Editor: Gà
Đạt được một niềm vui ngoài ý muốn như vậy, Lan Bưu hận không thể xuất tất cả vốn liếng, một kế hoạch đơn giản được anh ta xem nhiều lần, chỉ sợ hiểu lầm ý định của Ninh Vân Hoan, khiến cô bất mãn, vẻ mặt nghiêm túc, quả thực không hề giống với dáng vẻ chiêu đãi khách lúc bình thường, hơn nữa còn nghiêm cẩn hơn vài phần.
“Lan tiên sinh cảm thấy chỗ nào không rõ, trực tiếp hỏi tôi là được.” Bản thân cô viết có thể khiến người khác khó hiểu, Ninh Vân Hoan biết đạo lý này, vì vậy nhìn vẻ mặt Lan Bưu nghiêm túc nên nói nhiều hơn một câu.
“Ý tưởng của phu nhân rất tốt.” Lan Bưu gật đầu, vội hỏi: “Sau khi hoàn thành tôi muốn xem một chút, sẽ không có vấn đề gì chứ.”
Ninh Vân Hoan muốn chơi, Lan Lăng Yến vì muốn cô vui, nên ra tay rất rộng, kế tiếp anh mua luôn đài truyền hình, đặc biệt tạo điều kiện cho Ninh Vân Hoan chơi thỏa thích. Thế giới này và thế giới Ninh Vân Hoan từng sống vừa có điểm giống nhau, vừa có điểm khác biệt, thế giới này chỉ cần là người có tiền, thì có thể tự mở đài truyền hình, cũng đã sử dụng vệ tinh, khoa học kỹ thuật không tiến bộ bằng thế giới trước khi cô xuyên qua, rất nhiều internet đều được vệ tinh hóa.
Trừ nước ngoài ra thì đài truyền hình Hoa Hạ có thể thu được truyền hình trong nước, không nói đến đài phát thanh ở các tỉnh và truyền hình thủ đô, nếu muốn nghe phát thanh của nơi khác và phát thanh tư nhân, thì cần phải trả tiền. Mà Lan Lăng Yến bỏ ra một số tiền lớn mua đài truyền hình, lập tức đầu tư vào kênh miễn phí!
Đây không phải điều người bình thường dám làm, ngay cả tài lực của Tạ thị ở Hoa Hạ cho dù có hùng hậu, có đầu tư vào mảng truyền hình này nhưng tuyệt đối không ai dám làm miễn phí cho người xem, vì đài truyền hình tồn tại trong một năm, không phải không cần tiêu tiền, lại thêm hệ thống khổng lồ rắc rối. Nếu trong một năm lợi nhuận bị giảm sút, con số hao tổn có thể đếm đến hàng triệu.
Nhưng Lan Lăng Yến mua đài truyền hình cung cấp miễn phí cho người sử dụng, e là số tiền đầu tư trong một năm còn đáng giá hơn cái công ty này. Tuy Ninh Vân Hoan nói là chơi, nhưng bây giờ Lan Lăng Yến thật sự đã cho cô chơi lớn quá rồi, Ninh Vân Hoan có chút cảm động, vì không để Lan Lăng Yến thiếu hụt quá nhiều. Cô cũng không dám làm càn quá mức, cho dù không muốn kiếm tiền, ít nhất cần phải bảo trụ vốn gốc, hoặc là không đến nỗi khiến anh bỏ ra một món tiền lớn, nhưng lại không thu được gì.
Cho nên bây giờ sau khi Ninh Vân Hoan giao cho Lan Bưu, vẫn bắt chước theo thế giới trước khi cô xuyên qua, tập trung vào mảng giải trí náo nhiệt.
Cô nhớ sau khi TV phát tiết mục giải trí vào ngày đầu tiên, lúc đó hầu như có thể nói nó đã khai sáng cho triều đại của mảng giải trí TV, thử dùng cái này, dù không khiến nhiều người hứng thú nhưng chắc cũng không đến nỗi nào.
Kỳ thật những cái này rất đơn giản, Lan Bưu chỉ nhìn vài lần đã nhớ, nếu không phải vì sợ Ninh Vân Hoan nghĩ anh ta quá mức qua loa, anh ta đã sớm dời mắt khỏi máy tính rồi.
“Ý tôi rất đơn giản, dù sao hiện tại đài truyền hình tạm thời không có tiết mục gì độc nhất vô nhị, trước hết cứ trình chiếu tiết mục giải trí. Mấy thứ này thu âm khá nhanh, lại không tốn nhiều công sức, không cần phải trì hoãn thời gian dài.” Chỉ cần một khi tiết mục được trình chiếu, không đến mức để đài phát thanh rảnh rỗi, có thể làm theo kịch bản của Mỹ, vừa chụp hình vừa quảng bá, chỉ cần một hai tháng, không đến mức gấp gáp lắm đâu.
Lan Bưu gật đầu, ghi nhớ mấy tiết mục của Ninh Vân Hoan trong đầu, trước kia anh ta chưa từng làm qua mảng giải trí này. Nhưng nhân tài không khó tìm, hơn nữa nói chuyện với Ninh Vân Hoan một lúc, sau khi xác định những thứ cơ bản, Lan Bưu cũng không dám ngồi lâu, đứng dậy tạm biệt. Buổi chiều trường học còn có lớp. Ninh Vân Hoan cũng không khách sáo, ngồi xuống, thu thập mọi thứ rồi đến trường.
Còn chưa đến thời gian lên lớp, hiếm khi mới thấy mọi người đều đã ngồi vào chỗ, bạn học nhìn thấy Ninh Vân Hoan thì ánh mắt sáng lên, đều không hẹn mà cùng vây quanh cô.
“Hoan Hoan, lần trước tớ nghe cậu và Lý đại tiểu thư nói chuyện, có phải cậu sắp mở công ty giải trí không.” Một bạn nữ có dáng người cao gầy gương mặt xinh đẹp mở lời, không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi. Tiếng nói cô ta vừa dứt, vài người khác cũng gật đầu phụ họa: “Đúng đó, chúng ta đều là bạn cùng lớp, cậu cũng biết ngành chúng ta đang học bây giờ, nể mặt chúng đều là bạn bè, cho một cơ hội đi.”
Nhìn thấy hầu như cả lớp đang vây quanh mình, Ninh Vân Hoan đoán bọn họ hẳn biết rõ tin tức rồi, nên không cảm thấy bất ngờ, cũng không từ chối, cười nói: “Cơ hội có thể cho, chủ yếu vẫn nên dựa vào bản thân mình mới tốt.”
Mọi người nghe cô nói như vậy, liền biết cô không có ý định nể mặt bạn học, trong lòng có chút thất vọng, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt bất mãn, nhưng cũng có người nghĩ thông, vốn trước kia bọn họ và Ninh Vân Hoan không hề thân thiết, thậm chí vì Phó Viện mà luôn nhằm vào cô, vì để ý tình cảm thân thiết giữa Phó Viện và Lý Phán Phán, còn có nhiều người từng cười nhạo Ninh Vân Hoan, hơn nữa vừa vào năm học một nhân vật phong vân như Tạ Trác Doãn từng đến tìm Ninh Vân Hoan, rất nhiều người biết Tạ Trác Doãn - tình nhân trong mộng của các cô gái, từng không thích cô, ngoài ra học kỳ sau cô còn lấy danh nghĩa học sinh trao đổi xuất ngoại, càng khiến nhiều người đố kỵ oán hận, sau khi cô về nước rất ít người đến hỏi thăm cô, thậm chí cố tình cô lập cô.
Lúc đó không ít bạn học có phản cảm với cô, hiện tại lại yêu cầu cô nể mặt bạn học mở ra một con đường, khó trách cô không muốn.
Rất nhiều người không lên tiếng, sau khi Liễu Tình người luôn tự nhận mình thanh cao vây quanh cầu cơ hội nhưng phát hiện Ninh Vân Hoan hoàn toàn không nể mặt, vì vậy mặt xịu xuống, lúc này cô ta trở về chỗ, nhưng khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm bên này, cũng có chút chưa từ bỏ ý định vẫn muốn nói gì đó, Ninh Vân Hoan không để ý trong lòng người khác nghĩ thế nào, bản thân trực tiếp ngồi xuống, vừa định đem túi xách đặt vào ngăn bàn, người ngồi cũng bàn bên cạnh có ý muốn lấy lòng, muốn giúp cô nên khom người xuống, lập tức kinh hô:
“Hoan Hoan, trong bàn cậu có phong thư kìa.” Sau khi Trần Viên Viên bị đuổi học thì người này ngồi ở đây, trước kia không nói được mấy câu với Ninh Vân Hoan. Là một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt to tròn xoe.
Cô ta vừa nói, vừa cầm phong thư màu tím nhạt, mang theo một chút mùi hương lên. Sau khi cô ta nhìn một chút, thì đưa cho Ninh Vân Hoan: “Không kí tên, hẳn là người nào đó ái mộ nên tặng a.”
Kinh nghiệm trải qua kiếp trước và kiếp này khi sinh sống với Lan Cửu đã hình thành thói quen cho Ninh Vân Hoan không đụng vào thứ có xuất xứ không rõ, hơn nữa ngay cả tên cũng không có, cô lắc đầu, nhìn dáng vẻ nhiệt tình của người ngồi cùng bàn nói: “Không phải đồ của tớ. Chắc là của bạn học giờ trước bỏ quên.” Ở đại học không phải ai cũng chỉ ngồi một cái bàn trong phòng học, có thể vào giờ tự học, một bạn học nào đó đã bỏ quên thôi, nên Ninh Vân Hoan không cầm lấy phong thư, chỉ nói bạn học kia bỏ nó lại vào trong ngăn bàn.
Người ngồi cùng bàn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, vốn nghĩ muốn lấy lòng Ninh Vân Hoan, không ngờ lần này ngay cả phân ngựa cũng không lấy được, ngược lại bị mất mặt. Cô ta cười cười, một lần nữa đặt nó trở về ngăn bàn, xong lại vươn tay ra với Ninh Vân Hoan:
“Chúng ta ngồi cùng bàn được một khoảng thời gian rồi. Còn chưa giới thiệu với cậu, tớ tên là Lưu Chân.” Cô ta nói xong, thấy Ninh Vân Hoan không đưa tay bắt lại, vội vàng rụt tay trở về, cũng không xấu hổ, dùng ngón trỏ khoa tay múa chân viết tên mình lên bàn. Rồi cười với Ninh Vân Hoan: “Tớ biết cậu là Ninh Vân Hoan, về sau tớ kêu cậu là Hoan Hoan được không?”
Lưu Chân thuộc kiểu trắng nõn xinh đẹp, khí chất thanh thuần, một đầu tóc dài thẳng có phần giống với Ninh Vân Hoan, mắt to như hạnh nhân, trên mặt không thoa son phấn, lông mi cong tự nhiên, càng làm nổi bật lên đôi mắt bồ câu ngập nước. Cô ta cười rộ lên để lộ ra hai lúm đồng tiền, vô cùng xinh đẹp ngọt ngào.
“Xin chào.” Ninh Vân Hoan cười với cô ta, đặt túi xách của mình lên bàn. Nhìn thấy ánh mắt bồ câu của Lưu Chân lộ ra tò mò, chỉ nghe cô nói một câu với cô ta rồi hơi mỉm cười, thì xoay người bắt đầu cầm sách lên đọc. Nhìn nửa bên mặt của cô ta có thể thấy mũi vểnh cao, môi đỏ mọng khẽ nhếch. Hai má phúng phính, vài phần giống trẻ sơ sinh, hơn nữa cô ta không trang điểm không uốn tóc, chỉ xét bề ngoài, Ninh Vân Hoan cảm thấy cô ta có vẻ xuất sắc hơn nhiều người, có một loại đơn thuần như hoa sen, cảm giác rất tự nhiên, khí chất khá ổn, đặc biệt khi ngồi cùng bàn với cô, mặc dù vừa nãy có chút nhiệt tình, nhưng lại không quá mức, sau khi hỏi hai câu thì xoay đầu đi, kiểu người này khiến Ninh Vân Hoan có ấn tượng tốt.
Ngồi cùng bàn với cô ta nửa năm, lần đầu tiên nói chuyện, sau khi Lưu Chân biết Ninh Vân Hoan mở công ty giải trí nhưng không quấn quít quá mức, điều này khiến Ninh Vân Hoan sinh ra vài phần hảo cảm với cô ta.
Nhưng chỉ là có chút hảo cảm thôi, cô không muốn lại kết bạn, nên thuận tiện mở túi xách ra, cầm sách xem.
Lưu Chân quay đầu qua thoáng nhìn Ninh Vân Hoan, sau đó hạ mí mắt quay đầu lại. Có thể do tóc phất trên mặt, có chút ngứa, cô ta gãi bên mặt, ánh mắt vẫn luôn đặt trên sách vở, nhưng lại có chút không tập trung.
Khoảng nửa tiết, Ninh Vân Hoan cảm giác Lưu Chân bên cạnh gãi mặt vài lần, dường như càng gãi càng ngứa, động tác của cô ta càng ngày càng liên tục, tiết này không phải môn tự chọn, giáo sư và các bạn học đang hỏi đáp vô cùng trôi chảy, sống lưng Ninh Vân Hoan thẳng tắp, Lưu Chân bên cạnh cứ ôm mặt, có lẽ vì động tác khá nhanh, khuỷu tay lập tức đụng vào cánh tay Ninh Vân Hoan, khiến cô cau mày quay mặt qua, vừa nhìn thấy thì đã khiến ánh mắt cô trừng lớn.
Làn da Lưu Chân vốn trắng nõn, lúc này trên gương mặt như ngọc nổi lên chi chít những nốt mụn màu đỏ tím, có lẽ chính cô ta vẫn không cảm giác được, đang dùng móng tay gãi gãi, rất nhiều nốt mụn phá hỏng da, lúc này màu sắc càng ngày càng thâm, nhìn qua vô cùng dọa người.
“Có phải cậu bị dị ứng rồi không?” Vốn dáng vẻ Lưu Chân rất xinh đẹp, khí chất lại cực kì sạch sẽ thuần khiết, hiện giờ trên mặt cô ta xuất hiện rất nhiều mụn, vì da cô ta khá trắng, cho nên đặc biệt rõ ràng, đột nhiên Ninh Vân Hoan mở miệng nói chuyện, khiến Lưu Chân ngây ngốc dừng tay không gãi nữa, ánh mắt có chút sương mù nhìn Ninh Vân Hoan.
Cô ta quay đầu khiến Ninh Vân Hoan thấy rõ tất cả trên mặt, lúc này không chỉ một bên mặt, mà là toàn bộ khuôn mặt đều đã xuất hiện những vết mụn đỏ lớn nhỏ. Trên trán cô ta cũng có, khi gãi, mấy vết mụn đỏ đó chảy ra nước màu vàng nhạt. Gương mặt Lưu Chân vốn xinh đẹp trở nên đặc biệt khó coi, biến khí chất tốt đẹp của cô ta trở nên cực kỳ bì ổi.
“Dị ứng hả?” Lưu Chân vừa hỏi, vừa vô ý thức gãi, lắc đầu nói: “Không có. Không biết sao lại thế này, lúc nãy mặt ngứa đến bây giờ vẫn ngứa, có phải trên mặt tớ có vết đỏ rồi không?” Cô ta nói xong, cười cười: “Không sao, chỉ cần không xướt da là được.”
Hiện tại trên mặt của cô ta đâu chỉ xướt da thôi đâu, Ninh Vân Hoan dừng một chút. Đang tính nói tiếp, giáo sư có chút không vừa ý, trực tiếp nói: “Hai vị đồng học, có chỗ nào không đồng ý, trực tiếp nói thẳng với tôi, sao phải lén nói chuyện như vậy?”
Ở hệ này, về sau đa số mọi người đều vào làng giải trí, cho dù là thầy cô giáo cũng vậy, dung mạo đều không tệ, trong đại học Đế Đô đều là soái ca mỹ nữ. Giáo sư này khoảng 30 tuổi. Nụ cười khéo léo, mặc một chiếc váy màu đen chuyên nghiệp, lộ ra đôi chân trắng mịn, váy xẻ bên hông càng khiến đường cong trở nên thướt tha, trên mặt đeo một cặp kính mỏng màu vàng, tóc buộc cố định phía sau. Trán lộ ra, nhưng kiểu tóc này không khiến cô ta trở nên bảo thủ, ngược lại cho người ta cảm giác vô cùng nữ tính, lại thêm phần tao nhã lão luyện.
Ninh Vân Hoan thấy ánh mắt giáo sư không vui, nụ cười sắp tắt, cười nhẹ, Lưu Chân bên cạnh vội vàng lên tiếng: “Do mặt em hơi ngứa, sợ sẽ để lại dấu, cho nên Hoan Hoan mới hỏi em một câu thôi.”
Xem như Lưu Chân thức thời, cô ta nhìn thấy Ninh Vân Hoan không muốn nói chuyện. Nữ giáo sư kia đã có chút không thoải mái, nên vội vàng lên tiếng hoà giải, cô ta không nói lời nào thì thôi, vừa nói ánh mắt mọi người đều rơi vào mặt cô ta, nhìn thấy vô số mụn đỏ mọc trên mặt cô ta. Mọi người đều hít vào một hơi, sau đó ai ai cũng đều che miệng cười.
“Sao vậy?” Đến giờ Lưu Chân mới phát hiện có điều không đúng, bạn học xung quanh đều nhìn cô ta với vẻ giật mình, trong mắt lộ ra ghét bỏ hoặc vui mừng khi người gặp họa, trong lớp có thể nói nhân duyên của Lưu Chân không tốt lắm, vài người nhìn cô ta không vừa mắt, sau khi cô ta phát hiện mọi chuyện không thích hợp nên có chút hoảng sợ quay đầu lại nhìn Ninh Vân Hoan: “Hoan Hoan, trên mặt tớ làm sao vậy? Cậu có gương không?”
Các bạn học trong hệ này đều muốn gia nhập vào giới diễn viên nghệ sĩ, gương mặt chính là sinh mệnh của bọn họ, ánh mắt mọi người nhìn cô ta có chút kỳ lạ, càng khiến cô ta nghi ngờ. Ninh Vân Hoan gật đầu, mở túi xách ra, lấy một chiếc gương nhỏ đưa cho Lưu Chân.
Cô ta khẩn cấp mở gương ra, sau khi nhìn xong nhịn không được hét to: “A...” Vừa la hét, vừa ném chiếc gương ra ngoài, sau khi gương rơi trên mặt đất phát ra tiếng ‘rắc rắc’.
Tuy Ninh Vân Hoan thông cảm cho Lưu Chân, nhưng đó là gương của mình, cô ta không chút nghĩ ngợi ném đi như vậy, trong lòng ít nhiều trở nên không vui, thôi vì hoàn cảnh của cô ta như vậy, Ninh Vân Hoan có thể hiểu được, nhưng hảo cảm vừa nãy với cô ta đã giảm hơn phân nửa, sau khi cúi người nhặt gương lên nhìn thấy không có hư hại gì, thì cất vào trong túi.
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Lưu Chân ôm mặt bắt đầu khóc lên, hiện giờ lớp đã không còn tâm trạng gì học nữa, vốn sắc mặc giáo sư không tốt nhưng cũng đành thôi, muốn đi vào giới diễn viên nghệ sĩ, dù là nam hay nữ, gương mặt đều rất quan trọng, mặt Lưu Chân bị gãi thành như vậy, không biết về sau có để lại sẹo không, nếu nghiêm trọng một chút bị hủy dung, thật sự sẽ hại cả một đời.
Giáo sư cũng là phận nữ, nên rất thông cảm cho cảm giác trong lòng Lưu Chân, vì vậy cũng không nhẫn tâm trách cứ, ngược lại vội nói: “Ninh Vân Hoan, Vương Học Cần.” Sau khi kêu tên vài người, giáo sư nói: “Các bạn mau cõng Lưu Chân đến phòng y tế đi.” Mặt Lưu Chân rất nghiêm trọng, chắc chắn phải lập tức xử lý, nếu để quá muộn sẽ không tốt.
Lưu Chân vươn tay ra, Ninh Vân Hoan ngồi im không động, nếu để cô đỡ Lưu Chân đi hoặc chăm sóc cô ta một lúc thì không sao, còn để cô tự mình cõng cô ta...
Giáo sư nhìn thấy Ninh Vân Hoan không động đậy, cảm thấy có chút không vui, sắc mặt trầm xuống chỉ huy bạn học phía trước cõng Lưu Chân lên, vài người chạy đến phòng y tế, dù sao cũng ngồi cùng bàn, tuy Ninh Vân Hoan không muốn cõng cô ta, nhưng cũng đem theo túi xách và áo khoác đi theo phía sau.
Lưu Chân khóc thút thít đứt quãng, tựa như mèo con, vài người ở các phòng học xung quanh đều tò mò vây xem, nhìn thấy cục diện như vậy, rất nhiều người đều cho rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cũng đi theo phía sau, trong phòng y tế Lưu Chân hít mũi, lúc này cô ta không dám khóc, rất sợ nước mắt sẽ dính lên vết thương làm cho sinh mủ nhiễm trùng, cho nên cố gắng cắn chặt hàm răng, toàn thân phát run, đôi tay phấn nộn nắm chặt đặt trên đùi, dáng vẻ rất đáng thương.
“Tại sao thành như vậy?” Giáo y là một người đàn ông trẻ tuổi, đôi lông mi đen nhánh, trong ánh mắt đào hoa là một mảnh nghiêm túc, dáng người cao lớn rắn chắc ẩn trong chiếc áo trắng, nhìn không rõ, eo khá hẹp, khiến nhiều bạn nữ phải ngước nhìn thêm vài lần.
Anh ta cau mày hỏi, một tay cầm ống nghiệm, một tay cầm con dao nhỏ đi đến chỗ Lưu Chân, tư thế này đáng sợ đến mức làm Lưu Chân khóc lên, anh ta có chút không kiên nhẫn hét lên một tiếng:
“Ngậm miệng, ầm ĩ quá!”
Trên mặt nữ giáo sư hiện lên nét đỏ ửng, vội hỏi: “Tu Viễn, đây là học trò của lớp tôi, đột nhiên nổi mẩn, Ninh Vân Hoan ngồi cùng bàn với bạn ấy, có chuyện gì anh cứ trực tiếp hỏi con bé.” Cô ta nói xong, chỉ Ninh Vân Hoan, mới quay lại nở nụ cười với giáo y.
Lúc này Ninh Vân Hoan buồn cười không đứng dậy, cô gặp một người quen cũ của kiếp trước, là một trong những người anh em trong hậu cung của Cố Doanh Tích, Đường Tu Viễn.
Đường Tu Viễn xuất thân từ thế gia quân y, nghe nói trưởng bối trong nhà đều là nguyên lão phục vụ cho Hoa Hạ, có thể nói là kỳ hoàng thế gia, người này kế thừa thuật kỳ hoàng từ trưởng bối, tài hoa xuất chúng về mặt y, mưa dầm thấm đất, từ nhỏ anh ta đã học y, có thể nói là nhân tài vô cùng xuất chúng.
Nhắc đến Đường gia thì không thể không đề cập đến Bạch gia. Nghe nói nhà họ Bạch và nhà họ Đường của Đường Tu Viễn là thế giao, hơn mười năm trước nhà họ Bạch đã chết sạch, chỉ để lại hai anh em song sinh, đương nhiên nhà họ Đường nghĩa bất dung từ thu dưỡng hai người con trai trạc tuổi Đường Tu Viễn này, nhắc đến hai anh em nhà họ Bạch này, thì phải nói ngày làm thiên tài của Đường Tu Viễn đã đi vào ngõ cụt.
Từ nhỏ Bạch Minh Xuân đã có thiên phú về mặt y học, Đường Tu Viễn lợi hại, cậu ta càng lợi hại hơn Đường Tu Viễn. Nghe nói cậu ta không cần người dạy bảo, có thể tự mình giải phẫu cho một con thỏ, sau khi cậu ta làm việc này, nghe nói ba Đường không những không trách, ngược lại cho rằng người như cậu ta rất hiếm có, vừa can đảm mà kỹ thuật dùng dao lại vô cùng ổn định, về sau có thể nói xem Bạch Minh Xuân như con trai, mà dốc lòng dạy bảo.
Vốn Đường Tu Viễn không chiếm được nhiều tình thương của cha, thuở nhỏ đã bị anh em nhà họ Bạch kia lấy đi phân nửa, anh ta và anh em nhà họ Bạch không sinh ra khúc mắc gì, mãi đến vài năm sau, ba người anh em thân thiết này gặp được khắc tinh trong đời họ, cuối cùng sinh ra ngăn cách.
Lúc ấy Đường Tu Viễn bén duyên với Cố Doanh Tích, sau khi đã ăn đủ sơn hào hải vị, bỗng nhiên có một ngày gặp được một món ăn trong suốt sạch sẽ, tự nhiên sinh ra hứng thú, khi đó Ninh Vân Hoan từng chứng kiến Đường Tu Viễn theo đuổi Cố Doanh Tích, khi đó toàn thân Cố Doanh Tích còn đang rối tinh rối mù, mấy người đàn ông kia cuốn lấy ả khiến ả khổ không thể tả, hơn nữa người sau càng cường thế hơn người trước, dù ả có thích khẳng định cũng không dám nhận. Nhưng không ngờ chính vì ả cự tuyệt Đường Tu Viễn, mới dẫn đến việc từ lúc bắt đầu chỉ là chút hứng thú, về sau thật sự càng ngày càng nhiệt tình hơn.
Nhưng sự tích lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng không hề xuất hiện, khi đó Ninh Vân Hoan đã có ác cảm với Cố Doanh Tích, cô đã từng có lòng muốn nhắc nhở Đường Tu Viễn tránh xa Cố Doanh Tích một chút, nhưng không ngờ Đường Tu Viễn không những không tin, ngược lại dùng không ít thủ đoạn đến chỉnh cô, sau cùng không phá hoại được tình yêu của anh ta với Cố Doanh Tích, ngược lại vì có Ninh Vân Hoan châm ngòi, khiến cho anh ta càng không muốn giẫm đạp Cố Doanh Tích.
Cũng chính vì một Đường Tu Viễn, mới dẫn đến về sau Ninh Vân Hoan tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...