Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính
Khi Nghiêm Kỷ đi vắng, thỉnh thoảng anh sẽ gửi tin nhắn cho Mộc Trạch Tê. Nhưng ngoại trừ chuyện công thì Mộc Trạch Tê gần như không trả lời.
Có lẽ Nghiêm Kỷ biết thái độ của cô nên anh cũng không nói mấy lời lộ liễu mà chỉ nói qua quýt vài câu. Nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ thì luôn khiến Mộc Trạch Tê cảm nhận được ý tứ sâu xa trong đó.
Sau đó...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Trạch Tê lại càng không trả lời.
Cô không mạnh mẽ cũng không thông minh bằng Nghiêm Kỷ, lại càng không phải là người kiên định. Thay vì để anh tẩy não thì chi bằng giả câm giả điếc để tự bảo vệ mình.
Cô co rúm lại.
Ban ngày Mộc Trạch Tê nghiêm túc học hành, đến đêm thì chăm chỉ tập nhảy rồi nói chuyện một lát với Dĩ Luật.
Trong khoảng thời gian này hai người vẫn giữ liên lạc.
[Dĩ Luật: Em có người mình thích không?]
[Gỗ Mục: Từng có.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Dĩ Luật: Từng có? Vậy sao sau này không còn thích nữa?]
Mộc Trạch Tê nhìn dòng tin nhắn này rồi im lặng suy nghĩ rất lâu. Thời gian này Dĩ Luật thường hay như cố tình lại như vô ý hỏi dò những vấn đề riêng tư của Mộc Trạch Tê, cứ như anh ta rất để tâm đến chuyện này vậy.
Mộc Trạch Tê có thể cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc của anh ta dành cho mình.
Thực ra, vô hình trung thì hai người đã đi từ những cuộc trò chuyện, tìm hiểu đơn thuần tới việc chia sẻ cuộc sống hằng ngày, rồi thậm chí là nói đến chuyện tình cảm.
Mối quan hệ bạn bè này ngày càng tiến sâu hơn theo một cách tự nhiên.
Mong muốn chia sẻ thường là khởi đầu của thích.
Mộc Trạch Tê do dự rất lâu nhưng cô cũng không ngại câu hỏi của Dĩ Luật, cô không ghét việc hai người nói đến những vấn đề sâu như vậy.
Dĩ Luật đem lại cho cô một cảm giác rất kỳ lạ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Thời gian này, Dĩ Luật không chỉ khiến Mộc Trạch Tê phải suy nghĩ mà còn cho cô rất nhiều sự dựa dẫm về mặt cảm xúc.
Vì vậy cô trả lời: [Gỗ Mục: Vì đã kết thúc rồi. Tình cảm thuở đầu ấy của tôi đã nhuốm quá nhiều lợi ích của cuộc sống, bắt đầu bằng lợi ích, kết thúc bằng lợi ích. Chúng tôi không mất mát gì cũng coi như là chia tay trong hòa bình.]
[Dĩ Luật: Thế em còn thích người đó không?]
Trong một thung lũng xa xôi ở núi Hồng Hà, Nghiêm Kỷ đang ngồi xổm trên một mô đất để bắt tín hiệu, đợi hồi lâu cũng không thấy tin tức gì, anh gõ lên màn hình điện thoại, trong lòng bồn chồn không yên.
Lý Tuần đứng bên cạnh không nhịn được bèn hỏi: “Nghiêm Kỷ! Ngày mai là ra khỏi núi rồi, còn nghĩ gì vậy?”
Triệu Nhạc Sinh bên cạnh trêu chọc cướp lời: “Chắc không phải là vì chuyện của phụ nữ chứ? Gần đây cậu Nghiêm bận rộn suốt, ngay cả sản nghiệp ở nước ngoài của nhà họ Nghiêm cũng không lo.”
Lý Tuần sững người, Nghiêm Kỷ là người như vậy sao?
Một lúc lâu sau, tin nhắn mà Nghiêm Kỷ chờ đợi mới đến, có vẻ như đó chính là câu trả lời mà Mộc Trạch Tê đã suy nghĩ rất lâu.
[Gỗ Mục: Tôi vẫn không thể ngăn việc quan tâm đến cậu ấy, khoảng thời gian ở bên cậu ấy đã định sẵn sẽ để lại một dấu vết thật sâu đậm trong cuộc đời tôi, đó là điều không thể nào xóa nhòa. Tôi sẵn sàng chấp nhận và cũng quyết tâm sẽ không thích cậu ấy nữa rồi.]
Trái tim Nghiêm Kỷ chợt lạnh, đầu anh nhói đau. Mặc dù Nghiêm Kỷ đã biết câu trả lời nhưng khi nghe điều đó từ chính Mộc Trạch Tê thì lại khác.
Mang theo nỗi đau buồn tủi.
Anh muốn gặp Mộc Trạch Tê, anh không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.
“Sau này chuyện của núi Hồng Hà do hai người phụ trách, không phải chuyện quan trọng thì đừng tìm tôi.” Anh đột nhiên đứng lên rồi đi theo hướng ra khỏi núi, làm Lý Tuần và Triệu Nhạc Sinh sợ hết hồn.
Hai người họ đồng thanh: “Cái gì? Cậu muốn chạy sao?”
“Làm tốt chuyện này thì hai người chắc chắn sẽ có địa vị trong gia tộc của mình.”
Lý Tuần và Triệu Nhạc Sinh không thích mấy chuyện quỷ quái phiền phức ở núi Hồng Hà.
Ông cụ nhà họ Nghiêm đã trao toàn quyền cho đứa cháu trai mà mình yêu quý nhất là Nghiêm Kỷ. Kết quả bây giờ Nghiêm Kỷ lại muốn thuê người khác làm! Vậy thì chắc chắn không phải là mấy chuyện rắc rối thông thường!
Nhưng câu nói cuối cùng của Nghiêm Kỷ lại có sức hấp dẫn quá lớn.
Triệu Nhạc Sinh thốt lên: “Cậu Nghiêm vì dỗ người phụ nữ mình yêu, đúng là bỏ không ít công sức!”
Hai người chạy theo Nghiêm Kỷ rồi vừa cười vừa hỏi: “Nghiêm Kỷ, thật à? Thế cậu bỏ mặc rồi thì bình thường làm gì?”
“Tôi mới mười tám tuổi, ngày ngày bận làm việc, bận tới nỗi bạn gái của tôi sắp chạy mất rồi. Tôi phải quay lại làm chuyện mà một học sinh cấp ba nên làm.”
Nghiêm Kỷ vội vàng rời đi, gọi đội đang cầm thiết bị phía sau rồi chạy.
Lý Tuần dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc của anh ta trông hơi khó coi, anh ta kéo Triệu Nhạc Sinh lại rồi lén hỏi: “Nghiêm Kỷ thực sự có bạn gái rồi à?”
Triệu Nhạc Sinh gật đầu: “Chuyện này chúng ta vẫn nên làm cho tốt, không vì cậu ấy thì cũng vì bản thân chúng ta. Cậu phụ trách bàn giao cho Lâm Thi Vũ, để cậu ấy rảnh rỗi một chút, gần đây cậu Nghiêm vì tình nên đang khổ sở lắm. Nhưng tuyệt đối đừng để cậu ấy điên lên, người vừa điên vừa thông minh thì không kiểm soát được đâu!”
Nghĩ đến tính cách của Nghiêm Kỷ, Lý Tuần không khỏi run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...