Nữ Phụ Trọng Sinh Độc Thê: Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê

Lớp học đang ầm ĩ, bỗng trở lên im lặng. Bởi ngoài cửa là đại nam thần đại danh đỉnh đỉnh. Hắn đứng dựa vào cửa, dáng vẻ yêu nghiệt vô cùng hoàn mĩ lại có chút ngang ngược. Mái tóc vàng pha lẫn đen thu hút ánh nhìn. Tô Dương nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết, cô không chút sợ hãi, dùng ánh mắt như nhìn một thứ phàm tục, không vướng bụi trần, cao cao tại thượng nhìn lại hắn.

Nhận thấy ánh mắt không chịu thua đối phương của hai người, bọn họ nhẹ nhàng di chuyển về chỗ ngồi của bản thân. Tuy họ chẳng ai giống ai nhưng lúc này lại có chung suy nghĩ " Tô thiếu đến chắc chắn là vì Tiểu Tuyết nhà ta cướp mất vị trí thứ nhất a! "

Đợi mọi người ai về chỗ nấy thì đám Bạch Kì cũng tới nơi.

- Thiếu gia à! Cậu vội thế làm gì cơ chứ làm tôi chạy mệt muốn chết.....

Nói rồi Bạch Kì liền thở gấp, những người còn lại cũng vừa lúc tới nơi, họ đi rất nhẹ nhàng, không như ai kia hớt ha hớt hải.

- Tôi có bắt cậu chạy sao?

Tô Dương trừng mắt nhìn anh ta.

Bạch Kì nhận thấy sự uy hiếp liền liều mạng lắc đầu.

Tô Dương không muốn quản cậu ta, hắn bước vào trong lớp, lúc này Tô thiếu không chỉ là trung điểm ánh nhìn của những người bên trong mà ở bên ngoài mọi người cũng kéo đến vô cùng đông.

Tưởng chừng hắn sẽ làm gì đó để cảnh cáo cô nhưng sự việc diễn ra lại ngược lại.

- Cô.......cùng tôi ăn cơm!

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

- Từ chối được không?

Nghe cô nói muốn từ chối ai nấy đều ngạc nhiên, trước giờ chưa ai giám từ chối lời mời của hắn, mà căn bản là chẳng mấy ai có phúc được Tô đại thiếu gia mời vậy mà cô muốn từ chối.

Hắn lạnh giọng.

- Không thể!

Nghe hắn nói cô vẫn giữ nguyên biểu cảm. Ánh mắt nhìn tứ phía rồi dừng lại ở cánh cửa sổ đang rộng mở sau đó lại nhì xuống chiếc váy đồng phục trên người, cuối cùng lại nhìn hắn.

- Cô nhìn gì vậy? - Tô Dương thắc mắc về hành động của cô gái trước mặt.

- Tìm đường chạy a! Anh bắt tôi đi ăn cơm cùng anh, tôi không muốn nên định nhảy cửa sổ để trốn nhưng nghĩ lại thì bản thân đang mặc váy cho nên hết đường chạy rồi.

Bạch Kì bật cười. Đây là tầng ba nha vậy mà cô đòi nhảy, vì trốn thiếu gia có cần hy sinh tính mạng không vậy.

- Cô có trách nhiệm phải ăn cơm cùng tôi.

- Trách nhiệm?

- Bây giờ cô là bạn gái của Tô Dương tôi.

Nghe tới đây mọi người sửng sốt bàn tán rôm rả. Đều là những lời chửi mắng nói Hàn Tuyết dám quyến rũ Tô Dương.

- Cho hỏi, Tô thiếu tôi nhận lời làm bạn gái của anh khi nào?

Hắn trả lời như một chuyện đương nhiên.


- Từ lúc thông báo kết quả thi.

- Kết quả thi?

Mọi người lúc này mới nhớ ra.

Bạch Kì im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng.

- Trước đây Tô Dương từng nói nếu cô gái nào vượt qua thành tích của cậu ấy thì cô ta chính là bạn gái của Tô Dương.

Hàn Tuyết có chút phản đối. Hắn đi lót dép cho cô cũng không có cơ hội.

- Tôi từ chối.

- Từ chối? Làm bạn gái của tôi là phúc của cô, có tu 10 kiếp chưa chắc đã được. Hơn nữa tôi không nói mà không làm bao giờ.

- Vậy được, chúng ta chia tay đi.

Anh có chút không ngờ. Cô quả nhiên có khí chất, có bản lĩnh.

- Cô.....

- Như vậy là vẹn cả đôi đường.

Nói rồi cô quay sang mấy người bạn đồng học.

- Tối nay chẳng phải mọi người định ăn tiệc sao? Còn không đi chuẩn bị thì đừng mong có đồ ngon mà ăn!

Lời của cô vẫn khiến người ta sôi máu.

Mọi người mau chóng thu dọn chuẩn bị đi mua đồ. Đột nhiên Tô Dương lại lên tiếng.

- Tối mai là hội trường mỗi lớp sẽ chuẩn bị một gian hàng, nếu các người thắng, tôi chấp nhận đề nghị chia tay của cô, còn ngược lại, cô sẽ phải làm tốt bổn phận của người bạn gái.

Nói xong anh lập tức rời khỏi.

Đám đông giải tán, mọi người trở về tụ lại ở nhà Hàn Tuyết, trong lúc ăn, mọi người hỏi cô.

- Gian hàng đó bọn tớ nhất định cố gắng. Nhưng chúng ta phải kinh doanh cái gì mới được.

Hàn Tuyết suy nghĩ một lát rồi quyết định.

- Đồ ăn.

- Đồ......đồ ăn?

- Chẳng phải mọi người nấu rất ngon sao? Hàn Tuyết tôi cảm thấy rất ngon.

- Nếu bán đồ ăn chắc sạt nghiệp vì Tiểu Tuyết. Nhưng đó là ý kiến không tồi.


- Vậy quyết định thế nha.

- Được!

Tiếng đồng tình vang lên rộn rã.

- Trước đây tôi có thiết kế rất nhiều trang phục, nên tôi sẽ phụ trách ăn mặc cho mọi người.

- Tôi sẽ nấu ăn.

- Tôi chuẩn bị đồ uống cho.

-...............

Vậy là một buổi tối kết thúc.

*****************************************************

Trên một chiếc máy bay tư nhân hiện đại vô cùng tiên tiến.

- Lão đại có gì dặn dò.

Một mĩ nam với khuôn mặt đẹp như điêu khắc lộ vẻ ngang tàn tựa như bậc đế vương, chiến thần thượng cổ đầy bá khí, ánh mắt màu xanh lam lạnh lẽo lộ chút vẻ nhu tình.

- Tìm thấy Hàn Tuyết chưa?

- Dạ thuộc hạ đã tra được tung tích của Mạc tiểu thư.

Nói rồi ông quản gia đưa cho hắn một tập tài liệu. Vẻ mặt ông có chút hiếu kì.

Thấy được sự hiếu kì trong mắt ông hắn có ý giải thích.

- Cô ấy có thể sẽ là Lãnh phu nhân tương lai. Ông nội xem video rất thích cô ấy.

- Dạ Thuộc hạ biết rồi ạ!

******************************************************************

Thời gian trôi, thoáng cái đã tới tối hôm sau. Lễ hội trường tổ chức vô cùng lớn, đúng là giàu có. Mọi người từ đủ mọi nơi đều có thể đến góp vui. Gian hàng lớp nào cũng náo nhiệt. Quán ăn lớp cô đặc biệt thu hút vì những món ăn này đặc biệt ngon, hương vị rất khác với những nơi khác, nguyên liệu mới chuyển từ trên núi tới còn rất tươi nha.

Lớp A thấy vậy không hề chịu thua.

Trong lúc mọi người đang vui vẻ ăn món ăn tại lớp cô, họ xem cái gì đó sau đó liền rời đi thậm chí không còn một ai. Lúc sau Tiểu Liên mới hớt hải chạy vào lớp.

- Mạc Tiểu Bạch cùng Phong Dương hôm nay bắt đầu trở lại trường rồi. Tiểu Bạch ở lớp A đang thu hút rất nhiều khách a! Lại còn cả fan của cô ta nữa, đông lắm!

Cả lớp trầm trồ.


- Tiểu Bạch bây giờ là đại minh tinh mà!

- Lần này chúng ta khó thắng rồi.

- Haiz......Trừ khi em gái của cô ta xuất hiện giúp chúng ta.

- Không có khả năng. Cô ấy nổi tiếng nhất giới showbiz, cả thế giới đều là fan của cô ấy nha! Đến mấy đạo diễn nổi tiếng còn đứng sếp hàng dài chờ cô ấy.

- Tính cách cô ấy chắc rất kiêu ngạo giống Mạc Tiểu Bạch.

Một người nhận định.

- Không hề nha, tính cách cô ấy rất lạnh lùng nhưng cũng rất đáng yêu, ảnh đăng nên để bôi xấu hình ảnh của cô ấy để fan nhìn thấy ai ngờ lại nói đáng yêu. Nói cho cùng dù ở hình dạng nào cô ấy cũng gây sự chú ý rất lớn.

Cô nói với sự uể oải.

- Nói vậy là không có khả năng rồi.

Tiểu Liên đập tay cái bốp một cái xuống bàn.

- Nói chuyện chính đi!

Cuối cùng mọi người quay về hướng Hàn Tuyết.

Cô gập cuốn sách trên tay. Lạnh lùng nhìn về phía có dòng người đông đúc kia.

- Mới chơi được vài buổi  thực không muốn thua chút nào. 

Nói rồi cô lấy chiếc điện thoại. Bấm số. Người ở đầu dây bên kia bắt máy.

" Alô "

- Đăng lên trang cá nhân của công ty rằng Angela đang tham gia lễ hội trường nhớ kèm cả địa chỉ của tôi.

Hàn Tuyết lạnh giọng nói rồi liền cúp máy.

- Thật chẳng muốn điều động fan tới, chẳng qua tôi cũng không muốn phải nhận cái danh bạn gái.

Chẳng ai hiểu cô nói gì.

Hàn Tuyết quay sang người phụ trách trang phục của lớp.

- Cậu có thể chuẩn bị một bộ trang phục giống mọi người cho tôi được không.

- Có nhưng chỉ sợ không.....vừa với cậu.

Cậu ta nhìn thân hình cô rồi đánh giá. Cô bây giờ nhìn có vẻ rất......mập.

Tiểu Liên hiểu chuyện liền đánh vào đầu cậu ta.

- Tiểu Tuyết bảo đưa thì cứ đưa đi nhiều lời làm gì.

Nói rồi cậu ta liền lục lọi mấy phút rồi đưa cho Hàn Tuyết một bộ trang phục.

Hàn Tuyết vào sau tấm rèm thay trang phục của lớp, mất 3 phút để cô thay trang phục.

Mọi người đều ngồi sếp hàng mấy ngồi ngay ngắn tên mấy chiếc bàn tiếp khách.


Tấm rèm mở ra thu hút ánh nhìn của mọi người.

Anh chàng mới nãy nói không sai, quả thật cô mặc không vừa chiếc váy này nhưng là vì quá rộng. Trang phục của nam chính đồ quản gia còn nữ thì chính là trang phục hầu gái. Mặc dù trang phục có vẻ rộng nhưng được Hàn Tuyết mặc lại rất quyến rũ nha!

Mọi người sửng sốt nhìn cô không thốt lên lời. Cuối cùng định thần lại họ mới hét lên.

- Hàn Tuyết chính là Angela?

Mọi người đều ngạc nhiên.

- Tên đầy đủ của tôi là Mạc Hàn Tuyết còn tên tiếng Anh là Angela Alice.

- Bảo sao tính cách cậu lại hệt như Angela.

Ai nấy lại một phen hú hồn, chẳng ai nhận ra cô cả.

Ngoài cửa người nào đó cũng vô cùng ngạc nhiên. Tô Dương biết cô có lai lịch không tầm thường nhưng chưa từng nghĩ tới danh tiếng của cô lại kinh thiên động địa tới vậy.

Trong giới giải chí cô chính là báu vật hiếm có, cha của hắn từng nói cô chính là nữ hoàng đế không ngai trong giới thương nhân. Lần này quả thật hắn không nhìn nhầm người, để ép cô lộ diện thân thế hắn cũng tốn nhiều công sức. Nói rồi hắn nhanh chóng rời đi. Hàn Tuyết chờ chưa tới 5 phút khách bỗng dưng kín cả căn phòng. Người đến đây vừa được ăn lại được ngắm đại minh tinh xinh đẹp nên sếp hàng dài từ ngoài vào trong. Trong đó, Tuyết Hàn Tử* có rất nhiều nha!

* Tuyết Hàn Tử: tên các fan hâm mộ của Hàn Tuyết.

Đến giờ công bố kết quả, Hàn Tuyết phải nói cả một hồi thì các fan hâm mộ của cô mới chịu trở về. Đó là điều mà mỗi fan của cô phải làm được, họ phải biết nghe lời và đặc biệt là vô cùng biết giữ chừng mực.

Hàn Tuyết ngồi thưởng trà dưới ánh nhìn của cả lớp, hộ chẳng còn chú ý tới kết quả. Bởi họ biết thắng chắc rồi.

- Mấy người nhìn đủ chưa?

Cuối cùng Hàn Tuyết không chịu được nữa đành phải lên tiếng.

- Chưa đủ.

Cả lớp cùng cất tiếng đồng thanh.

Cái này thì cô chịu. Cô chẳng thể chịu nổi cái kiểu mặt dày này.

Trên màn hình tivi thông báo treo ở cạnh cái bảng hiện lên các thứ hạng của từng lớp.

Lớp cô quả nhiên đứng nhất.

Cuối cùng là hiện nên một thông báo.

" Tối ngày hôm sau,  sẽ tổ chức buổi khiêu vũ thường niên của trường, yêu cầu các em chuẩn bị kĩ và tham gia đầy đủ "

Mọi người lại có để tài mới để bàn luận.

***************************************

Tại một nơi khác Mạc Tiểu Bạch đang không ngừng chửi rủa Hàn Tuyết. Riêng Phong Dương, hắn nhớ những ngày Hàn Tuyết lẽo đẽo chạy theo mình gọi hai tiếng " Phong ca ca ", quả thật rất hoài niệm. Một năm qua hắn cho người điều tra tung tích của cô nhưng kết quả vẫn là con số 0, cô trốn quá kĩ rồi. Cô trước đây nếu đã nói yêu hắn thì hắn sẽ không cho phép cô lãng quên hắn. Bữa tiệc tối hôm sau, hắn cũng sẽ tham gia, xem xem cô gặp hắn rồi có vội cầu xin được ở bên hắn hay không. Hắn quả thực không ngờ sự tồn tại của cô lại trở thành thói quen đối với hắn.

Hắn rất muốn chạm vào người Tiểu Bạch nhưng khi tới bước cuối cùng hắn lại nhớ đến cô, Phong Dương không hiểu tại sao trong lúc bị dục vọng xâm chiếm hắn lại nhớ tới cô. Đó là lí do hắn và Tiểu Bạch chưa từng đi quá giới hạn mà chỉ dừng lại ở hành động ôm, hôn. Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu. Vì hắn sợ nếu bản thân mình nhận ra được mọi thứ, nó sẽ khiến hắn phải hối hận.

*********************

Bữa tiệc diễn ra lúc 7h tối. Hàn Tuyết mở cánh cửa ô tô. Trước khi bước vào, cô cười rất sảng khoái. Một nụ cười cao ngạo pha lẫn sự ngông cuồng đầy diễm lệ tựa như bậc đế vương, cao cao tại thượng.

" Nam chính, nữ chính....Lâu rồi không gặp "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui