Editor: Gà
Dáng vẻ Minh Ngọc tuấn mỹ, vài năm nay, có thể nói hấp dẫn từ già đến trẻ, vài năm nay cậu ta quen biết được một số nhân vật lợi hại, càng lúc càng may mắn, nhờ danh tiếng của cậu ta, khiến nhiều người hợp tác với cậu ta đều sẽ nổi tiếng, chính vì hiện tại Minh Ngọc đang ở tột đỉnh vinh quang, rất nhiều fan điên cuồng vì cậu ta, Lan Bưu muốn giúp Ninh Vân Hoan làm việc, nên đánh chủ ý lên người này.
Vốn dựa vào địa vị Lan Lăng Yến ở Hoa Hạ, bởi vì có nhà họ Lâm ở đây, khi ở Quan Lại Quyền Quý có rất nhiều người nể mặt anh ta, luôn lấy lòng anh ta. Không biết bao nhiêu người có thân phận địa vị cao, hoặc minh tinh muốn nịnh bợ anh ta, ngay cả một số nữ minh tinh có chút tiếng tăm, cũng muốn lấy lòng anh ta, lần này phát thiệp mời, những người khác đều sảng khoái đáp ứng, nhiều người còn không cần tiền bạc chỉ vì muốn lấy lòng anh ta, ai ngờ đến khi người đại diện của Minh Ngọc truyền tin đến, nói lịch làm việc của Minh Ngọc đã kín, không rảnh về Hoa Hạ!
Lúc nhận được tin này, suýt nữa Lan Bưu đã đập bể điện thoại di động, gương mặt anh ta âm trầm, nghiến răng nghiến lợi cười hai tiếng, ánh mắt lộ ra hung ác nham hiểm. Người đại diện ở đầu kia nghe được thanh âm thở dốc của Lan Bưu, cũng có chút đau đầu, vội vàng nhẹ giọng nói:
"Anh Lan, ngài mời, chúng ta không dám từ chối, nhưng hiện giờ Minh Ngọc đang làm việc ở nước ngoài, đã sớm được sắp xếp trước đó rồi. Lần này không thể giúp lão nhân gia ngài, lần sau chúng ta..."
Từ sau khi nói giúp Cố Doanh Tích, đây là lần đâu tiền Lan Lăng Yến để Lan Bưu làm việc, anh ta chỉ cầu có thể làm thật tốt, làm gì còn lần sau nữa? Anh ta không có lần sau đâu. Một diễn viên mà cũng dám nói vậy, còn nói lần sau? Lan Bưu giận quá hóa cười, nhìn tin tức điều tra được qua máy tính biết lúc này Minh Ngọc đang ở Hawaii nghỉ ngơi, rốt cục nhịn không được cười: "Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Hôm nay tự mình bay về, nếu qua mười hai giờ tôi không nhìn thấy các người xuất hiện trước mặt tôi, tự gánh lấy hậu quả đi!"
Nói xong, Lan Bưu hừ khinh thường, ngắt điện thoại! Thủ hạ bên cạnh nghe được ý của Lan Bưu, vội vàng bước lên. Lan Bưu quyết định giáo huấn Minh Ngọc một lần, cho rằng bản thân có danh tiếng, nghĩ mình là ai! Dù anh ta nói cho Minh Ngọc vài giờ qua điện thoại, nhưng kỳ thật trong lòng sớm đã chém Minh Ngọc mười bảy mười tám đao.
Lan Bưu không phải thiện nam tín nữ gì, đi theo Lan Lăng Yến trừ vài vị phía trên, anh ta rất ít khi bị khinh thường, ở trước mặt chủ tử bồi cười thì thôi, chỉ bằng một minh tinh, cũng dám bày sĩ diện cho anh ta xem, trong mắt Lan Bưu lộ ra lệ khí. Nhìn hai người đàn ông trẻ mặc tây trang đeo caravat rồi gật đầu, sau đó ngồi lại vào ghế tựa.
Lúc này trong một khách sạn ở Hawaii, Minh Ngọc quấn một chiếc khăn tắm ở phía dưới bụng ra khỏi phòng tắm, đầu đều ẩm ướt. Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc đen mềm, dọc theo cổ chảy xuống ngực. Cơ ngực rắn chắc phập phồng theo hô hấp của cậu ta, một đôi chân thon dài thẳng tắp trực tiếp đi đến chỗ người đại diện đang khổ sở cầm điện thoại, sau khi để lại một chuỗi nước khi đi qua, cậu ta không hề để ý lắc đầu:
"Như thế nào? Lai lịch của đối phương rất lớn sao?"
Vẻ mặt người đại diện Hoắc Hi khó coi gật đầu, nhìn dáng vẻ Minh Ngọc, thì tình nguyện đứng dậy cầm tấm khăn lông lớn giúp cậu ta lau nước trên tóc, sốt ruột nói:
"Lần này người mời cậu trở về chính là người cai quản Quan Lại Quyền Quý, nói cậu trở về, nếu không..." Nói đến đây, Hoắc Hi do dự một chút. Động tác trong tay ngừng lại. Minh Ngọc vừa nghe đến người này, lạnh lùng nhếch môi, những năm gần đây loại nhà giàu mới nổi tự cho là đúng này cậu ta gặp không ít, nếu ai cũng bắt cậu ta phải đi xã giao một phen, chẳng phải mệt chết sao? Cho rằng bản thân có tiền thì khá lắm à. Nhưng cậu ta không thèm quan tâm!
"Trở về, tôi sẽ phải mất đi một ngày nghỉ, tôi không làm. Huống chi nếu anh ta có tiền, cũng phải do tôi sắp xếp công việc cho anh ta, tôi nhớ rõ anh đã lăn lộn trong nghề được sáu năm rồi phải không?" Hiện tại cậu ta đang nổi tiếng, mỗi ngày đều có rất nhiều công ty tập đoàn cầm tiền đến tìm cậu ta, nếu như ai cũng giống tên quản lý Quan Lại Quyền Quý này bắt cậu ta làm gì thì cậu ta phải làm cái đó, chẳng phải cậu ta sẽ để mặc người bài bố sao? Làm nghề nhiều năm như vậy, cậu ta không muốn bị người kiềm kẹp!
"Nhưng mà..." Hoắc Hi đi theo Minh Ngọc từ khi công ty ký hợp đồng với cậu ta, vô cùng hiểu rõ tính cách cậu ta, biết cậu ta nói cái gì chính là cái đó, tính cách Minh Ngọc cường ngạnh, không thích người khác làm trái ý cậu ta nhất, mặc dù diễn xuất của cậu ta tốt, dáng vẻ cũng không tệ, nhưng tính tình lại vô cùng không tốt, trước đây cậu ta thay đổi nhiều người đại diện vì bọn họ ép cậu ta làm việc. Công ty đã sớm nhìn ra Minh Ngọc là cây rụng tiền, làm sao có thể đắc tội cậu ta vì mấy người đại diện, bởi vậy khiến Minh Ngọc cực kỳ kiêu ngạo.
Gã có thể đi theo Minh Ngọc gần bốn năm, vì tính gã tốt, nhẫn nại tốt, vài năm cọ xát, sau khi hiểu được tính cách Minh Ngọc mới ở chung được, chỉ cần toàn bộ do cậu ta quyết định, người đại diện trừ việc đi thương lượng một chút ra thì không cần tùy tiện ra chỉ thị cho cậu ta, mà sau khi bàn chuyện xong cậu ta sẽ quyết định có làm hay không, mọi chuyện đều theo cậu ta, giống như bảo mẫu, không cần quá quản cậu ta, Minh Ngọc sẽ cho người đó vài phần thể diện.
"Được rồi!" Không đợi Hoắc Hi nói hết, Minh Ngọc đã không kiên nhẫn quay đầu lại, một đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn chằm chằm người đại diện đã có chút khẩn trương: "Giúp tôi lấy một lon bia qua đây, tôi không cần người nghĩ quá nhiều, nếu anh còn tiếp tục, trực tiếp xin công ty từ chức đi, bây giờ ngậm miệng cho tôi!"
Hoắc Hi biết tính cách Minh Ngọc lãnh khốc, không ngờ bản thân đã phục vụ cậu ta vài năm như vậy, nhưng không những cậu ta không niệm chút tình cũ, bây giờ còn có ý không cần gã, muốn công ty sa thải gã! Nghĩ vậy, trong lòng gã vừa sợ vừa giận, nhưng Hoắc Hi biết sức ảnh hưởng của Minh Ngọc, nếu thật sự cậu ta muốn chỉnh mình, về sau gã sẽ không yên ổn.
Lúc này trong lòng gã nổi giận cực kỳ, lại cố nén ủy khuất, tay nắm thành đấm. Sau một lúc lâu khẽ lên tiếng: “Vâng.” Lúc trước tuy gã không phải là người đại diện đỉnh cấp gì, nhưng trong công ty vẫn có danh tiếng, lúc trước Minh Ngọc bất mãn thay đổi vài người đại diện, công ty mới đặc biệt cho gã đi theo Minh Ngọc. Nhưng nghĩ đến vài năm nay bản thân dựa vào Minh Ngọc kiếm chút tiền, nhưng trong đó gã phải bồi cười cho đám nhắn nhít, không ai nhục nhã hơn gã, nếu gã không nghĩ đến người bạn gái có xuất thân không tồi mà gã đã quen vài năm, nếu gã tiêu tiền quá ít ba của bạn gái sẽ chướng mắt gã, thì gã đã không thèm quản nữa rồi!
"Anh thức thời đấy! Anh phải biết rằng. Tôi nuôi chó không phải muốn để nó chỉ huy, nó chỉ cần vẩy đuôi kêu vài tiếng là được, những thứ khác, không cần anh nhiều lời!" Nhìn thấy Hoắc Hi đã nhịn xuống, ánh mắt Minh Ngọc lộ ra vẻ trào phúng, thấy thân thể gã cứng ngắc, nhưng vẫn đi lấy bia, lúc này mới phá lên cười.
Thế gian người có dáng vẻ người hầu như vậy, đáng bị cậu ta sử dụng, đừng mong có thể thao túng cậu ta. Ngay cả công ty cũng không được, càng miễn bàn đến Hoắc Hi cái gì cũng không phải này!
Lúc này Hawaii và Hoa Hạ khác múi giờ nhưng không khác xa như Mỹ, lúc này ở Đế Đô là giữa trưa, Hawaii cũng chỉ mới đến chạng vạng thôi, bên ngoài trời chiều vẩy chiếu trên mặt biển, ban ngày rất nhiều người nhưng lúc này đa số đều đã trở về khách sạn rồi. Trên biển đã không còn người lướt sóng nữa, trừ bỏ một ít đám bạn bè tụ tập hoặc người nắm tay đi dạo trên biển, thỉnh thoảng hải âu xẹt qua mặt biển, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Nhìn ra từ ban công, bên ngoài đã an tĩnh rất nhiều, trừ tiếng sóng biển vỗ bờ, hầu như không nghe được tiếng cười nói nữa, những quán rượu tư nhân bên bờ cát, người có thể ở lại quán rượu này, đều không tầm thường. Không phải người bình thường có thể trả được, nên không có nhiều người. Minh Ngọc nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng vừa động, không khỏi thích thú, chuẩn bị sau cơm chiều thì đi lặn ở bờ biển.
Lặn vào ban đêm là chuyện rất nguy hiểm. Nhưng Minh Ngọc thích cái loại kích thích không ai dám làm này, bỏ qua lời khuyên của người đại diện Hoắc Hi, có chút không kiên nhẫn hất tóc, Minh Ngọc lạnh lùng bảo Hoắc Hi đi giúp cậu ta chuẩn bị đồ lặn, nhưng không đợi cậu ta đi mạo hiểm, sau cơm chiều cậu ta đã bất tỉnh nhân sự bị vài người đàn ông ăn mặc như du khách nhét vào một túi hành lý to, người đại diện của cậu ta cũng bị nhét vào một cái túi khác.
Lúc này Ninh Vân Hoan không biết Lan Bưu đã đáp trả chú ý cự tuyệt của Minh Ngọc, buổi sáng có hai tiết, chiều không có lớp, cô đến công ty Lan Lăng Yến trước, sau đó chuẩn bị đến công ty nhà mình xem xét một chút.
Công ty đã thành lập được một khoảng thời gian, trừ việc nghĩ ra những điểm quan trọng, bà chủ vô trách nhiệm như cô còn chưa đến công ty xem xét, sau lưng đã vội vàng giao hết cho Lan Bưu, Lan Lăng Yến là ông chủ, sắp đến thời gian tan tầm, thay quần áo chuẩn bị đi, cùng vợ đi đến chỗ Lan Bưu nhìn xem, thuận tiện ăn tối với cô.
Xe xuất phát, Ninh Vân Hoan tùy ý để Lan Lăng Yến nắm bàn tay cô thưởng thức, nghĩ đến gần đây anh luôn dành thời gian đi cùng cô, không khỏi tò mò:
"Gần đây không bận nữa sao?" Trước kia mỗi ngày Lan Lăng Yến đều phải làm không ít việc, quả thật không có nhiều thời gian ở bên cô, mặc dù nhà họ Lan và công ty Hoa Hạ cần xử lý không ít chuyện, nhưng Ninh Vân Hoan biết nội tình nhà họ Lan, chẳng qua công ty chỉ là nơi để rửa tiền thôi, phương thức kiếm tiền thật sự chính là buôn lậu, ám sát, cùng với một chút đen ăn đen hoặc gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
"Không có chuyện gì, muốn dành ra mấy ngày đều được." Tuy nói vậy, nhưng một tay anh vẫn liên tục vẽ trên màn hình đã liên kết vệ tinh, phía trên hiện ra chi chít chữ, Ninh Vân Hoan chỉ nhìn thoáng qua, liền choáng váng đầu hoa mắt quay mặt đi.
Thật sự Lan Lăng Yến không phải đang xử lý chuyện công ty, những việc này có chuyên gia của nhà họ Lan làm, anh đang làm việc của bản thân, thế lực nhà họ Lan khổng lồ, tuy đại bộ phận do ba Lan nắm trong tay, khi ông chưa giao vào tay Lan Lăng Yến thì anh không cần phải quan tâm nhà họ Lan, nhưng Lan Lăng Yến tự mình trải qua chém giết, cũng có thành viên nòng cốt của bản thân.
Ninh Vân Hoan cười cười, thấy ánh mắt anh chuyên chú nhìn màn hình, nghĩ đến thái độ anh kiên trì ở cùng với mình, dường như trong lòng hiểu ra chút gì. Kỳ thật Lan Lăng Yến không phải không bận, nhưng anh vẫn rút ra một ít thời gian ở cùng mình, tuy nhiên người này lại không nói ra, mà bản thân cô lại quá sợ anh, cho nên luôn cảm thấy kháng cự mỗi khi ở cùng anh, nhưng không nghĩ đến khi anh ở cùng cô, có tâm tình như thế nào. Anh có phương pháp làm việc của bản thân. Nhưng cô lại không hiểu tình cảm của anh, lần trước anh đề xuất làm hôn lễ còn bị cô cự tuyệt, cũng khó trách anh tức giận.
Sự tình đã trôi qua lâu như vậy, đột nhiên nhớ đến chuyện này, khiến trong lòng Ninh Vân Hoan có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Sao thế?" Dường như đã nhận ra tầm mắt của cô, Lan Lăng Yến quay đầu qua, khuôn mặt tươi cười, nhưng gương mặt kia không bình dị gần gũi, mà mang theo lạnh nhạt tao nhã, khiến người ta không dám quá thân cận với anh. Nhìn nét mặt tuấn tú này Ninh Vân Hoan biết rõ anh không có ý gì. Nhưng vẫn cảm thấy áp lực, vội vàng quay mặt đi, lắc đầu nói: "Không có gì."
Lan Lăng Yến khẽ vuốt cằm dừng mắt nhìn màn hình, Ninh Vân Hoan nhẹ nhàng thở ra đồng thời cảm thấy có chút không đúng, anh lại không nói gì.
Sau khi đến công ty đã là buổi chiều, nhà họ Phó chỉ là nhà giàu bình thường ở Đế Đô, tuy nhiên ông Phó cố gắng cả đời, trong một tòa cao ốc này, ông ta vẫn chỉ chiếm được một tầng thôi, nhưng sau khi Lan Lăng Yến mua được công ty. Vì giúp vợ giữ thể diện, nên mua thêm một tầng nữa để làm việc.
Vì chưa đủ nhân viên, hai tầng được trang hoàng hoa lệ xem ra có chút lạnh lẽo, nếu có người trong phòng làm việc, sẽ có thêm mùi người. Ninh Vân Hoan vốn nghĩ lúc này Lan Bưu không có ở công ty, không ngờ sau khi hai vợ chồng lên lầu, thấy Lan Bưu vẫn ngồi trong phòng làm việc, cầm một điếu thuốc trong tay, bắt chéo hai chân ở phía sau bàn làm việc, bên trong còn một người trẻ tuổi, lúc này ngồi trên sofa cầm xem một chồng tư liệu.
Hai người không ngờ, ông chủ lớn lại đến, Lan Bưu nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy hai người, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười, vội vàng đứng dậy đi ra cửa, đoán chừng sắp đến thời gian tan ca, nên cửa phòng làm việc không đóng. Anh ta thoáng nhìn thì thấy vợ chồng Ninh Vân Hoan, ngay cả hai người bên ngoài cũng thấy được.
"Đã trễ như vậy, Lan tiên sinh vẫn còn ở đây." Ninh Vân Hoan khoác tay Lan Lăng Yến, khi nhìn thấy Lan Bưu thật sự có chút giật mình. Người trẻ tuổi trong văn phòng rất có mắt nhìn đã nhanh chóng bày ra hai chai nước trái cây. Tuy nơi này nhìn quạnh quẽ nhưng vẫn có bảo an bảo vệ, cho nên hai vệ sĩ đi theo Lan Lăng Yến đứng bên ngoài không bước vào.
"Có chút việc, chủ tử đến đây, nếu phu nhân có việc, trực tiếp gọi điện thoại một tiếng để thuộc hạ đi qua là được." Lúc Này Lan Bưu vẫn ở văn phòng là vì người của anh ta đã trói hai người Minh Ngọc, lúc này đang ngồi máy bay của nhà họ Lan về Đế Đô, đã đi vài giờ, đoán chừng đã được năm tiếng, sắp đến Đế Đô rồi.
"Chuyện gì?" Ninh Vân Hoan tưởng Lan Bưu có việc riêng, nên không định hỏi, nhưng không ngờ Lan Lăng Yến thật không khách khí, trực tiếp kéo cô ngồi xuống sofa, mở lời hỏi.
Lan Bưu vội vàng đứng dậy, liếc mắt ra hiệu cho người trẻ tuổi bên cạnh, người trẻ tuổi cung kính nói: "Chủ tử, người tham gia tiết mục mà phu nhân yêu cầu xảy ra chút vấn đề, một minh tinh đang ở xa, anh Bưu sợ cậu ta không đến kịp, nên cố ý sai người đến mời cậu ta."
Những người này ngoài mặt nhìn như đều là tinh anh, nhưng kỳ thật rất nhiều người đều đi ra từ bóng tối, người thanh niên nói là mời khiến ai cũng hiểu rõ đó là gì, Lan Lăng Yến gật đầu, không nói thêm gì, anh xuất thân hắc đạo, không hề cho rằng bắt cóc người khác uy hiếp vơ vét tài sản có gì đáng ngại, nhưng lần đầu tiên Ninh Vân Hoan chứng kiến phương pháp làm việc như vậy, sắc mặt xanh trắng lần lượt thay đổi, khóe miệng đã không tự chủ được co rút.
Cô không phải đứa ngốc, hiểu rõ Lan Bưu mời minh tinh thế nào, nhưng người ta không đáp ứng anh ta, Lan Bưu trực tiếp sai người trói kẻ đó trở về, phương thức này trực tiếp, đơn giản lại thô bạo khiến Ninh Vân Hoan cảm thấy có chút đồng tình với kẻ xui xẻo kia. Nhưng kiếp trước cô đã từng chứng kiến Lan Bưu ở Đế Đô một tay che trời, hầu như rất nhiều quan lại quyền quý nhìn thấy anh ta đều lấy lòng, thậm chí rất nhiều minh tinh muốn lấy lòng anh ta nhưng vẫn tìm không được phương pháp, theo lý mà nói đúng ra với trình độ được người lấy lòng như Lan Bưu, nếu những minh tinh này biết anh ta có việc muốn nhờ nên vô cùng vui sướng nịnh bợ anh ta mới đúng, thật không biết ai mạnh mẽ như vậy, dám trực tiếp cự tuyệt.
Nghĩ vậy, Ninh Vân Hoan có chút tò mò hỏi: "Người nào không muốn tham gia vậy?"
Người trẻ tuổi vừa mới nói dễ nghe thế, lúc này bị Ninh Vân Hoan vạch trần, Lan Bưu có chút ngượng, đây là lần đầu tiên anh ta giúp Ninh Vân Hoan làm việc, đương nhiên hi vọng mọi chuyện đều được làm hoàn mỹ xinh đẹp, cho nên Lan Cửu mới vừa mua được Đài Truyền Hình đến một người cũng chưa có, Ninh Vân Hoan khai trương công ty lại hoàn toàn chưa có danh tiếng gì, nên anh ta không cầu minh tinh đương kim thế giới, nhưng nhất định ở Hoa Hạ mọi người đều phải biết minh tinh này. Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ngờ vẫn còn một người kiên cường thế, lúc này bị Ninh Vân Hoan hỏi đến Lan Bưu thầm hận Minh Ngọc to gan lớn mật dám cự tuyệt anh ta, đồng thời lại có chút xấu hổ:
"Phu nhân, chẳng qua chỉ là thứ không biết tốt xấu, nghĩ rằng mình có chút danh tiếng mà dám cuồng vọng." Nói đến đây, người tuổi trẻ bên cạnh nhìn dáng vẻ có chút thẹn quá hóa giận của anh ta, vội vàng biết điều nói tiếp: "Là người tên Minh Ngọc, lúc này anh Bưu đã mời anh ta lên máy bay rồi, không sợ cậu ta chạy trốn." Nhà họ Lan giáo huấn người gì đó không có 1000 cũng có 800, nếu Minh Ngọc thật sự không thức thời, kết cục của cậu ta Lan Bưu đã nghĩ xong rồi.
"Minh Ngọc? Thực sự là Minh Ngọc sao?" Ninh Vân Hoan có chút giật mình, cô không ngờ công ty mình mới khai trương, thế mà Lan Bưu lại mời một nhân vật tột đỉnh vinh quang như vậy, nghĩ đến kiếp trước đại minh tinh mà mình đã từng thấy, đáy mắt Ninh Vân Hoan co rút, trên mặt lộ ra vài phần cổ quái.
Lúc này không những Lan Bưu nhìn ra, ngay cả Lan Lăng Yến cũng cảm thấy có chút không đúng, biểu tình có chút rét run: "Một minh tinh mà thôi, sao thế, em thích cậu ta à?"
Ninh Vân Hoan mím môi, run run hai lần, trong đầu hiện ra một hình tượng hung hãn mà lãnh khốc. So sánh với fan, kỳ thật cô càng tiếp xúc gần vị thần tượng kia hơn, thật buồn cười, không ngờ trước đó hai ngày mới nhìn thấy Đường Tu Viễn vốn không nên xuất hiện tại đại học Đế Đô, lúc này vậy mà có thể sắp nhìn thấy một trong những người anh em tốt của anh ta, Bạch Minh Ngọc rồi.
Là một trong những người đàn ông trong hậu cung của Cố Doanh Tích, sau khi Cố Doanh Tích tiến vào giới diễn viên nghệ sĩ, trong lúc vô ý từng có tình một đêm với cậu ta, sau cùng khiến Cố Doanh Tích lỡ lầm mang thai, vậy mà vào lúc này âm kém dương sai bị Lan Bưu bắt trói trở về. Lúc này Ninh Vân Hoan không biết nên nói gì cho phải, nam chủ trong hai anh em sinh đôi nhà họ Bạch về trước, vậy mà vốn không phải là Bạch Minh Xuân nên gặp Cố Doanh Tích trước, ngược lại hai năm sau Bạch Minh Ngọc gặp Cố Doanh Tích ôm con trong lòng, trong lúc vô tình cảm thấy cực kỳ thân thiết, mới chính thức xuất hiện trong tầm mắt Ninh Vân Hoan.
Kiếp trước Ninh Vân Hoan từng kích động khi nhìn thấy minh tinh, khi đó Bạch Minh Ngọc là bạch mã hoàng tử, là tình nhân trong mộng của tất cả các thiếu nữ Hoa Hạ. Lúc ấy Ninh Vân Hoan biết cậu ta quen Cố Doanh Tích, từng kích động vì bên cạnh mình có đại minh tinh, nhưng sau khi thật sự quen biết người đàn ông này khiến cô thật mất hết khẩu vị.
Trong hậu cung của Cố Doanh Tích, so sánh với Mộ Cẩn Ngôn tàn nhẫn, Đông Phương Ngạo Thế vô tình điên cuồng, Tạ Trác Doãn âm trầm và Ninh Vân Thành thâm tình, Bạch Minh Ngọc và anh trai của anh ta Bạch Minh Xuân không phải thứ tốt đẹp gì. Tính cách Bạch Minh Xuân vặn vẹo, từ nhỏ sinh trưởng trải qua một số chuyện khiến anh ta giống hệt một con chuột trốn từ một nơi bí mật gần đó chuẩn bị cắn người, làm người ta không rét mà run. Tuy nhiên, Bạch Minh Ngọc hoàn toàn khác xa anh trai Bạch Minh Xuân của cậu ta, dường như cậu ta rất căm phẫn thế giới, tràn ngập oán hận với nó.
Cho rằng người khác đều thiếu nợ cậu ta, tính cách người này cuồng ngạo khiến người không thích, thân phận đại minh tinh bị cậu ta đạp hỏng, để cậu ta tùy tiện giẫm người khác dưới chân, tùy ý chà đạp tự tôn của người khác, kiếp trước Ninh Vân Hoan từng bị cậu ta giễu cợt, loại giễu cợt này không giống với thương tổn thân thể mà Đường Tu Viễn gây ra, tựa như lòng tự trọng bị người này vũ nhục, từ đó về sau Ninh Vân Hoan hoàn toàn có ấn tượng cực kỳ tệ về cậu ta, nghĩ đến Bạch Minh Ngọc là người tự cho là đúng, quả thật tựa như nuốt một con ruồi kinh tởm ghê gớm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...