện thay Cố Doanh Tích giải quyết một
cái phiền toái lớn, lúc này đoán chừng vẻ mặt của Cố Doanh Tích thật
giống như là Lan Lăng Yến đã làm chuyện gì có lỗi với cô ta vậy.
Đối mặt với vẻ mặt và giọng điệu của Cố Doanh Tích, cũng là người mà cô ta
cứ luôn miệng kêu Lan Cửu ca, thì thái độ của Lan Lăng Yến rất là bình
tĩnh, việc này ngược lại nằm ngoài dự đoán của Ninh Vân Hoan, anh ngay
cả liếc cũng không thèm liếc Cố Doanh Tích một cái, ngược lại quay đầu
nhìn Ninh Vân Hoan, cau mày nói:
“Thật giống như trước đây em đã từng gọi anh như vậy.”
Giọng nói của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt lại thập phần bình
tĩnh, lôi kéo cánh tay Ninh Vân Hoan rời đi, ngay cả cước bộ cũng chưa
từng dừng lại quá, căn bản là không có đem Cố Doanh Tích để ở trong mắt, tình cảnh như vậy làm cho Cố Doanh Tích đang ở phía sau mỏi mắt chờ
mong trong lòng kịch liệt co rút đau đớn.
Vì cái gì, vì cái gì mà ngay cả một ánh anh ấy cũng không thèm nhìn mình? Nước mắt của Cố Doanh Tích giống như hạt châu bị đứt dây liên tục chảy xuống, mặc dù là khóc
nhưng lại xinh đẹp vạn phần. Trên mặt Tống Thanh Vân mang theo một loại
cảm giác chua xót mà đau lòng, nước mắt tựa như hạt châu không ngừng rơi xuống, sâu đó lại dần dần thấm vào trong quần áo của hắn, so với khi Cố Doanh Tích cười rộ lên thì khi khóc cô ấy cũng mang theo một loại cảm
giác làm cho người ta muốn che chở bảo bọc, Tống Thanh Vân đứng ở một
bên đã sớm quên việc mà Cố Doanh Tích đã làm với hắn trước đó, bản thân
hận không thể lập tức đem người ôm vào trong ngực, thật tốt cưng chiều
cô ấy, vuốt lên nếp nhăn nơi khóe mắt của cô ấy.
Lan Lăng Yến
cũng không thấy được ánh mắt si ngốc nhìn mình phía sau lưng, ngược lại
ánh mắt có chút nham hiểm độc ác, một cỗ sát ý nhanh chóng hiện lên
trong mắt anh, hai hàng lông mày trên trán lộ ra chút sát ý sắc bén, một đôi mắt xếch làm cho người ta có cảm giác lạnh thấu xương, trong lòng
càng kiên định ý muốn giải quyết người phụ nữ kia thật sớm, khi cúi đầu
xuống thì sự tàn nhẫn trong mắt anh lập tức được che giấu, biến thành bộ dáng ôn nhu dịu dàng: “Trước đây em đã từng gọi anh là Lan Cửu đúng
không?”
Nhớ tới lần trước trong lúc vô ý nghe được Ninh Vân Hoan
kêu một tiếng Lan Cửu, lúc này ánh mắt Lan Lăng Yến liền híp lại, trong
mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...