Nữ Phụ Trà Xanh Kiếm Bộn Tiền
Ngay sau đó, tiếng chai rượu rơi xuống đất vang lên.
Hai người giật mình, biểu cảm cứng đờ.
Họ run rẩy trên vai, hơi thở gần như bị kìm hãm.
Theo tiếng lăn của chai rượu, hai người quay đầu lại, thấy một bóng dáng từ đống chai rỗng bước ra.
—— Hạ Đóa Đóa.
“Đóa Đóa! Tôi xin cô đừng nói ra được không? Nếu cô nói ra, chúng tôi sẽ xong đời!”
Hứa Dương Dương và Chu Thư Uyển quỳ trước mặt Hạ Đóa Đóa, nắm chặt tay cô ta cầu xin.
Hạ Đóa Đóa “tình cờ” đến cửa sau của quán bar, cũng “tình cờ” nghe được tất cả! Cô ta vội vàng giúp hai người đứng dậy, bối rối nói: “Những gì các người làm thật sự không đúng.
Chị… Chị ấy là vô tội!”
“Hạ Đóa Đóa! Tôi làm như thế này cũng vì cô?” Hứa Dương Dương nói một cách tha thiết: “Nếu Hạ Thời Vi không thể ở cùng Thịnh đại thiếu thì cô mới có thể ở cùng Thịnh đại thiếu!”
Ánh mắt của Hạ Đóa Đóa lóe lên một tia khó có thể nhận ra, trong lòng bật ra tiếng cười lạnh.
Vì tôi? Người khác không biết, chẳng lẽ bản thân cô ta cũng không biết? Rõ ràng Hứa Dương Dương cũng thích Thịnh Cảnh Thần nên mới cùng Diệp Vũ hợp tác hãm hại Hạ Thời Vi.
Bây giờ còn có mặt mũi nói là vì cô ta?
Cô ta và Thịnh Cảnh Thần là trời sinh một đôi, cần gì phải dùng những thủ đoạn hèn hạ như thế này?
Hạ Đóa Đóa vội vàng đẩy Hứa Dương Dương ra: “Dương Dương! Cô làm sao có thể nói như thế! Dù tôi có thích anh Cảnh Thần thì cũng không thể làm như thế với chị gái!”
Hứa Dương Dương lộ vẻ mặt xấu hổ.
Tình hình hiện tại bế tắc, Hứa Dương Dương không chắc Hạ Đóa Đóa biết chuyện này sẽ xử lý ra sao, việc cấp bách nhất lúc này là không để cô ta tiết lộ chuyện “cưỡng hiếp” hoặc “hạ thuốc”, phía tòa án chỉ có thể đi theo hướng hai người tình nguyện như vậy Diệp Vũ mới có đường sống, mới không tố cáo Hứa Dương Dương.
"Hạ Đóa Đóa! Chúng ta biết nhau mười mấy năm, còn không bằng chị nuôi mà cô chỉ quen biết bốn năm?" Hứa Dương Dương rơi nước mắt, cố gắng dùng tình bạn của hai người để lay động Hạ Đóa Đóa.
Hạ Đóa Đóa nhìn Hứa Dương Dương với vẻ mặt đáng thương, dường như cảm thấy xót xa, bất đắc dĩ thở dài: "Dương Dương, dì Chu! Sự việc đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể tìm cách giảm thiểu tổn thất mà thôi.
"
"Đúng vậy!" Hứa Dương Dương và Chu Thư Uyển vội gật đầu: “Phải giảm thiểu tổn thất tới mức thấp nhất!"
"May mắn, các người chưa công bố chuyện này.
" Hạ Đóa Đóa an ủi: “Nếu được công bố, đối với nhà họ Diệp mà nói Diệp Vũ chính là tội phạm hiếp dâm! Ông Diệp để bảo vệ danh tiếng của nhà họ Diệp, nhà họ Hạ để bảo vệ danh tiếng của chị gái chỉ có thể buộc Diệp Vũ và chị gái kết hôn, vậy hôn ước của chị và Cảnh Thần sẽ ra sao?"
"Không công bố, dù sao cũng tốt cho chị gái" Hạ Đóa Đóa tựa như đã nhẹ nhõm: “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục chị gái để chị gái sửa đổi lời khai, như vậy chắc chắn có thể giúp Diệp Vũ!"
Hứa Dương Dương và Chu Thư Uyển nghe vậy, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Đúng thế, tại sao họ phải lo lắng về việc ông Diệp giấu chuyện này?
Họ nên công bố sự việc này!
Ban đầu ông Diệp có thể không hài lòng nhưng vì danh tiếng, chắc chắn sẽ đề xuất liên hôn với nhà họ Hạ! Và nhà họ Hạ vì bảo vệ danh tiếng, cũng chắc chắn sẽ ép Hạ Thời Vi và Diệp Vũ kết hôn, nhà họ Diệp do đó còn có thể kết nối với nhà họ Hạ, không phải là lợi ích cho hai bên sao?
Nhưng Hạ Đóa Đóa có thể thuyết phục Hạ Thời Vi hay không còn chưa chắc! Có điều dưới sức ép của nhà họ Hạ, một đứa con nuôi như Hạ Thời Vi buộc phải thay đổi lời khai?
Và ngay cả nếu nhà họ Thịnh và nhà họ Hạ hủy bỏ hôn ước, chẳng phải vẫn còn Hạ Đóa Đóa và Thịnh Cảnh Thần kết hôn sao? Như vậy, ba nhà Thịnh – Hạ - Diệp đều có liên hôn thương nghiệp, dù thế nào cũng không thiệt thòi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...