Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Ôn Bình Hàn kiểm tra lại email sau khi đến văn phòng, nhưng vẫn không thấy phản hồi.

Nàng bình tĩnh tắt email, không hề ngạc nhiên trước kết quả này.

"Oaaaaaaaa-" Lâm Chí Mẫn cầm bánh bao, chạy như điên vọt vào văn phòng rồi hét lớn: "Mọi người đoán xem em vừa nhìn thấy ai!"

"Không đoán, không hứng thú."

"Cô lại âm mưu gì nữa à?"

"Từ khi giám đốc tiếp thị tiền nhiệm nhận chức thì bộ phận nhân sự đã thắt chặt việc chấm công, cô nên cẩn thận thì hơn, kẻo vị giám đốc mới này là người nghiêm khắc sẽ sa thải những người thường xuyên đến muộn."

Các đồng nghiệp đồng loạt trả lời câu hỏi của nàng.

"Đúng, chính là vị đó, giám đốc tiếp thị mới, người tôi nhìn thấy là cô ấy!" Lâm Chí Mẫn đi đến chỗ ngồi của mình, vẫn còn nụ cười thần bị trên mặt, bắt đầu hỏi những câu lạ lùng: "Mọi người chắc hẳn chưa từng gặp qua cô ấy đúng không? Nếu không sao có thể bình tĩnh như vậy, nhìn thấy vẻ đẹp của cô ấy chỉ có thể hét lên thôi!"

"Là ý gì? Ý cô là cô ấy trông rất đẹp?" Đồng sự ngẩng đầu hỏi.

"Đẹp hay không ấy hả? Đẹp kinh hồn! Đẹp đến mức tôi không dám ghen tị, chỉ dám ngưỡng mộ vẻ đẹp thần thánh của cô ấy!" Lâm Chí Mẫn che ngực, cười ngây ngô rồi đứng lên: "Còn nữa, cô ấy vừa cười với tôi! Tuyệt vời, thật sự quá đẹp!"

Ôn Bình Hàn nâng mi: "Sao cô ấy cười với em?"

"Ặc...Vì em vừa thấy chị ấy đã không nhịn được mà nói: "Chị ơi chị thật đẹp", cô gái đi bên cạnh bật cười rồi nói cho em biết đây là giám đốc tiếp thị, dọa em ngây người luôn, sau đó cô ấy cười với em." Lâm Chí Mẫn ngửa mặt lên trời kêu: "Aaaa mất mặt quá."

Mọi người đều cười phá lên rồi trêu ghẹo nàng, sau đó Ôn Bình Hàn mới hỏi: "Cô ấy đến công ty làm gì?"

"Em nghe cô ấy nói chuyện với thư ký, hình như là đến họp cuộc họp đặc biệt."

Tim Ôn Bình Hàn đập thình thịch, vội vàng hỏi: "Họp gì?"

"Hình như là một dự án liên quốc gia, chỉ có lãnh đạo cấp cao tham gia." Lâm Chí Mẫn nói.

Ánh mắt Ôn Bình Hàn lại tối sầm, quả nhiên vẫn không được sao?

Buổi sáng nàng lại phải đi gặp khách hàng, đến chiều thì vội vàng quay về, nàng hỏi Lâm Chí Mẫn đang ngồi trong văn phòng bật máy điều hòa: "Hội nghị cấp cao đã kết thúc rồi đúng không, có thông báo gì không?"

"Có ạ." Lâm Chí Mẫn nói "Phía nhân sự mới thông báo, Tạ tổng sắp đến công ty thị sát, đề nghị toàn bộ nhân viên mỗi ngày đều phải mặc lễ phục!"


Ôn Bình Hàn: "..."

Một đám lãnh đạo, họp lâu như vậy mà cuối cùng thông báo ra cũng chỉ vì bệnh hình thức.

Nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng Lâm Chí Mẫn: "Em và trợ lý của Ngô tổng thường ngồi phòng trà nói chuyện phiếm đúng không? Chị có việc này muốn nhờ em giúp, em có đồng ý không?"

*

Văn phòng Ngô tổng.

"Các nhiệm vụ cần làm đã được sắp xếp trong cuộc họp hôm nay, ngoài ra tôi còn một số kế hoạch muốn phân công cho mọi người." Ngô tổng ngẩng đầu, cười với Ôn Bình Hàn: "Những nhiệm vụ khác đã an bàn ổn thỏa, chỉ còn thiếu việc liên quan đến giám đốc tiếp thị mới."

Ôn Bình Hàn vờ như ngoan ngoãn cúi đầu.

Ngô tổng đứng dậy, trong tay cầm đơn xin thăng chức của nàng, hắn đi đến trước mặt nàng rồi mỉm cười nói: "Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn xem cô đang có bao nhiêu khách hàng."

Ôn Bình Hàn lấy di động ra.

"Tắt máy." Ngô tổng lạnh giọng ra lệnh.

Ôn Bình Hàn lập tức ngẩng đầu, lắc đầu trong sự bất lực.

"Tôi bảo tắt máy. Tôi không cần loại nhân viên không nghe lời."

Sau một hồi đối đầu, Ôn Bình Hàn buông thõng đôi vai, cắn răng tắt máy, Ngô tổng lúc này mới hài lòng nở nụ cười.

"Vì sao trông cô có vẻ không vui?" Ngô tổng chạm tay nàng, hô hấp của hắn dồn dập hơn rồi lại ấn vào đùi nàng "Sao hôm nay cô mặc quần, cô mặc váy mới xinh nhất."

"Ngô tổng, mời ông tránh xa tôi ra, ông đang quấy rối tình dục tôi!" Ôn Bình Hàn phẫn nộ hét lên.

"Tôi chỉ gợi ý cách ăn mặc cho cô thôi, hơn nữa cô có bằng chứng không? Cô có biết tội vu khống sếp nặng thế nào không?" Ngô tổng hỏi.

"Đây là trang phục công ty quy định!" Ôn Bình Hàn hất tay hắn ra, quay người lao ra ngoài.

Ngô tổng nâng tay, đặt trước mặt cẩn thận ngửi, nhớ tới bộ dạng đáng thương của đối phương muốn phản kháng nhưng chỉ có thể phục tùng khiến hắn cực kỳ hưng phấn.

Trong toilet, Ôn Bình Hàn rửa tay mấy lần, nàng hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh đến khác lạ. Ôn Bình Hàn bình tình mở điện thoại rồi im lặng chờ đợi hơn mười phút cuối cùng cũng nhận được tin nhắn từ Lâm Chí Mẫn.


【 Xong!】

*

Buổi tối, trong căn hộ cho thuê.

Lâm Chí Mẫn ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nhìn nàng đang chăm chú edit video.

"Chị vẫn muốn làm chuyện nào sao?" Lâm Chí Mẫn vẫn thấy lo "Không phải chị nói email ẩn danh ngày hôm qua không có phản hồi sao?"

"Đúng vậy, cho nên lần này chị sẽ gửi thật danh" Ôn Bình Hàn đáp.

Lâm Chí Mẫn ôm chặt chiếc gối trong tay: "Không sao thật ạ? Nếu lãnh đạo quyết định làm ngơ hay xử lý cho có thì chị xong đời luôn...Còn nữa, nếu Ngô tổng biết em thừa dịp hắn không có mặt mà dụ dỗ trợ lý của hắn sửa lại camera, hắn ta sẽ làm khó dễ em mất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em không ngờ Tiểu Thanh lại dễ tin lời em như vậy."

Buổi chiều hôm qua tại phòng trà Lâm Chí Mẫn giả vờ nói thấy nhân viên bảo trì, Tiểu Thanh trả lời rằng camera trong văn phòng Ngô tổng bị hỏng nên mới gọi họ.

Lâm Chí Mẫn nhanh nhẹn nói: "Vậy sao cậu không bảo họ nhanh chóng sửa, Tạ tổng sắp đến kiểm tra rồi, nếu phát hiện camera bị hỏng lâu nay chưa sửa thì không phải sẽ có ấn tượng xấu sao?"

"Biết rồi, nhưng Ngô tổng bảo không cần vội."

"Ông ấy là sếp luôn bận rộn những chuyện lớn hơn nên với chuyện này không vội là đúng rồi, nhưng cậu là trợ lý, cậu phải thay ông ấy lo liệu những chuyện này chứ."

Sau đó, camera trong văn phòng đã được sửa trong khi Ngô tổng không hề hay biết.

"Tiểu Thanh quá đơn thuần rồi." Lâm Chí Mẫn nhớ lại mà nói: "Ngày mai em mời cậu ấy ăn cơm, chị trả tiền!"

"Không thành vấn đề." Ôn Bình Hàn đột nhiên cười lên rồi bỗng khựng lại, chậm rãi hỏi: "Em cho rằng cô ấy thật sự không biết gì sao?"

"Là sao ạ?" Lâm Chí Mẫn sửng sốt.

"Ngô tổng nhất định có tiền án quấy rối tình dục rất lâu, tuy nhiên camera không thể lúc nào cũng hỏng, nếu không bảo vệ phát hiện sẽ ngay lập tức sửa lại. Cho nên chuyện hắn làm cũng không phải được che giấu hoàn hảo, nhất định có lúc giấu đầu lòi đuôi. Thế nên thân làm trợ lý của hắn, em ấy nhất định phải biết điều gì đó, nhưng không dám nói do mối quan hệ cấp trên - cấp dưới. Nhưng nếu đây là nguyên nhân thì vẫn không đủ ràng buộc, trừ khi còn một tầng quan hệ cao hơn thế..." Ôn Bình Hàn quay sang nhìn Lâm Chí Mẫn đang càng lúc càng hoảng sợ, nàng nói một câu khiến ai cũng đổ mồ hôi lạnh: "Cô ấy cũng là người bị hại, mà cô ấy lại là người tiếp cận hắn nhiều nhắn, suy ra, cô ấy là người bị hại nhiều nhất."

Lâm Chí Mẫn xoa xoa cánh tay, cảm thấy không thở nổi mà lo sợ không yên nói: "Vậy cậu ấy sẽ dễ dàng đưa ra bằng chứng, tại sao lại không tố cáo hắn?"

"Bởi vì một khi làm vậy, sẽ phải đối mặt với vô số ánh mắt, là loại ánh mắt như trên khuôn mặt em vậy."


Lâm Chí Mẫn nghi hoặc sờ mặt mình: "Em thì sao chứ? Em không có ý khinh thường cậu ấy!"

"Thật vậy, em thuộc loại khán giả nhân hậu, sẽ không ném những ánh nhìn khinh miệt hay cười nhạo, em sẽ tỏ ra đầy thông cảm." Ôn Bình Hàn hạ ánh mắt và nói, "Nhưng đôi khi, lòng trắc ẩn còn tàn nhẫn hơn cả chế nhạo."

Ta có thể không quan tâm đến những kẻ cười nhạo ta, hoặc có thể ghét lại họ như một cách phát tiết. Nhưng đối với sự cảm thông, ta không thể hận lại họ, chỉ có thể hận tâm địa của bản thân như lưỡi dao nhọn, để tránh rơi vào cảnh tự mình tổn thương mình như vậy nên người ta mới muốn trốn tránh tất cả, rúc vào vỏ bọc do mình tự xây nên.

"Hơn nữa, xét việc hôm nay Ngô Phương Đạt tắt nguồn di động của chị thì xem ra hắn đã có cảnh giác, nên không chắc chuyện những người bị hại khác có thu được bằng chứng hay không."

Lâm Chí Mẫn sửng sốt rất lâu, bỗng cảm thấy trong lòng chua xót, cô ngơ ngác ôm gối nhìn dáng vẻ kiên quyết của nàng: "Vậy còn chị? Rõ ràng chị sắp thăng chức rồi, chuyện này nếu không thành tiền đồ coi như hỏng. Còn nữa, chị có từ chức luôn cũng không sợ, dù sao chị cũng có chút quan hệ, xét lý lịch của chị thì đổi việc không phải là quá khó đúng không?"

"Đổi việc rồi, em có chắc chắn sẽ không gặp lại loại người như hắn không?" Ôn Bình Hàn hỏi ngược lại.

Lâm Chí Mẫn á khẩu.

"Chị đã chạm trán thì sẽ không làm ngơ. Chị đi lên từ hai bàn tay trắng, không có gì ngoài lòng tự tôn, chị không cho phép ai chà đạp lòng tự tôn của chị."

Hốc mắt Lâm Chí Mẫn ửng đỏ: "Hàn tỷ...chị thật dũng cảm."

"Mỗi người có cách dũng cảm khác nhau, chị dám đạp thuyền là vì chị không còn gì trong tay cả." Ôn Bình Hàn đặt máy tính xuống, xoa đầu nàng rồi nở nụ cười ôn hòa, trong mắt phản chiếu ánh sáng: "Em cũng rất dũng cảm, tiểu Thanh cũng rất dũng cảm, nếu không có các em âm thầm giúp đỡ chị, chị cũng không thể có được chứng cứ trong tay."

Lâm Chí Mẫn khóc xong thì rời đi, đợi nàng đi rồi Ôn Bình Hàn mới mở điện thoại ra xem, reply một vài email công việc, bỗng nàng nhận được một email không ngờ tới.

Tạ Tri Phỉ: 【 Cùng ăn hải sản không chị? *Hoa tươi.jpeg* 】

Bốn giờ sau, Ôn Bình Hàn ngồi trước cửa sổ cửa hàng tiện lợi, nhìn chằm chằm tô mì ăn liền trước mặt rồi hỏi: "Đúng lúc tôi chưa ăn cơm chiều."

"Em tình cờ đi ngang đây nên tiện thể hỏi chị muốn ăn cùng không ~" Tạ Tri Phỉ cười nói.

Hai người đều mang tâm sự nên mới gặp nhau ở đây, đều muốn tìm người để giãi bày, nhưng lại không muốn nói gì.

Thề son sắt với Lâm Chí Mẫn là thế, nhưng thực ra Ôn Bình Hàn cũng đang đánh trống trong lòng, lo lắng ngày mai mọi chuyện sẽ không suôn sẻ, cô phải bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo cho mình.

Phía bên này Tạ Tri Phỉ cũng đang suy nghĩ về email ẩn danh kia-

Nội dung là một nữ công nhân lên án Ngô tổng đang quấy rối tình dục cô ấy.

Nhưng chỉ ít ỏi vài câu, không có nhân chứng lẫn vật chứng.

Nên cô mới không phản hồi lại.

Cũng bởi vì là thư ẩn danh, nên cô càng phải cân nhắc xem đó chỉ là một trò đùa hay một âm mưu công sở.


Sẽ quá trẻ con nếu điều tra hoặc xử lý giám đốc khu vực chỉ dựa trên một email ẩn danh.

Nên cô đang chờ đợi.

Nếu đây chỉ là trò đùa, đối phương sẽ từ bỏ nếu không nhận được phản hồi từ cô.

Còn nếu đây là sự thật, tối thiểu phải có nhân chứng mới có thể xử lý chuyện này, nên thiết yếu đối phương phải ra mặt.

Một mặt, cô hy vọng đây chỉ là một trò đùa, mặt khác, cô hy vọng người này có đủ dũng khí để lộ mặt đối diện với cô.

"Cô có tâm sự sao?" Ôn Bình Hàn hiếm khi chủ động hỏi: "Thấy cô thở dài mấy lần rồi."

Tạ Tri Phỉ: "Hầy, ai mà chẳng có tâm sự ạ. Còn chị thì sao? Ban nãy em thấy chị suýt nhét mì vào lỗ mũi."

=.=

Còn tưởng không bị phát hiện.

"Tôi...đang đánh cược một phen." Ôn Bình Hàn nói.

"Thật trùng hợp, em cũng vậy." Tạ Tri Phỉ vui vẻ nói, "Cược chuyện gì vậy chị?"

"Đánh cược xem vị cao nhân công ty tôi có lương tâm hay không." Ôn Bình Hàn nhìn bóng người phản chiếu trong cửa sổ, bình tĩnh nói.

Tạ Tri Phỉ cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt hơi cong: "Em cũng đánh cược xem đối phương có dũng khí hay không."

Mười một giờ rưỡi đêm, Tạ Tri Phỉ hoàn thành xong công việc, ngồi vào bàn nhìn chằm chằm vào máy tính: "Hy vọng mình không thua cược."

Cô mở hộp thư, mở từng cái một từ trên xuống, liên tiếp trả lời mấy email, cảm thấy hơi thất vọng.

Vừa nhìn lên đã thấy gần mười hai giờ.

"Đối phương đã bỏ cuộc rồi à?" Tạ Tri Phỉ thở dài, "Vậy mình chỉ có thể hy vọng đây là một trò đùa ác ý."

Đột nhiên có email mới gửi đến, trong mail yêu cầu cô download các file video đã được nén lại.

Cô hít một hơi, vẻ mặt phức tạp, cô muốn cười nhưng không cười nổi. Cuối cùng, Tạ Tri Phỉ run tay ấn download, sau đó đọc nội dung email.

Trong email miêu tả rõ quá trình quấy rối tình dục, có đính kèm video bằng chứng.

Ánh mắt dừng lại ở dòng cuối cùng, đồng tử của cô đột nhiên co lại——

Người gửi: Giám sát trưởng tổ 3, Ôn Bình Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui